GIÀNH LẠI CUỘC ĐỜI, MAY MẮN VỚ LUÔN ANH SẾP ĐẸP TRAI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:25:57
Lượt xem: 107
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt bố tôi và Lục Chi Chi đều thay đổi.
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng và căng thẳng.
"Rắc."
Tiếng tôi bóc hạt dưa giòn tan.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Tôi phủi sạch vụn hạt dưa trên tay, nhẹ nhàng nói:
“Tôi thấy… mẹ tôi nói đúng đấy.”
Mặc dù tôi và mẹ chẳng có bao nhiêu tình cảm.
Nhưng tôi cũng nghe ra được.
Mẹ tôi là vì giữ lại phần tài sản thuộc về tôi, nên mới nhẫn nhịn không ly hôn, ngăn Lục Chi Chi từ con gái biến thành nữ chủ nhân của căn nhà này.
Rõ ràng bản thân bà tức đến run cả người.
Vậy mà vẫn phải chống đỡ một bầu trời, đứng ra bảo vệ cho tôi.
Trong tình huống này, nếu tôi mà rời đi, mẹ tôi chắc chắn sẽ bị người ta giày vò đến c.h.ế.t mất.
Hơn nữa, Lục Chi Chi dựa vào đâu mà chiếm đoạt những gì thuộc về tôi, rồi khi rời đi còn muốn mang theo thêm một phần?
"Bố, tài sản của nhà mình, tại sao phải đưa cho người ngoài làm gì? Mình có làm từ thiện đâu.”
Một câu đó đã khiến bố tôi tức đến mức thở hổn hển, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
" Hay lắm! Hay lắm! Ba mẹ con các người, tính biến tao thành người ngoài đúng không?"
Lục Chi Chi lập tức sụt sịt chạy đến đỡ lấy ông ta, mắt rưng rưng, ánh mắt đáng thương nhìn về phía mẹ tôi.
"Mẹ, làm mẹ con hai mươi ba năm, chẳng lẽ chỉ đổi lại được sự vu khống này sao?”
“Nếu mẹ muốn con đi, cứ nói thẳng là được. Hà tất phải bôi nhọ con với bố như vậy?"
"Bố, Chi Chi bất hiếu, không thể tiếp tục chăm sóc bố nữa, bên công ty con cũng sẽ xin nghỉ việc, sẽ không mang đi một đồng mồ hôi nước mắt của bố, chỉ là..."
"Chi Chi lo lắng cho bố! Vì công ty mà tận tâm tận lực, nhưng lại không đổi lấy được chút quyền quyết định nào..."
Thật là một màn ly gián khéo léo.
Khi những lời cuối cùng của Lục Chi Chi vừa dứt, bố tôi như quả pháo được châm ngòi, nổ tung.
Ông ta nhìn qua nhìn lại, rồi trực tiếp đi vào phòng chứa đồ lấy một chai thuốc trừ sâu dùng cho vườn hoa, đổ hết vào đồ ăn trước mặt.
“Công ty này là do tao khổ sở gầy dựng nên! Tài sản là tao đổ m.á.u đổ mồ hôi kiếm về! Tao có quyền quyết định!”
“Hôm nay tao nói rõ: hoặc là giữ lại Chi Chi, hai đứa con đều phải được đối xử công bằng, cùng hưởng vinh hoa phú quý.”
“Hoặc là… cả nhà cùng chết! Tài sản này, đừng hòng ai đụng đến!”
Chai thuốc trừ sâu bị ném xuống đất, tỏa ra mùi khó chịu.
Giống như gia đình này, bề ngoài thì có vẻ hào nhoáng, nhưng bên trong đã trở nên thối nát.
Thái độ liều lĩnh đó của bố tôi khiến mẹ tôi tức đến run rẩy toàn thân, môi run lên, không nói nên lời.
Anh trai tôi sắc mặt cũng tối sầm, hàng lông mày cau chặt lại.
Người thân thiết nhất, lại luôn là kẻ đ.â.m d.a.o sau lưng sâu nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gianh-lai-cuoc-doi-may-man-vo-luon-anh-sep-dep-trai/chuong-2.html.]
Tuy tôi không rõ tình hình phân chia tài sản trong công ty, nhưng đại khái cũng đoán ra: mấu chốt vẫn là tiền.
Chắc chắn ông ta đang nắm trong tay thứ gì đó khiến mẹ và anh tôi không dám trở mặt.
Vấn đề về tiền bạc à?
Dễ giải quyết!
Cái này… đúng chuyên môn của tôi mà!
Một người bố, vào đúng ngày tôi được nhận lại về nhà, chỉ vì một đứa không phải con ruột mà dám đổ thuốc độc vào đồ ăn — không có cũng chẳng sao.
Tôi khẽ húc khuỷu tay vào anh tôi, ho khan một tiếng, rồi đưa điện thoại qua:
“Anh này, Tết nhất đến nơi rồi, em mới nhận tổ quy tông, không thể để cái nhà này tan thành mây khói được. Tối nay vẫn phải ăn bữa cơm giao thừa cho ra dáng — mình đặt đồ ăn ngoài đi.”
“Bố đã lấy cái c.h.ế.t để bày tỏ lập trường rồi, em thấy Chi Chi với bố chắc chắn trong sáng.”
"Hơn nữa với điều kiện của Chi Chi, thiếu gì công tử nhà giàu để chọn, việc gì phải bám lấy bố cho mất mặt?"
Anh trai tôi nhìn tôi một cách đầy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì thêm, nhận lấy điện thoại.
Ngay sau đó, tôi thấy mắt anh ấy sáng lên.
"Khụ, mẹ à, em gái nói đúng đấy, gia đình hòa thuận thì mọi việc đều thuận lợi, Tết nhất rồi, đừng cãi vã nữa, Chi Chi là đứa chúng ta nuôi lớn lên, chúng ta nên tin tưởng nhân cách của nó."
Mẹ tôi hoàn toàn sửng sốt, nhìn hai anh em tôi như nhìn kẻ phản bội.
"Các con! Các con..."
"Mẹ, hay chọn nhà hàng này nhé? Chính là quán mẹ và bố từng hẹn hò hồi xưa đó, bao nhiêu kỷ niệm, mẹ nỡ quên sao?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Anh trai tôi trực tiếp đưa điện thoại của tôi đến trước mặt mẹ.
Mẹ tôi nhíu mày liếc qua một cái, rồi ngây người. Sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Nước mắt bỗng chốc trào ra.
Rồi không nói một lời, ngồi phịch xuống ghế, hai tay che mặt, bật khóc nức nở.
Nhìn thì tưởng bà bị xúc động đến mủi lòng thật.
Nhưng từ góc độ của tôi và anh trai thì thấy rõ rành rành.
Khóe miệng bà đã sắp cười tới tận mang tai!
Cũng phải thôi.
Cái tôi đưa bà xem không phải là app đặt đồ ăn, mà là thông báo trúng tuyển vào biên chế kế toán viên của tôi.
Ở cái xã hội này, ngoài tiền ra, còn cần có quyền.
Có một đứa con gái như tôi, vừa có thể kiểm tra sổ sách, vừa có quyền cưỡng chế thanh lý tài sản công ty, mẹ tôi làm sao không vui cho được?
Bố tôi và Lục Chi Chi sững người, có vẻ không dám tin chúng tôi nhượng bộ nhanh như vậy.
Lục Chi Chi dù sao cũng nhiều tâm cơ, nở nụ cười dịu dàng và đưa tay qua, muốn lấy điện thoại của tôi.
"Tốt quá, gia đình mình hòa thuận vui vẻ, tốt biết bao."
"Chị, khẩu vị của bố mẹ em hiểu rõ hơn, để em đặt nhé."
Tôi bĩu môi, lướt nhanh màn hình chuyển sang app đặt đồ ăn, rồi thản nhiên đưa cho cô ta.
Lục Chi Chi nhận lấy xem, hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm, sau khi đặt vài món, rồi đưa lại cho tôi.
Sau đó ôm lấy cánh tay bố tôi làm nũng:
"Bố, bố xem thế này tốt biết bao, cả nhà mình có thể vui vẻ ở bên nhau."