Giang Thắng Hàn - 10
Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:29:32
Lượt xem: 505
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng nhớ lại chuyện xưa, khi trước hắn hay ho đêm vì phổi nóng, đích thực là do ta thường mang trà rót nước cho hắn.
Vì vậy, thấy ta uống cạn chén trà không chút do dự, hắn cũng do dự trong chốc lát, rồi ngửa đầu uống hết.
Sau đó ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng:
“Phụ thân ta là người quân tử chính trực, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện đó.”
“Ngược lại là ngươi, đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây, không sợ bị Thế tử Thẩm phát hiện, làm hắn mất hứng à?”
“Nói cho ngươi biết, Giang Thắng Hàn, ta từng cho ngươi cơ hội rồi, dù giờ ngươi có hối hận cũng đã muộn—”
Thấy hắn lại muốn kéo câu chuyện sang nam nữ tình trường, ta lập tức cắt ngang:
“Tần Phóng, ngươi có biết mấy năm nay ta ở Nhung Nguyệt thành đã làm gì không?”
Hắn dĩ nhiên biết được đôi chút.
Nhưng lại không nắm được toàn cục.
Càng không hiểu tại sao ta vào lúc này, lại đột nhiên hỏi đến chuyện đó.
Chân mày hắn bất giác nhíu lại.
Ta cũng không vòng vo, tốt bụng mà giải thích cho hắn rõ.
“Những năm qua, ta ngoài việc kháng địch, g.i.ế.c địch, còn nhiều lần đến Lộc Nhi Lĩnh, điều tra vụ án cũ của Xích Tiêu quân.”
“Kẻ thám báo dâng trạng tố cáo phụ thân ngươi, chính là do ta bỏ công sức tìm ra.”
Không rõ là bởi giọng ta quá đỗi bình thản, hay lời ta quá đỗi chấn động, mà hơi thở của Tần Phóng khựng lại.
Hắn sững sờ nhìn ta rất lâu, mãi đến khi cuối cùng cũng hiểu được ta đang nói gì, đôi mắt lập tức ngập tràn kinh hoảng.
“Ý ngươi là gì?”
“Ngươi là hậu nhân của nhà họ Dư? Ngươi muốn rửa oan cho nhà họ Dư?”
Lần này cuối cùng hắn cũng thông minh được một lần.
Nhưng lại đoán sai.
“Ai nói ta đến là để rửa oan cho nhà họ Dư?”
Ta nhìn chằm chằm hắn, lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch.
“Các ngươi đã g.i.ế.c mẫu thân ta, ta đến… là để báo thù.”
22
Năm đó, vì muốn điều tra chân tướng, rửa oan cho nhà họ Dư, mẫu thân ta từng cải danh đổi họ, làm thiếp của Tần Hạc Quy.
Bà đủ nhan sắc, nhưng không đủ thông minh.
Ẩn nhẫn hơn một năm, chẳng những không tra ra chân tướng, mà còn bị phu nhân Hầu phủ vu cho tội “tư thông với người ngoài”, chịu phạt trượng rồi bị vứt vào bãi tha ma.
Đám sơn tặc kia nhặt bà từ đống xác về, vốn chỉ định dùng để giải quyết dục vọng, nào có ý định trị thương cho bà.
Mãi đến khi phát hiện bà mang thai, mới miễn cưỡng mời một lang trung về chữa trị.
Có lẽ bà vốn không muốn sinh ta ra đời.
Bởi mấy năm bị nhốt cùng nhau trong căn phòng chứa củi, bà luôn nhìn ta mà khóc.
Bà khóc vì ta là nữ nhi: “Sớm biết ngươi là con gái, thì không nên sinh ngươi ra. Chí ít cũng tránh được cảnh sau này bị bọn súc sinh ấy giày vò…”
Lúc đám sơn tặc muốn mang ta đi, bà cũng khóc.
“Nó mới có năm tuổi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, các ngươi là lũ súc sinh!”
Sau đó, mẫu thân ta che chở thân thể ta dưới mình, bị đám sơn tặc đánh đập đến chết, bà vẫn khóc.
“Con ơi, con phải sống, sống cho thật tốt…”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt ta đúng vào khoảnh khắc ấy.
Ta đã nghĩ, những kẻ từng làm hại bà, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Thế là ta thừa lúc bọn sơn tặc say rượu, châm lửa đốt sạch hầm rượu, thiêu c.h.ế.t tất cả bọn chúng.
Sau đó, ta lang thang ăn xin mấy tháng, mới đến được kinh thành.
“Năm đó mẫu thân ngươi vu oan cho mẫu thân ta thông dâm với người ngoài, phụ thân ngươi chẳng phân trắng đen đã đánh roi xử phạt, suýt lấy mạng bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giang-thang-han/10.html.]
“Bọn họ... c.h.ế.t cũng đáng.”
Ta mỉm cười, giọng điệu thản nhiên như đang kể một chuyện vụn vặt trong nhà.
Ta thừa nhận, bản thân mình không phải người tốt.
Vì vậy khi đối diện ánh mắt kinh hãi của Tần Phóng, ta chẳng có chút hổ thẹn nào.
Hắn thở dốc, dường như chợt nhớ ra điều gì đó.
Nhớ đến năm ta được đưa về phủ, mẫu thân hắn mấy đêm liền gặp ác mộng không rõ nguyên do, giữa tiết trời giá rét đã ngã xuống hồ, nhiễm hàn bệnh nằm liệt giường mấy tháng rồi qua đời.
Hắn còn nhớ lại dáng vẻ phụ thân hắn thân thể suy kiệt từng ngày.
Nhớ đến năm năm trước, phụ thân hắn vì cơn đau đầu vô cớ, khi đi săn hộ giá không kịp khiến hoàng thượng suýt mất mạng, nên bị tước mất binh quyền.
Nhớ đến trong vòng hai năm ngắn ngủi, phụ thân hắn già đi hàng chục tuổi, cuối cùng bệnh c.h.ế.t trên giường.
Sắc mặt hắn dần dần tái nhợt.
Nhưng hắn vẫn lắc đầu.
“Ta không tin, ta không tin…”
Nói được một nửa, chợt nghẹn lại, cúi đầu nhìn chén trà trên bàn.
Có lẽ dược hiệu bắt đầu phát tác, sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch.
Ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
“Giang Thắng Hàn… ngươi đã làm gì ta?”
23
Làm gì hắn ư?
Cũng chẳng có gì to tát.
Chẳng qua là khi ta lần thứ hai đỡ kiếm thay hắn, đúng lúc hắn động tâm sâu sắc nhất, đã để Chu Hí Vi nhắc đến Nhung Nguyệt thành bên tai hắn, giúp ta thuận lợi rời khỏi kinh thành.
Đương nhiên, câu nói “chẳng lẽ không nên cho Giang Thắng Hàn một danh phận?” tỏ ra như không dung chứa ta, khiến Tần Phóng lấy ta ra làm cược cũng là việc do ta và nàng ta thương lượng trước.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chiếc chén trà vừa rồi hắn dùng để uống, ta cũng đã hạ độc.
Chỉ là, những điều này, ta không muốn nói.
Hắn cũng chẳng còn tâm trí để nghe.
Bởi vì, lời vừa dứt, hắn liền rút d.a.o ra lần nữa, nhắm thẳng về phía ta.
Có lẽ trong lòng nghĩ, dù c.h.ế.t cũng phải kéo ta c.h.ế.t cùng.
Sắc mặt hắn đột ngột trở nên hung ác.
Nhưng khi còn khỏe mạnh, hắn đã chẳng phải là đối thủ của ta.
Giờ phút này trúng độc nặng, đau đớn khiến cử động cũng khó khăn, thì làm sao có thể đả thương ta được?
Ta nhẹ nhàng né người, tránh khỏi mũi d.a.o của hắn.
Thấy hắn lại lao tới, ta đang định nhấc chân đá thì…
Cửa phòng đột ngột bị người đẩy ra.
Ngay sau đó, con d.a.o trong tay Tần Phóng bị đá bay đi, cả người cũng bị đá ngã xuống đất.
“Thắng Hàn, nàng không sao chứ? Có bị thương không?”
Là Thẩm Tiệm Sơn.
Thấy hắn, ta không hề bất ngờ.
Mặc kệ hắn nắm lấy vai ta, từ trên xuống dưới cẩn thận dò xét.
Mãi đến khi xác nhận ta không bị thương, hắn mới lấy tay che lại vết thương nhỏ bị d.a.o sượt qua trên cánh tay, mỉm cười dịu dàng nói nhỏ:
“Ta không sao, không đau.”
Ta: …
Ta không tiếp lời.