Chẳng bao lâu.
Ta  đến nơi bày tiệc.
Rượu quá tam tuần, vẫn  thấy bóng dáng Viên công tử ,  gặp  một vị khách  mời mà đến.
Bùi Lăng trầm mặt   mặt , cất giọng: 「Ương Ninh, còn  mau xin  Vi Vi .」
Lần cuối  và  tương kiến, là chuyện của tháng .
Sau  bất hòa đó, Bùi Lăng lấy cớ  cần "tĩnh tâm", liền bặt vô âm tín. Rõ ràng là    hạ  .
Trước , mỗi khi  chút xích mích,   từng giận hờn. Ngay cả việc  vì Cố Vi Vi mà bỏ rơi  giữa đường,  cũng  từng nặng lời trách móc. Hắn ngỡ  hiền lành dễ bảo, nên chẳng hề dỗ dành lấy một lời.
Sau   hạ nhân kể  dáng vẻ  đối đãi Cố Vi Vi,  mới ,  luôn ân cần dịu dàng, ngay cả giọng  cũng mềm mỏng hơn khi ở bên .
Thích   thích, quả nhiên là thiên sai vạn biệt.
Thấy  trầm mặc  đáp, sắc mặt Bùi Lăng càng thêm khó coi, liền buông lời trách cứ: 「Ngươi bây giờ còn dám giở mặt với Vi Vi? Xem   còn  dạy dỗ ngươi đủ, vẫn   tôn trọng Vi Vi là gì!」
Cố Vi Vi núp  lưng Bùi Lăng, đắc ý  .
Ta còn  kịp phản bác,   tiếng một nam tử từ phía  vọng đến——
「Kinh thành quả là nơi phồn hoa đô hội, chuyện lạ gì cũng !」
「Đến cả việc dạy dỗ khuê nữ nhà  , cũng  kẻ nhúng tay  !」
Bùi Lăng cau mày  kẻ  tới: 「Ngươi là ai?」
「Ta cùng  thất  chuyện, đến phiên ngươi xen  ?」
Người  vận bạch y,  nhanh mắt thấy  ngọc bội  khắc gia huy nhà Viên gia bên hông . Hắn chính là Viên An Thứ công tử.
Nghe Bùi Lăng  ,  nhướng mày hỏi: 「Thiếp thất?」
Bùi Lăng vênh váo đáp: 「Không sai.」
Viên An Thứ bật : 「Chính thê chủ mẫu thì cần   Tam thư lục lễ, lời mai mối định hôn. Ta chỉ  qua  thất, bây giờ còn  cả danh phận ' qua cửa', quả là chuyện lạ.」
Hắn cố tình kéo dài âm điệu, khiến  ít  tò mò  sang.
Cố Vi Vi hoảng hốt kéo vạt áo Bùi Lăng.
Chuyện  nâng thứ thành đích của bọn họ vốn  thể phơi bày  ánh sáng. Nếu   khác  , nhà  cũng chẳng cần  chịu uất ức vì giữ thể diện nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giang-nam-dep-lam/chuong-4.html.]
Bùi Lăng á khẩu  trả lời .
Trước khi rời ,  hung hăng trừng mắt  : 「Cố Ương Ninh, quan hệ giữa chúng  là gì, ngươi tự   rõ, đừng   voi đòi tiên!」
Đợi   ,   Viên An Thứ, trong lòng  khỏi thấp thỏm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn chắp tay thi lễ, ôn hòa gọi: 「Cố cô nương.」
Sĩ tộc Giang Nam vốn nổi danh phong nhã, Viên công tử đây  càng thêm tuấn dật bất phàm, quả là mỹ nam tử hiếm   đời.
Thời gian  đó,  cùng  du ngoạn thưởng hoa. Kiến thức  uyên bác,  về các loại hoa quý đều rành mạch.
Chỉ là trong lòng  nặng trĩu tâm sự, nên  phần lơ đãng.
Viên An Thứ dường như  nhận  điều đó, bèn chỉ  một đóa Triệu phấn, ôn tồn : 「Nói , Cố cô nương  lẽ sẽ  tin.」
「Thuở nhỏ,  vốn  thích  sách, thường la cà học tạp kỹ của đám nghệ nhân đường phố, hoặc là nuôi chim, trồng hoa mẫu đơn.」
「Khi trồng mẫu đơn,   dốc  ít tâm huyết, nào ngờ  chẳng nở một bông nào.」
「Ta tức giận  đập tan chậu hoa, nhưng khi  kỹ , mới phát hiện cành hoa     cắt mất từ bao giờ.」
「Hỏi  mới , là do    hái trộm hoa của  để tặng cho vị cô nương mà  thầm thương trộm nhớ.」
Ta  hiểu ý tứ sâu xa trong lời  của .
Hắn  , khẽ : 「Cô nương nghĩ xem,  nên trách   trộm hoa của ,  là trách mẫu đơn  chịu nở thêm nhiều hoa?」
Vừa ,   nghiêm túc ngắm nghía đóa mẫu đơn,  hề   lấy một .
Ta ngẩn  một lát, mới chợt ngộ  thâm ý trong lời .
Không nén ,  bật  thành tiếng.
Một đạo lý đơn giản như , cớ   khiến  mê mang khốn đốn suốt bấy lâu?
Hóa ,  sai, xưa nay chẳng  là .
Từ đó về ,  đoạn tuyệt  liên hệ với Bùi Lăng.
Hắn  gặp , nhưng đám thủ vệ  đây cấu kết với     trừng trị.
Hắn  trèo tường,  liền nhờ phụ  tăng cường tuần tra của gia đinh.
Thư từ  gửi đến,  chẳng thèm hồi âm, chỉ sai  chuyển  cho tỳ nữ bên cạnh Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi tuyển chọn tỳ nữ mới, nào ngờ tất cả đều là  của .