Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 5: Gả cưới

Cập nhật lúc: 2025-05-07 03:22:46
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin Tô gia từ hôn, “Thập lý hồng trang” bị trả về, chưa đầy nửa ngày đã lan khắp huyện Lâu.

Vì thế, những hàng xóm vốn ít khi qua lại lại lũ lượt kéo đến thư phô, mang theo quà cáp, nhao nhao chúc mừng, đòi Tô Tích Ngọc mời rượu hỷ.

Tô Diệu Y tâm trạng không tốt, sớm đã bị Tô Tích Ngọc đuổi về nhà chuẩn bị hôn sự. Còn ông, là người sĩ diện, hoàn toàn không đối phó nổi với đám láng giềng mồm năm miệng mười, chỉ có thể nhận lấy lễ vật, mặt căng như dây đàn, cố gắng nặn ra nụ cười mà viết thiệp mời cho từng người.

Bên kia, đại hôn sắp cận kề, Tô Tích Ngọc cố ý mời toàn phúc nương tử đến Tô gia. Theo phong tục huyện Lâu, bà sẽ chuẩn bị cho Tô Diệu Y đầy đủ trang sức, phấn son cùng các vật dụng cần thiết cho ngày trọng đại.

Mọi việc đâu vào đấy, khi toàn phúc nương tử rời đi, trời đã tối hẳn.

Gió đêm lành lạnh, Tô Diệu Y ngồi một mình trong phòng, nhìn đống trang sức lấp lánh trước mặt, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an khó tả.

Nàng không kìm được đứng dậy, đẩy cửa sổ ra. Vừa ngẩng lên, liền thấy một bóng dáng đỏ rực như lửa đứng ngay trước cửa sổ.

“Tô Diệu Y, nam cưới nữ gả là chuyện cả đời, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?”

Mục Lan phe phẩy thiệp mời trong tay, ánh mắt đầy vẻ khinh bạc, giọng nói vẫn sắc bén, chanh chua như cũ.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

“Dung mạo là thứ phù du, ngươi lại có thể vì nhan sắc mà mê muội đến thế sao?”

Tô Diệu Y chẳng buồn đáp lời, nhanh tay giật lấy thiệp mời trong tay Mục Lan, thản nhiên xé nát, tiện tay ném đi, sau đó quay người định đóng cửa sổ lại.

Mục Lan giơ tay chặn cửa, cười lạnh:

“Nếu không phải thúc thúc bảo ta khuyên ngươi lần cuối, ta còn lâu mới rỗi hơi lo chuyện này. Người ta nói c.h.ế.t đuối đều là những kẻ biết bơi, quả không sai. Không ngờ Tô Diệu Y ngươi từ nhỏ có thể xoay nam nhân như chong chóng, cuối cùng cũng chịu thua dưới tay một kẻ tam tâm nhị ý.”

Động tác của Tô Diệu Y khựng lại:

“Ngươi có ý gì?”

Mục Lan nhướng mày:

“Hai ngày trước, ta tận mắt thấy vị Giới lang nhà ngươi cùng Lâm An Võ nương tử bước ra từ y quán. Hôm nay, nghe nói nàng ta lại đến đó...”

Sắc mặt Tô Diệu Y thoáng đổi, nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn định, bật cười châm chọc:

“Mục Lan, nếu ngươi muốn chọc phá quan hệ giữa ta và Giới lang, cũng nên tìm một lý do khác hợp lý hơn. Người nhà ta không thích kết giao, lại càng thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc.”

Mục Lan cười nhạt:

“Ngươi chắc chắn hắn không gần nữ sắc? Nếu vậy, trong mắt hắn, ngươi và Võ nương tử có gì khác nhau? Trước kia hắn chỉ là cùng đường, mới tạm trú ở Tô gia các ngươi. Bây giờ có người đến tìm hắn cầu viện, hắn còn cần đến một cành củi mục như ngươi nữa sao?”

Nụ cười trên môi Tô Diệu Y vụt tắt.

Hiếm khi thấy nàng cứng họng không đáp lại được, Mục Lan càng đắc ý:

“Hơn nữa, ta thấy thái độ của hắn với ngươi vẫn luôn lạnh nhạt. Nếu ngươi cố gắng ép duyên, mạnh mẽ gả cho hắn, sau này hắn khôi phục ký ức, chỉ sợ lập tức đuổi ngươi ra khỏi cửa!”

Những lời này, ngày thường Tô Diệu Y nghe đến phát chán, sớm đã có thể coi như gió thoảng bên tai. Nhưng đúng lúc này, khi nàng đang rối bời vì đống đồ cưới kia, từng câu từng chữ của Mục Lan lại giống như đổ thêm dầu vào lửa.

Nàng cười nhạt, hỏi lại một câu:

“Nếu thật vậy thì đã sao?”

Trong lòng Tô Diệu Y bực bội, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười giả tạo quen thuộc. Nàng cất giọng nửa đùa nửa thật:

“Với khí chất và phong thái của Giới lang, nhà hắn chắc chắn không phải hạng tầm thường, biết đâu lại là hoàng thân quốc thích thì sao? Nếu ta gả cho hắn, chẳng khác nào một bước lên mây, hóa thành phượng hoàng! Lui một vạn bước mà nói, dù sau này hắn nhớ lại mọi chuyện rồi muốn đuổi ta đi, chỉ cần có hôn sự này bảo chứng, ta cũng vớt được không ít lợi lộc. Ngươi nói có đúng không?”

Mục Lan trăm triệu lần không ngờ Tô Diệu Y có thể nói ra những lời như vậy, sững sờ đến lắp bắp:

“Ngươi… ngươi…”

Tô Diệu Y chống tay lên eo, nụ cười càng thêm đắc ý:

“Người hoặc tài, ta nhất định phải có một. Hôn sự này tính tới tính lui, ta chỉ có lời chứ chẳng lỗ! Ngươi thay vì bận tâm đến ta, chi bằng lo cho chính mình đi… Mục Lan, sao ngươi làm gì cũng thua kém ta vậy?”

Lời nói như đ.â.m thẳng vào tim Mục Lan. Cô đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi:

“Tô! Diệu! Y! Ngươi cứ chờ đó, ta nhất định sẽ gả trước ngươi!”

Dứt lời, Mục Lan giận dữ quay người bỏ đi.

Chờ đến khi bóng dáng Mục Lan khuất hẳn, sắc mặt Tô Diệu Y mới dần trầm xuống.

Bên tai nàng vẫn văng vẳng những lời vừa rồi, lòng như bị quấy nhiễu không yên. Đột nhiên, nàng giơ tay, dứt khoát đập mạnh cửa sổ.

Gió lạnh ùa vào, bóng cây ngoài sân chao đảo dữ dội, cành lá run rẩy làm mấy con chim sợ hãi vỗ cánh bay lên.

Đêm đó, trời nổi giông bão.

Tô Diệu Y trằn trọc suốt cả đêm, ngủ không yên giấc. Nửa đêm, nàng chìm vào cơn ác mộng - một bến tàu, những con thuyền chở khách, và một bóng dáng nhỏ bé vừa chạy vừa khóc, miệng không ngừng gọi nàng…

“Đừng đi…”

Mồ hôi túa đầy trán, nàng hoảng loạn lặp đi lặp lại:

“Đừng… đừng bỏ ta lại…”

Nhưng dù nàng có cầu xin thế nào, bóng người kia vẫn đứng trên mũi thuyền, gầy yếu mà cương quyết. Ánh mắt người ấy xa cách, lạnh lùng, rồi không chút do dự mà quay lưng đi, để lại nàng tuyệt vọng giữa cơn mưa tầm tã…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-5-ga-cuoi.html.]

Ngay khi nàng nghĩ rằng người kia sẽ không quay đầu lại nữa, mặt nước bỗng gợn sóng, ánh nước lăn tăn lay động, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên mơ hồ và kỳ lạ. Trên đầu thuyền, bóng dáng vốn dĩ nhỏ bé ấy bỗng cao lớn lên, không còn là một phụ nhân nữa, mà rõ ràng là dáng dấp của một thanh niên.

Ngay sau đó, người kia chậm rãi quay đầu lại.

Một gương mặt tĩnh lặng như tranh thủy mặc hiện ra trước mắt nàng.

"Giới lang!"

Tô Diệu Y giật mình tỉnh dậy, bật dậy khỏi giường.

Những hình ảnh mơ hồ trong đầu dần tan biến, ánh mặt trời buổi sớm rọi xuống đáy mắt nàng, phản chiếu đôi mắt đỏ hoe, ướt át.

Tấm rèm đỏ rủ xuống, áo cưới treo sẵn, cùng những chiếc rương sính lễ chất đầy phòng - tất cả kéo nàng trở về hiện thực.

Hôm nay là ngày nàng và Vệ Giới thành thân.

Thế mà nàng lại ngủ quên vào ngày đại hỉ!

Tô Diệu Y hoảng hốt đứng bật dậy, lao đến giá áo, lúng túng khoác lên mình bộ hỉ phục. Nhưng ngay khi chỉnh trang lại vạt áo, nàng bỗng khựng lại.

Không đúng!

Hôm qua bà mối còn dặn, trời chưa sáng đã phải dậy trang điểm. Nhưng bây giờ, rõ ràng giờ lành đã qua, sao không có ai đến đánh thức nàng - một tân nương?

Trong lòng nàng bỗng dâng lên dự cảm bất an.

Tóc chưa kịp chải, nàng lập tức lao ra khỏi phòng.

*****

Sân viện vẫn được trang trí đầy sắc đỏ, nhưng không khí lại tĩnh lặng đến kỳ lạ. Ngoài Tô An An đang ngồi co ro trên bậc thềm với vẻ mặt uể oải, không thấy bóng dáng bất kỳ ai khác.

"Cô cô!"

Tô An An giật mình đứng bật dậy khi nhìn thấy nàng, vẻ mặt hoảng loạn.

"Cô cô... ngươi tỉnh rồi..."

Tô Diệu Y cảm thấy tim mình trĩu xuống, sắc mặt dần tái nhợt nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, cất giọng hỏi:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tô An An né tránh ánh mắt nàng, vai co rúm lại, ấp úng:

"Cô cô... còn sớm mà, hay là... hay là người trở về ngủ thêm một lát?"

Tô Diệu Y lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi không nói thêm gì. Nàng xoay người, nắm chặt lấy làn váy, chạy thẳng ra ngoài viện.

Vừa đặt chân đến tiền viện, nàng liền khựng lại.

Trái ngược với sự vắng lặng của hậu viện, nơi này lại đông nghịt khách khứa.

Có những vị trưởng bối thân thiết với Tô Tích Ngọc, có những người cùng quê ngày thường vẫn gặp mặt, thậm chí có cả những gương mặt xa lạ mà nàng chưa từng thấy.

Giữa đám đông, Mục Lan đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng - ánh mắt ấy, quá đỗi quen thuộc.

Đó chính là ánh mắt mỗi khi nàng chịu ấm ức, chật vật nhất thời thơ ấu.

Tim Tô Diệu Y chùng xuống tận đáy vực.

Nàng khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, bước chân vô thức đi xuyên qua đám đông. Xung quanh lặng như tờ, chỉ còn tiếng hạt châu đính trên áo cưới va vào nhau, phát ra những âm thanh trong trẻo, nhưng dường như ngày càng dồn dập, như từng hồi trống đánh vào tim nàng.

Bước qua cửa hỉ đường, nàng đi thẳng về phía căn phòng mà Vệ Giới vẫn ở.

Nhưng ngay khi nàng định bước vào, Tô Tích Ngọc vội vã lao đến, chắn trước mặt nàng.

"Diệu Y... Diệu Y, con nghe cha nói đã!"

Ông nắm lấy đôi vai lạnh ngắt của nàng, giọng nói lộ rõ vẻ bất lực:

"Con về phòng trước đi, ngủ một giấc... Cha đã sai người đi tìm khắp nơi rồi, nhất định sẽ đưa hắn về cho con..."

Tô Diệu Y không nói một lời, hất tay Tô Tích Ngọc ra, đẩy mạnh cửa phòng Vệ Giới.

Bên trong sạch sẽ, sáng sủa, không vương một hạt bụi. Tuy chẳng thấy bóng người, nhưng mọi thứ đều gọn gàng, không thiếu thứ gì. Thậm chí, trên bàn còn xuất hiện thêm hai thứ.

Một bộ hôn phục nam nhân được gấp ngay ngắn.

Cùng với…

Một tờ ngân phiếu bị đè nửa dưới chiếc thiệp từ hôn.

Phía sau có người bước tới, định lên tiếng, nhưng tất cả lời nói đều bị tiếng hí vang chói tai ngoài sân che lấp.

Tô Diệu Y sững sờ đứng yên, ánh mắt dán chặt vào tờ ngân phiếu lộ ra dưới thiệp từ hôn. Trái tim như bị khoét thủng một lỗ lớn, m.á.u chảy ào ạt theo từng cơn gió lạnh ùa vào. Mỗi tấc da thịt, mỗi đường gân cốt đều âm ỉ nhức nhối.

Thì ra, đây không phải là một cơn ác mộng.

Mà là sự thật.

Một lần nữa, nàng lại bị bỏ rơi.

Loading...