Giang Thắng Hàn - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:27:56
Lượt xem: 498
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17
Năm đó, Tần Phóng theo Thượng thư bộ Hộ đến Tây Châu điều tra án tham ô, hắn mang ta đi theo.
Lúc hồi kinh, bọn ta chọn đường thủy, nào ngờ lại bị phục kích giữa đường.
Hôm đó, thích khách đại khai sát giới ngay trên thuyền, thị vệ phủ Thượng thư và Hầu phủ đều không địch lại.
Chẳng bao lâu, ta và Tần Phóng bị dồn đến đuôi thuyền.
Vì tuyến đường thủy này là do tạm thời đổi lộ trình nên không bao trọn thuyền.
Thành ra, trên thuyền còn có những người khác.
Khi ở đuôi thuyền, lưỡi đao của thích khách lao thẳng về phía Tần Phóng, mà trước mặt hắn lúc đó lại đúng lúc có một người.
Thích khách là nhằm vào Tần Phóng.
Nhưng muốn g.i.ế.c hắn thì tất nhiên sẽ liên lụy đến người chắn phía trước.
Cho nên, ta không nghĩ ngợi gì, lập tức xông lên kéo người đó ra, tự mình đón lấy mũi đao.
Không phải vì ta thiện lương gì cho cam.
Chỉ là... ta không muốn bỏ lỡ cơ hội cứu Tần Phóng, để hoàn thành việc thứ hai như lời hứa với lão Hầu gia.
Ngày hôm đó, khi đón lấy nhát đao, ta đã tính toán kỹ góc độ.
Tuy không trúng chỗ hiểm, nhưng vì quá đau, nên vẫn không trụ nổi lâu mà ngất đi.
Khi tỉnh lại, ta đã ở Tần phủ.
Còn đang bận ứng phó với việc Tần Phóng đột ngột nói muốn nạp ta làm thiếp.
Căn bản không có thời gian để nghĩ kỹ lại, rốt cuộc hôm đó trên thuyền đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng giờ Thẩm Tiệm Sơn lại nói —
Là ta đã từng cứu hắn?
Nhớ lại từng cảnh tượng xảy ra trên thuyền ba năm trước, ta nghi hoặc hỏi:
“Ngươi… chính là người khách ta kéo ra khỏi đường đao hôm đó?”
Nghe vậy, hắn liền lộ vẻ vui mừng.
Không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu, tay siết nhẹ vạt áo, ánh mắt cụp xuống bên hông.
“Ừm, ta không cố ý điều tra nàng, chỉ là muốn hiểu nàng nhiều hơn một chút.”
“Việc phát hiện nàng đang điều tra án cũ ở thành Nhung Nguyệt là tình cờ, ngoài ta ra không ai biết cả. Nếu khiến nàng thấy khó chịu, sau này ta sẽ không nhắc đến nữa.”
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại.
Liếc nhìn vẻ mặt ta qua khóe mắt, thấy ta không tức giận, mới tiếp tục.
“Tự ý điều tra nàng, là ta không phải.”
“Nhưng Giang cô nương, nàng có thể… đừng ghét ta được không?”
Sau khi hỏi xong, ánh mắt hắn nhìn ta đầy mong mỏi.
Không hiểu có phải là ảo giác của ta không —
Đường đường là Thế tử phủ Hoài Vương, lúc này lại có vài phần giống một chú chó nhỏ đáng thương bị người ta bỏ rơi.
Ta: ……
Lời hắn nói, kỳ thực ta cũng không tin hoàn toàn.
Nhưng lời đã nói đến đây, thể diện vẫn phải giữ.
Ít nhất, trước khi ta đạt được mục đích, thì phải tạm thời ổn định hắn lại.
Vì vậy, ta gật đầu.
Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng,
Khóe mắt ta liếc thấy có một bóng người bất chợt lao ra từ dưới gầm giường.
Người đó ra tay cực nhanh, ta vừa chạm đến chủy thủ bên hông, đã nghe một tiếng “bốp” vang lên trầm đục.
Chớp mắt một cái, Thẩm Tiệm Sơn đã ngất xỉu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giang-thang-han/8.html.]
Còn kẻ gây họa — chính là Trân Nương — tay vẫn đang cầm chiếc bình rượu bạc vừa nện người.
“Phì! Đồ bạch liên c.h.ế.t tiệt!”
“Nam tử mặt ngoài ngây thơ trong bụng toàn tính toán!”
“Giả vờ cái gì chứ!”
Nhất Phiến Băng Tâm
18
Ta không biết Trân Nương lẻn vào phủ Hoài Vương từ lúc nào, cũng không biết nó đã chui dưới gầm giường bao lâu.
Ta chỉ biết —
Người bị đánh ngất rõ ràng là Thẩm Tiệm Sơn, thế mà nó lại làm như bản thân mới là người chịu ấm ức lớn nhất thiên hạ.
“Tỷ tỷ, cái người này nhìn ngoài thì hiền lành, nhưng thực ra trong bụng đầy rẫy mưu mô tính toán!”
“Hắn chính là một tên lừa đảo, căn bản không xứng với tỷ, tỷ tuyệt đối không thể bị hắn gạt được!”
Giọng nó không nhỏ chút nào.
May mà tất cả nha hoàn hầu hạ đều đã bị Thẩm Tiệm Sơn sai lui hết.
Nếu không, với hai tiếng gào của nó vừa rồi, chưa biết chừng sẽ bị coi thành thích khách thật.
Nhưng mà bây giờ…
Nó và thích khách cũng chẳng khác là bao.
Ta đưa tay thăm thử hơi thở của Thẩm Tiệm Sơn, xác định hắn vẫn còn sống, chỉ là trên đầu bị sưng một cục to.
Ta trầm ngâm trong chốc lát.
“Trân Nương, muội hãy quay lại thành Nhung Nguyệt một chuyến giúp ta, có một việc, ta cần muội làm thay.”
“Tỷ tỷ, tỷ định đuổi muội đi sao? Chỉ vì tên nam nhân thúi này?”
Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tiệm Sơn của nó thoáng qua một tia oán hận.
Trân Nương đầy vẻ không cam lòng.
“Muội không đi! Muội chẳng đi đâu hết! Muội muốn ở bên tỷ!”
Thế nhưng lần này, ta không còn nuông chiều nó như trước nữa.
Phủ Hoài Vương — ta vẫn chưa hiểu rõ.
Nó làm Thẩm Tiệm Sơn bị thương, nếu phủ Hoài Vương truy cứu, ta chưa chắc có thể bảo vệ nổi nó.
Vì vậy, ta suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy bước đến án thư.
Mài mực, viết một phong thư, chờ mực khô thì gấp lại, trao cho nó.
“Nghe lời.”
“Giúp tỷ mang bức thư này đến thành Nhung Nguyệt, giao cho Tiểu Vân tướng quân.”
“Muội cũng biết mà, trên đời này, ngoài ngươi ra, ta không tin bất kỳ ai khác.”
Có lẽ vì giọng điệu ta quá nghiêm túc.
Nó nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
“Được rồi, nhưng tỷ phải hứa với muội, không được thích hắn, cũng không được động phòng với hắn!”
Ta: ……
“Được.”
Nghe ta đáp lời, nó còn trừng mắt lườm Thẩm Tiệm Sơn đang bất tỉnh một cái thật mạnh.
Cuối cùng Trân Nương cũng chịu rời đi.
Ta nhìn bóng lưng nó lén lút khuất dần vào màn đêm.
Ta không khỏi ngẩn ngơ.
Cũng tốt.
Kinh thành sắp nổi gió rồi.
Nó trở về thành Nhung Nguyệt, cũng xem như kịp thời tránh gió đầu sóng.