Giang Thắng Hàn - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:24:21
Lượt xem: 541
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
07
Tĩnh lặng.
Không khí quanh người như đông lại.
Tần Phóng bị dội một chậu nước lạnh, cùng tiểu đồng đi theo sau hắn đều sững sờ, trợn to mắt, vẻ mặt chẳng thể tin nổi.
Mãi cho đến khi đầu ngõ có vài người lác đác kéo tới xem náo nhiệt, tiểu đồng mới như bừng tỉnh, vội nhào lên che chắn trước mặt chủ tử, dùng tay áo lau nước cho Tần Phóng.
Nhưng cả người hắn ướt sũng, làm sao mà lau cho sạch?
Chỉ có thể để búi tóc rối loạn, cổ áo xộc xệch, vẻ mặt nhếch nhác, trừng to mắt tức tối nhìn Trân Nương phía sau ta – tay vẫn còn cầm chậu nước chưa kịp buông xuống – nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi…”
“Ta? Ta làm sao?”
Trân Nương chẳng hề sợ hãi:
“Hừ, ba năm trước ngươi chỉ vì một lời không hợp liền đuổi tỷ tỷ ta đi, ngươi biết Nhung Nguyệt thành là nơi thế nào không? Biết tỷ ấy sống ra sao ở đó không, chịu bao nhiêu khổ không?”
“Ngươi không biết! Đến hỏi cũng chưa từng hỏi đã đem nàng dâng cho kẻ khác làm thiếp. Chưa đủ sao? Còn muốn đón nàng về nữa à?”
“Một nữ tử bị người ta đẩy tới đẩy lui, người đời sẽ bàn tán nàng thế nào, ngươi từng nghĩ qua chưa?”
Trân Nương xưa nay đã chẳng chịu được chút ấm ức.
Hôm nay lại càng như một quả pháo bị châm lửa.
Còn Tần Phóng, từ nhỏ được bao người tâng bốc, thuận buồm xuôi gió kế thừa tước vị, sao mà chịu nổi nỗi tức giận thế này?
Mỗi một câu Trân Nương nói, sắc mặt Tần Phóng lại tối thêm một phần.
Cho đến cuối cùng, n.g.ự.c hắn phập phồng dữ dội.
Không còn màng thể diện, hắn xông tới định ra tay đánh người.
Mãi đến khi bị ta đẩy mạnh ra, hắn mới như bừng tỉnh.
“Giang Thắng Hàn, ngươi dám đẩy ta?”
Ánh mắt hắn mở to, tràn đầy không thể tin nổi.
Phải, là đẩy đấy.
Ban đầu còn định dùng chân cơ.
Nhưng chẳng buồn giải thích với hắn.
“Ngươi làm ầm cái gì?” – ta nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn – “Nàng ấy nói chẳng sai chút nào.”
“Đã đem ta ra đặt cược rồi bị thua, thì nên biết rõ quy củ của kẻ chơi cuộc ấy – cam tâm chịu thua.”
“Giờ lại dây dưa, thật chẳng ra thể thống gì.”
Nói xong, ta cũng chẳng buồn nhìn nét mặt hắn ra sao nữa.
Chỉ lùi lại một bước, “ầm” một tiếng đóng sập cửa lại.
Một lúc lâu sau, bên ngoài mới vang lên tiếng gào giận dữ đầy tức tối của Tần Phóng.
“Tốt, tốt lắm!”
“Giang Thắng Hàn, ngươi cứ đợi đó! Đừng hối hận!”
08
Bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Nhưng trong phòng, cơn giận của Trân Nương vẫn chưa nguôi.
Nó vứt cái chậu sang một bên, bĩu môi ôm lấy cánh tay ta.
“Tỷ tỷ, tỷ xem hắn kìa~”
“Hắn đã muốn cưới người khác, còn muốn tỷ làm thiếp cho hắn. Đúng là nam nhân bội bạc. Vị Thế tử kia mà cũng có thể cùng hắn kết giao, còn đặt ra ước định như vậy, thì chắc chắn cũng chẳng phải người tốt lành gì. Tỷ tuyệt đối không được thích hắn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giang-thang-han/4.html.]
Nó thực sự là lo nghĩ hơi quá rồi.
Khi nãy dội nước vào Tần Phóng, cũng quả thật có phần mạo hiểm.
May mà hôm nay hắn uống không ít rượu, đầu óc hồ đồ.
Đợi đến mai hắn tỉnh rượu rồi đến hỏi tội, thể nào cũng phải ứng phó mấy phen.
“Trân Nương...”
Ta định nhắc nó rằng nơi này là kinh thành.
Nơi đây là dưới chân thiên tử, đầy rẫy quyền quý, không như thành Nhung Nguyệt, lời nói việc làm đều phải vô cùng cẩn trọng.
Thế nhưng còn chưa kịp mở lời, sau lưng lại vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Tưởng đâu là Tần Phóng đã kịp phản ứng, quay lại gõ cửa.
Sắc mặt ta lập tức trầm xuống.
Dỗ Trân Nương vào phòng xong, ta mới ra mở cửa.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nhưng ngoài cửa không phải Tần Phóng, mà là một nam nhân trung niên xa lạ.
Người nọ mỉm cười, vẻ mặt vô cùng nhiệt tình.
“Xin hỏi, đây có phải là phủ của Giang cô nương Giang Thắng Hàn không?”
“Ta họ Tống, là quản sự trong phủ Hoài Vương. Những lễ vật này đều là do Thế tử nhà ta chuẩn bị, còn đây là danh sách sính lễ, mời cô nương xem qua.”
Tờ danh sách dày cộm, khiến người ta phải giật mình.
Phía sau hắn, đám nha hoàn tiểu đồng thì người bưng, kẻ khiêng từng chiếc rương buộc dải lụa đỏ.
Một hàng dài nối tiếp nhau, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Ta có chút kinh ngạc.
“Chỉ là nạp thiếp thôi mà, cần gì phải phô trương đến thế?”
Quản sự họ Tống chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, cũng không giải thích.
Ánh mắt khẽ liếc về phía đầu ngõ.
Ta thuận theo ánh nhìn ấy bước ra cửa, nhưng không thấy có ai cả.
Chỉ thấy ở chỗ ngoặt, có một vạt áo vừa biến mất.
Và trên bức tường kia — một viên gạch đã bị cào đến gần như bong tróc.
09
Một đống “sính lễ” cuối cùng vẫn bị để lại.
Dù có xếp chồng lên nhau, cũng chất đầy kín cả sân viện.
Ta nhìn chằm chằm vào những chiếc rương ấy rất lâu, vẫn không sao hiểu nổi rốt cuộc vị Thế tử Hoài Vương kia đang muốn làm gì?
Gần như cả đêm ta không chợp mắt.
Kẻ cùng mất ngủ còn có Tần Phóng.
Những chuyện xảy ra ban ngày, hắn càng nghĩ càng thấy bực bội.
Ba năm nay, hắn đại khái cũng biết một ít về những gì Giang Thắng Hàn đã làm ở thành Nhung Nguyệt.
Hắn biết nàng từng nhập ngũ.
Cũng biết nàng chịu không ít khổ, không ít thương tổn.
Thậm chí khi nghe tin nàng bị thương, bị mệt nhọc, phản ứng đầu tiên của hắn không phải lo lắng, mà là... vui mừng.
Hắn nghĩ, chỉ cần nàng quay về, chịu cúi đầu trước hắn, thì hắn nhất định sẽ bỏ qua mọi chuyện.
Sẽ yêu chiều nàng, nâng niu nàng.
Ngoại trừ vị trí chính thất phu nhân của Hầu phủ, thì điều gì hắn cũng có thể cho nàng.