Giang Thắng Hàn - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:27:21
Lượt xem: 525
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thế tử…”
Do dự một thoáng, ta nhíu mày định mở miệng từ chối.
Thế nhưng như thể đã đoán được ta sắp nói gì, lời còn chưa thoát khỏi miệng, hắn đã cắt ngang.
“Giang cô nương, ta khác với Tần Phóng.”
“Từ nhỏ đến lớn, ta luôn giữ mình trong sạch, chưa từng có thông phòng, cũng không cần thiếp.”
“Còn chuyện thương nghị giả vờ với Tần Phóng, cũng chỉ là để cưới được người mình chân tâm yêu mến làm chính thê.”
“Nếu thành thân với ta, ta tuyệt đối sẽ không ràng buộc nàng.
Bất kể nàng muốn làm gì, ta đều có thể giúp nàng.
Bao gồm cả... vụ án cũ của Xích Tiêu mà nàng đang âm thầm điều tra.”
Lúc nói những lời đó, khoé môi hắn lại cong lên, vẫn là nụ cười ấm áp dịu dàng ấy.
Nhưng tim ta lại như rơi mạnh xuống đáy, ngay cả hơi thở cũng chợt nghẹn lại.
12
Quả thực, ta đang điều tra một vụ án cũ đã xảy ra từ hai mươi lăm năm trước.
Vụ án ấy liên quan đến cố Tấn Viễn lão hầu – phụ thân của Tần Phóng, Tần Hạc Quy.
Và vị thống lĩnh quân Xích Tiêu năm xưa – một vị tướng mang họ Dư.
Bởi vì mẫu thân ta mang họ Dư.
Trước khi bị lưu lạc vào sơn trại, bà từng đổi tên đổi họ, làm thiếp cho Tần Hạc Quy.
Phải.
Chuyện mười lăm năm trước Tần Hạc Quy “vô tình” cứu ta rồi đưa ta về phủ, kỳ thực chẳng phải chuyện tình cờ.
Là ta đã tốn mấy ngày tìm hiểu hành trình của hắn, cố ý chờ đợi.
Còn chuyện ba năm trước ta làm Tần Phóng tức giận, bị hắn đuổi tới tổ trạch ở thành Nhung Nguyệt – cũng không phải ngẫu nhiên.
Là ta và Chu Hí Vi đã sớm thương lượng kỹ càng, để nàng chủ động nhắc đến Nhung Nguyệt thành bên tai Tần Phóng.
Tên đầu gỗ như hắn, không nhận ra điều gì đã đành.
Nhưng chuyện năm xưa mà ngay cả Tần lão hầu gia cũng tra không ra, Thẩm Tiệm Sơn làm cách nào lại biết rõ?
Quả thật... ta đã xem nhẹ hắn rồi.
Nheo mắt nhìn nam nhân trước mặt, nhịp tim trong n.g.ự.c ta rối loạn không chừng.
“Ngài đang uy h.i.ế.p ta sao?”
Lời vừa nói ra, tay ta đã bất giác đặt lên phần lưng.
Nơi đó, có giấu một con d.a.o nhỏ.
Ta khởi sát tâm.
Trong lòng đang tính toán, làm thế nào g.i.ế.c người diệt khẩu ngay trước mắt đám tiểu đồng kia?
Thì nghe Thẩm Tiệm Sơn ôn hòa nói:
“Không phải uy hiếp, là đưa điều kiện.”
“Bất kể nàng muốn làm gì, thân phận thế tử phi đều có thể giúp nàng dễ dàng hơn.”
Ngừng một chút, đôi mắt hắn sáng đến chói mắt.
Nụ cười càng rạng rỡ, như thể đang thành tâm mời gọi.
“Giang cô nương, cả phủ Hoài Vương đều có thể trở thành hậu thuẫn cho nàng.”
“Kể cả ta.”
13
Bàn tay đang chạm đến chuôi chủy thủ, cuối cùng vẫn buông xuống.
Thứ nhất, dưới chân hoàng thành, hắn là thế tử phủ Hoài Vương, hoàng thân quốc thích, nếu ta g.i.ế.c hắn, e rằng khó lòng thoát được.
Thứ hai, ta không chắc những gì hắn tra được, có bị tiết lộ cho kẻ thứ ba hay chưa.
Vì thế — không thể ra tay lúc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giang-thang-han/6.html.]
Ánh mắt Thẩm Tiệm Sơn không rời ta lấy một khắc.
Trong một thoáng, trong đầu ta lướt qua vô vàn cảnh tượng.
Nhưng rốt cuộc, ta chỉ khẽ mỉm cười:
“Được thôi, chính thê thì chính thê. Đa tạ Thế tử.”
Dù sao nếu muốn hắn chết, cũng đâu cần gấp trong một sớm một chiều.
Lúc xoay người rời đi, ta thu lại ý cười, âm thầm nghĩ như thế.
Hoàn toàn không hay biết —
Sau khi ta đi khỏi, Thẩm Tiệm Sơn vẫn dõi mắt nhìn theo bóng lưng ta rất lâu.
Nét cười trên mặt dần nhạt đi, mày khẽ nhíu lại.
“Sơ Nhất.”
Hắn gọi tên một tiểu đồng.
Ánh mắt hắn đầy nghi hoặc.
“Sao ta lại có cảm giác… Giang cô nương hôm nay hình như có chút không ưa ta?”
Tiểu đồng được hắn gọi là Sơ Nhất khẽ gật đầu.
“Vâng, Thế tử, cảm giác của người không sai đâu.”
Thẩm Tiệm Sơn: …
14
Hai ngày sau đó, sóng yên biển lặng.
Tần Phóng, người từng buông lời độc địa bảo ta cứ đợi xem, thì nay lặng như tờ.
Thẩm Tiệm Sơn, người chủ động bảo ta có thể lợi dụng hắn, cũng không thấy xuất hiện.
Cho đến sáng sớm ngày lành.
Quản gia phủ vương mang theo một đám bà tử, nha hoàn, vây kín cả viện.
Người thì treo lồng đèn.
Nhất Phiến Băng Tâm
Người thì buộc hỷ lụa.
Ngay cả thị nữ trang điểm cho ta cũng nâng trong tay hỷ bào tinh xảo thủ công, cùng bộ trâm cài điểm thúy dát vàng giá trị xa xỉ, ai nấy đều rạng rỡ vui mừng.
Chỉ có Trân Nương, sắc mặt không vui, ôm lấy một chiếc hộp gấm bước vào.
“Đây là đồ quản gia phủ Tấn Viễn Hầu vừa đưa tới.”
Đoán được bên trong hộp là thứ gì, ta cũng không còn tâm trí để dỗ dành nó.
Quả nhiên, ta vừa nhận lấy hộp gấm mở ra, bên trong nằm ngay ngắn chính là thân khế của ta.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng bấy lâu, rốt cuộc cũng hạ xuống được một nửa.
Thế nhưng còn chưa kịp mừng rỡ, bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt.
Đang nghi hoặc, liền nghe thấy trong tiếng ồn ào có người lớn tiếng quát:
“Giang Thắng Hàn, nàng ra đây cho ta!”
“Cái cuộc cá cược đó không tính nữa! Nàng không được gả đi!”
Tần Phóng như con ngựa điên, điên cuồng xông thẳng vào.
Vài thị vệ phủ Hoài Vương ở cửa suýt chút nữa không ngăn được.
Chỉ đến khi thấy ta bước ra, hắn mới khựng lại.
Thế nhưng ánh mắt vừa chạm vào bộ hỷ bào đỏ rực trên người ta, lại như bị đ.â.m một nhát, đau đớn đến nỗi tiếp tục vùng vẫy lao vào.
“Giang Thắng Hàn, ta bị người ta tính kế rồi!”
“Hồi đó nói rõ ràng, chỉ là tạm thời gửi gắm nàng cho Thẩm Tiệm Sơn vài tháng, thế mà hắn lại muốn cưới nàng!”
Hắn gào lớn, muốn xông vào kéo ta đi.