Giang Thắng Hàn - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:27:39
Lượt xem: 477
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng hôm nay đông người, hắn thử mấy lần cũng không tài nào tới gần được ta.
Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, cau mày ra lệnh với ta:
“Nàng là người của phủ Tấn Viễn Hầu, hôn sự của nàng do ta định đoạt!”
“Mau bảo đám người này rút lui, nói với Thẩm Tiệm Sơn rằng cuộc cá cược kia, hôn sự này đều không tính!”
Cũng chẳng trách hắn lại ngang ngược đến vậy.
Dù trong mắt hắn, bất kể trước đây lão Hầu gia có dạy dỗ ta thế nào.
Dù hắn từng đối đãi ta ra sao, có đặc biệt đến đâu...
Thì ta, rốt cuộc vẫn chỉ là một nô tỳ của phủ Tấn Viễn Hầu.
Nô tỳ thì chỉ có thể làm thiếp.
Mà thiếp thì là món đồ chơi, có thể tùy ý đem cho, cũng có thể tùy ý đòi về.
Nhưng “chính thê” thì lại khác.
Nhất là chính thê của hoàng thân quốc thích.
Thế nhưng...
“Ai nói ta còn là người của Hầu phủ?”
Ta giơ cao tờ thân khế vừa nhận được.
“Ta với phủ Tấn Viễn Hầu, đã không còn quan hệ gì nữa.”
“Ta là người tự do, chuyện của ta, ngoài ta ra, chẳng ai có quyền định đoạt.”
15
Trong tầm mắt ta, sắc mặt Tần Phóng bỗng khựng lại, đôi mắt trợn to kinh ngạc.
Tựa như không thể tin nổi, hắn nhìn chằm chằm vào thứ trong tay ta.
“Đó là gì?”
“Thân khế.”
“Thân khế? Sao lại ở trong tay nàng?”
Chậc chậc.
Quả là một câu hỏi hay.
“À, có lẽ ngươi không biết.”
“Năm xưa, trước khi phụ thân ngươi qua đời, đã dùng thân khế của ta làm điều kiện, bắt ta thay ngươi hoàn thành ba việc.”
“Việc thứ nhất, trong rừng săn bắn, ngươi kéo ta chắn mũi tên thay ngươi.”
“Việc thứ hai, lúc ngươi điều tra án bị thích khách tập kích, ta liều mình cứu ngươi.”
“Giờ bị ngươi đưa tặng cho Thế tử Thẩm gia, chính là việc thứ ba.”
“Nếu ngươi không tin, có thể về hỏi lại quản sự trong phủ của ngươi.”
Biểu cảm của Tần Phóng lúc này… thật đặc sắc vô cùng.
Hắn như thể không tin, lại dường như... đã tin rồi.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, tựa như đã lật lại tất cả những chuyện giữa ta và hắn suốt bao năm qua.
Sắc mặt lúc xanh, lúc đỏ.
Cuối cùng, vành mắt cũng đỏ hoe.
“Vậy nên năm xưa nàng cứu ta, không phản bác lời đồn khắp phố rằng nàng thầm mến ta. Không phải vì nàng thích ta sao?”
“Nàng ở thành Nhung Nguyệt ba năm, không chịu cúi đầu một lần, cũng không phải vì giận dỗi với ta?”
Dĩ nhiên.
Nhưng đã không còn cần thiết để trả lời nữa.
Đúng lúc đó, Thẩm Tiệm Sơn cưỡi ngựa tiến đến.
Tần Phóng lập tức chuyển đối tượng chất vấn.
“Còn ngươi thì sao? Thẩm Tiệm Sơn!”
“Ngươi và ta là bằng hữu, nói sẽ giúp ta, cũng là lừa ta sao?”
“Ngay từ đầu, mục đích của ngươi chính là Giang Thắng Hàn?”
Thẩm Tiệm Sơn không đáp.
Dù trên người khoác hỷ bào đỏ rực, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt hắn, vẫn không hề tan đi chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giang-thang-han/7.html.]
Hắn thậm chí chẳng buồn liếc nhìn Tần Phóng lấy một lần, chỉ quay sang hỏi lão quản gia Hầu phủ vừa vội vã đuổi tới:
“Còn không mau đưa người đi?”
Lão quản gia liên tục cúi đầu nhận lỗi.
Gần như vừa khẩn cầu vừa kéo lôi, mới có thể đưa Tần Phóng rời khỏi.
Mãi đến khi bóng lưng đám người ấy hoàn toàn biến mất, hắn mới quay đầu nhìn ta.
Vẻ mặt lại trở về với dáng vẻ ôn hoà dịu dàng ban đầu.
“Chúng ta tiếp tục chứ?”
“Đừng để lỡ giờ lành.”
16
Một chút náo loạn nho nhỏ, cũng không ảnh hưởng gì đến tiến trình đại hôn.
Xuất giá, lên kiệu hoa, nhập phủ Hoài Vương, bái đường.
Khách khứa tấp nập, lời chúc không dứt.
Quả đúng là nghi lễ và quy cách dành cho việc cưới chính thê của một vương phủ.
Ta không ngờ, chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, Thẩm Tiệm Sơn lại thật sự nói cưới là cưới.
Ta càng không ngờ được —
Sau khi bái đường xong, Hoài Vương lại che mặt khóc ngay trước mặt toàn bộ quan khách.
Vương phi còn nắm lấy tay ta, nghẹn ngào mà lặp lại ba lần hai chữ “tốt lắm”.
“Tốt lắm, hài tử ngoan, may mà nhà ta có con.”
Ta không hiểu.
Nhưng vẫn kính trọng mà tiếp nhận.
Chỉ là đến khi vào động phòng, sau khi đám hạ nhân hầu hạ đều lui ra ngoài, ta nhìn gương mặt Thẩm Tiệm Sơn ửng hồng mang theo ý cười, không khỏi thấy đau đầu.
Hắn hình như... có chút say.
Lại như... không thật sự say.
Cứ ngồi ở mép giường bên kia, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn ta, tựa như lẩm bẩm, lại tựa như đang lặp lại điều gì đó.
Nhất Phiến Băng Tâm
Ta lắng nghe một hồi lâu.
Mới nghe rõ hắn đang nói —
“Tốt thật…”
Tốt?
Tốt cái gì chứ?
Ta cũng không phải thắc mắc quá lâu, bởi hắn rất nhanh đã thay ta giải thích điều ấy.
“Giang cô nương, Tần Phóng nói đúng.”
“Ta và hắn quả thật có giao tình, nói sẽ giúp hắn — đều là dối gạt.”
“Từ đầu đến cuối, mục đích của ta chính là nàng.”
Lời thẳng thắn bất ngờ khiến ta hơi sững lại.
Mục đích của hắn... là ta?
Vì sao?
Chẳng lẽ cũng vì vụ án cũ của Xích Tiêu năm xưa?
Đoán không ra, ta không đáp bừa.
Chỉ yên lặng nhìn hắn.
Nhìn hàng mi hắn khẽ run.
Nhìn hắn khi thấy ta không chút phản ứng, ánh mắt thoáng hiện nét thất vọng.
Cho đến khi nụ cười nơi khóe môi hắn dần nhạt đi, ánh mắt cũng rũ xuống.
“Có lẽ nàng sẽ thấy chuyện này thật nực cười.”
“Nhưng ba năm trước, trên con thuyền từ Tây Châu về kinh, nàng đã cứu ta.”
Lần này đến lượt ta kinh ngạc.
Ba năm trước? Trên thuyền từ Tây Châu về kinh?
Nhưng lúc ấy, người ta cứu… rõ ràng là Tần Phóng mà.