Giai Thượng Xuân Y - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-05-19 05:46:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lăng Trường Phong cuống quýt nắm lấy vai Tô Diệu Y, ngăn nàng chìm sâu vào dòng suy nghĩ miên man. Y nhấn mạnh từng chữ:
“Tô Diệu Y! Không phải lỗi của ngươi… Sao có thể là ngươi được chứ…”
Giọng y dần nhỏ lại, đến chính bản thân cũng nhận ra những lời ấy yếu ớt nhường nào.
Nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, Lăng Trường Phong chợt nghĩ đến điều gì đó, liền vội vàng nói:
“Là ta đưa Yểu Nương đến trước mặt ngươi, là ta ép ngươi phải giúp nàng. Nếu ngươi thực sự nghĩ rằng việc để Lưu Kỳ Danh đền mạng là sai, vậy kẻ sai phải là ta! Ta mới là người đáng tội nhất!”
Y biết mình không giỏi ăn nói, cũng chẳng giỏi an ủi ai. Nhưng ngay khoảnh khắc này, y chỉ có một suy nghĩ duy nhất - nếu Tô Diệu Y phải hận ai đó, vậy thì hãy hận y đi…
Tô Diệu Y chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy trong veo của Lăng Trường Phong.
Trong đó, nàng thấy chính mình - bàng hoàng, mơ hồ.
Không biết bao lâu trôi qua, nàng mới khẽ gỡ tay y ra, giọng thấp đến mức gần như tan vào gió:
“Không… Ngươi không phải kẻ đầu sỏ. Ta cũng không phải.”
“...”
“Lưu Kỳ Danh mới đúng.”
****
Từ hẻm tiện dân trở về, Tô Diệu Y lập tức đến trà quán Trà Yên ở phía đông thành, ngồi đó suốt cả ngày.
Từ ô cửa sổ mở rộng, nàng có thể nhìn thẳng sang hiệu cầm đồ Lưu Ký.
Việc “Lưu Kỳ Danh” bị xử trảm dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cửa hiệu này. Người nhà họ Lưu thậm chí còn chẳng buồn treo nổi hai chiếc đèn lồng trắng để tỏ vẻ tang thương.
Tô Diệu Y ngồi đó chưa lâu, Lăng Trường Phong đã vội vã từ dưới lầu đi lên, hạ giọng nói:
“Nghe nói, tối qua Lưu gia đã lặng lẽ đưa quan tài ra Tây Sơn, an táng ‘Lưu Kỳ Danh’ ở đó rồi.”
Tô Diệu Y mím môi, chậm rãi đáp:
“Chuẩn bị đi. Đêm nay, chúng ta lên Tây Sơn.”
Muốn tố giác vụ án thế mạng này, bằng chứng thuyết phục nhất chính là thi thể.
Dù Lưu gia có kiên quyết khẳng định người trong quan tài là Lưu Kỳ Danh, dù người nhà họ Trịnh có nhắm mắt làm ngơ mà không nhận Trịnh Ngũ Nhi, thì trong thành Lâm An này vẫn còn rất nhiều người từng gặp cả hai bọn họ.
Nếu có thể đoạt lại t.h.i t.h.ể của Trịnh Ngũ Nhi, thì tất cả thành viên của Tri Vi Đường sẽ trở thành nhân chứng!
****
Mới chớm đông, màn đêm buông xuống nhanh hơn thường lệ.
Khi tia nắng cuối cùng vừa khuất dạng, Tô Diệu Y đã thuê một nhóm người làm thuê nhàn rỗi, vác theo cuốc xẻng thẳng tiến lên Tây Sơn.
“Giữa đêm hôm thế này, rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Có kẻ rùng mình vì khí lạnh, không nhịn được bèn ghé lại hỏi nàng.
Tô Diệu Y đi trước dẫn đường, ngọn đèn lồng trong tay khẽ đung đưa theo từng bước chân. Giọng nàng lạnh lẽo vang lên giữa đêm đen:
“Dời mộ.”
Mọi người đều giật nảy, nhìn nhau đầy kinh hãi.
Có kẻ nhát gan đã bắt đầu muốn rút lui, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Giữa đêm làm chuyện này á? Sao không chờ đến hừng đông, đợi dương khí vượng nhất rồi hẵng động thủ…”
Tô Diệu Y thản nhiên đáp:
“Đại sư đã tính rồi, giờ này mới là thời điểm tốt nhất để động thổ.”
Bỗng nhiên, có người hoảng hốt hét lên:
“Quỷ! Quỷ kìa!”
Từ xa, một bóng đen đứng sừng sững trên đỉnh núi, trông mơ hồ như hồn ma ẩn hiện trong màn sương.
Những người làm thuê lập tức hoảng loạn, có kẻ vội vàng lùi về sau.
Chỉ riêng Tô Diệu Y vẫn điềm nhiên đứng yên.
Màn sương dần tan, bóng đen kia chạy đến gần, lộ ra khuôn mặt quen thuộc - chính là Lăng Trường Phong, người đã lên núi trước từ sớm.
Tô Diệu Y thấp giọng hỏi:
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Trường Phong gật đầu:
“Theo ta.”
Tô Diệu Y vén váy, bước nhanh về phía trước. Trước khi đi, nàng lạnh lùng liếc nhìn đám nam nhân đang run rẩy sợ hãi, giọng điệu dửng dưng:
“Nhát gan thì còn kịp đấy, mau xuống núi, phí tiền thuê vô ích của ta.”
Nghe vậy, mọi người sững lại, đưa mắt nhìn con đường núi tối đen như mực. Nghĩ tới việc đã lỡ đến tận đây, ai nấy đều nghiến răng, vội vàng nhặt xẻng lên rồi lục tục đuổi theo Tô Diệu Y.
Dưới sự dẫn dắt của Lăng Trường Phong, cả nhóm nhanh chóng đến trước một nấm mồ.
Bóng đêm dày đặc, từng cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm u ám. Không ai nhìn rõ chữ khắc trên bia mộ, thậm chí chẳng ai quan tâm đến nó. Bọn họ chỉ muốn làm xong việc thật nhanh, liền lập tức tản ra xung quanh nấm mồ, bắt tay đào bới.
Tô Diệu Y cũng cầm lên một cái xẻng, tiến về phía trước.
Lăng Trường Phong sửng sốt, lập tức đưa tay cản nàng:
“Ngươi vẫn nên đứng qua một bên đi? Dù gì cũng là nữ tử, loại chuyện đào mồ quật mả này…”
Lời còn chưa dứt, Tô Diệu Y đã thả chiếc đèn trong tay xuống, kéo mặt nạ bảo hộ lên che kín miệng mũi. Nàng dẫm mạnh lên xẻng, cắm sâu vào lòng đất, động tác vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, thậm chí còn thuần thục hơn cả đám phu đào mộ thuê.
Lăng Trường Phong tròn mắt:
“… Không biết còn tưởng ngươi là tay già đời.”
Y lầm bầm một câu, rồi cũng hậm hực kéo mặt nạ lên, tiếp tục vùi đầu đào đất.
Từng nhát xẻng liên tục giáng xuống. Chỉ chốc lát sau, hai đống đất nhỏ đã dần chất cao bên mộ, để lộ ra một cỗ quan tài vừa mới được chôn cách đây không lâu.
Có người lau mồ hôi trán, nhịn không được lẩm bẩm:
“Lần đầu tiên thấy quan tài chôn nông thế này…”
Lời vừa dứt, xung quanh bỗng vang lên những âm thanh xào xạc kỳ lạ.
Ngay sau đó, ánh lửa lập lòe bùng lên giữa khu rừng tối, trông như ma trơi lượn lờ, nhanh chóng vây kín đám người đào mộ.
Lăng Trường Phong lập tức nghiêm mặt, siết chặt chiếc xẻng trong tay, đứng sát lại bên Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y khẽ nhướng mày. Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy Lưu Phú Quý – chủ nhân hiệu cầm đồ Lưu Ký – đang dẫn theo một nhóm gia nhân từ trong rừng lao ra, vây chặt xung quanh bọn họ.
“Tô lão bản, rốt cuộc Lưu gia chúng ta đã đắc tội ngươi thế nào?”
Lưu Phú Quý nheo mắt, cười lạnh:
“Ngươi xúi giục kẻ khác đến quấy rối, bức tử con trai ta vẫn chưa đủ, giờ còn muốn đào mộ, quật xác nó lên? Đến c.h.ế.t cũng không để nó được yên sao?”
Tô Diệu Y siết c.h.ặ.t t.a.y cầm xẻng.
Quả nhiên… Chuyến đi đến con hẻm tiện dân ban sáng đã khiến rắn động hang.
Những người làm thuê đứng phía sau Tô Diệu Y đều trợn tròn mắt, vội vàng ném xẻng xuống đất.
“Ngươi không phải nói dời mộ sao? Sao lại dời mộ nhà người khác?”
Bọn họ cuống quýt quay sang đám người Lưu gia, giơ tay phủi sạch quan hệ:
“Chúng ta… chúng ta không biết gì hết! Đều là nàng bảo chúng ta tới…”
“Câm miệng!”
Tô Diệu Y dằn giọng quát lớn, vẻ mặt bình tĩnh.
“Ai nói đây là mộ của người khác? Đây là mộ của nhà ta!”
Nàng xoay người nhìn Lưu Phú Quý, mắt mở to ra vẻ kinh ngạc:
“Lưu lão bản, ta thật sự không hiểu ngươi đang nói gì… Hôm nay ta đến Tây Sơn chỉ để dời mộ cho đệ đệ phương xa của ta, có liên quan gì đến lệnh lang?”
Lưu Phú Quý sững người, như thể vừa nghe được chuyện hoang đường nhất đời mình.
“Tô lão bản, mắt ngươi mù hay đầu óc có vấn đề? Ngươi nghĩ ra chuyện gì hoang đường cũng có thể nói ra sao? Trên bia mộ kia khắc rõ ràng tên con ta…”
Ông ta giơ tay chỉ về phía tấm bia mộ, nhưng lời còn chưa dứt đã bỗng nhiên nghẹn lại.
Ánh lửa bập bùng chiếu lên tấm bia, những dòng chữ khắc trên đó đã bị ai đó dùng vật sắc nhọn cào nát, hoàn toàn không còn nhận ra được danh tính ban đầu.
Lăng Trường Phong khẽ nhếch môi cười nhạt.
Sắc mặt Lưu Phú Quý sa sầm, căm tức trừng mắt nhìn Tô Diệu Y.
“Ngươi…”
“Tối lửa tắt đèn thế này, nhận nhầm mộ cũng là chuyện dễ hiểu.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tô Diệu Y khẽ nhếch môi, cắt ngang lời ông ta.
“Lưu lão bản, đừng vội. Hay là ngươi cứ đi tìm kỹ lại xem sao. Còn nếu ngươi một mực khẳng định đây là mộ của lệnh lang, vậy thì đơn giản thôi… Lệnh lang mới được an táng tối qua, nói vậy t.h.i t.h.ể vẫn còn nguyên vẹn, có thể nhận diện dung mạo. Chi bằng chúng ta mở quan tài ra xem thử, xem trong đó rốt cuộc là nhi tử của ngươi hay đệ đệ của ta?”
“...”
Lưu Phú Quý trừng mắt nhìn nàng, nghẹn lời.
Những người làm thuê cũng ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giữa bầu không khí căng thẳng, giọng nói của Tô Diệu Y vang lên dứt khoát, xuyên qua màn sương đêm dày đặc:
“Khai quan!”
Những người làm thuê hơi giật mình, nhưng chẳng hiểu sao vẫn vô thức nghe theo mệnh lệnh của nàng. Bọn họ nhặt xẻng lên, bắt đầu nạy nắp quan tài.
“Rầm!”
Nắp quan tài bị bật ra, đổ sang một bên.
Ngay khoảnh khắc đó, đám gia đinh của Lưu gia như nhận được mệnh lệnh, lập tức xông tới. Sau một trận hỗn chiến ngắn ngủi, Lăng Trường Phong cùng những người làm thuê đều bị khống chế.
Tô Diệu Y còn chưa kịp nhìn rõ bên trong quan tài, đã bị hai tên gia đinh giữ chặt hai tay, không thể động đậy.
Nàng giãy giụa, nghiến răng nhìn Lưu Phú Quý, gằn từng chữ:
“Lưu Phú Quý, ngươi muốn làm gì? Ngươi nghĩ ta lên núi mà không đề phòng sao? Ta đã báo quan từ sớm, nếu ngươi không dừng tay, sẽ chỉ chuốc thêm phiền phức cho mình thôi.”
Lưu Phú Quý tiến lên một bước, vẻ mặt thản nhiên:
“Gào cái gì? Nếu nha môn muốn lên núi, bọn chúng đã tới từ lâu rồi. Nhưng bọn chúng không dám, cũng sẽ không tới.”
“...”
“Ngươi cũng đừng mơ tưởng dựa vào vị quý nhân kia của Lục Hợp Cư.”
Ông nở nụ cười lạnh, “Ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết, Lục Hợp Cư đã bị Lưu gia chúng ta thu xếp ổn thỏa. Cả thành Lâm An này, không ai có thể giúp ngươi lật lại vụ án này đâu.”
Ông ta giơ cao ngọn đuốc, ánh lửa hắt lên gương mặt, nửa sáng nửa tối, thấp thoáng vẻ lạnh lùng khó lường.
“Ngươi với Lưu gia ta vốn không oán không thù, sao lại phải làm mọi chuyện đến mức này?”
Giọng điệu của ông ta dường như đầy thiện ý, thở dài một hơi:
“Bên trong quan tài kia rốt cuộc là đệ đệ của ngươi hay nhi tử của ta, có quan trọng không? Dù là ai thì hắn cũng đã là người chết. Ngươi cho dù có mở quan tài, cho dù có đem t.h.i t.h.ể về phủ nha, cho dù khiến mọi chuyện sáng tỏ, thì có thay đổi được gì chứ?”
Tô Diệu Y giãy giụa, động tác khựng lại một chút.
Thấy vậy, Lưu Phú Quý càng dịu giọng, nói đầy ẩn ý:
"Tô lão bản, ngươi là thương nhân, cũng là người thông minh. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến ngươi. Nếu hôm nay ngươi chịu lui một bước, Lưu gia và Tri Vi Đường sẽ xem như có giao tình. Có chúng ta giúp đỡ, việc kinh doanh thư lâu của ngươi nhất định sẽ lên một tầm cao mới. Ta cam đoan, trong vòng một năm, ngươi có thể mở chi nhánh tận Biện Kinh…"
Tô Diệu Y đối diện ánh mắt Lưu Phú Quý, giọng điệu lạnh nhạt:
"Lưu lão bản quả là rộng rãi."
Lưu Phú Quý mỉm cười nhàn nhạt:
"Giữ quan hệ tốt với Lưu gia, hay trở mặt thành thù? Đôi bên cùng có lợi, hay cả hai đều chịu thiệt? Một lựa chọn đơn giản như vậy, ta không tin ngươi sẽ chọn sai…"
"Nếu ta cứ muốn chọn sai thì sao?"
Tô Diệu Y bình thản hỏi.
Nụ cười trên mặt Lưu Phú Quý tắt hẳn, ánh mắt trở nên u ám. Ông ta đột nhiên giơ cao cây đuốc trong tay, quăng mạnh lên không trung.
Cùng lúc đó, những người khác của Lưu gia cũng đồng loạt ném đuốc về phía quan tài.
Những ngọn lửa vẽ thành đường cong giữa không trung rồi rơi xuống, lập tức bùng lên dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, quan tài bị ngọn lửa nuốt trọn.
"!"
Ánh mắt Tô Diệu Y trầm xuống.
Trong ánh lửa méo mó và hung tợn, Lưu Phú Quý thản nhiên vỗ tay, giọng điệu lạnh lùng:
"Nếu Tô lão bản đã chọn sai, lần sau, ngọn lửa này sẽ không chỉ thiêu rụi một cái thi thể, mà còn là…"
Ông ta ngừng một chút, cười nhạt:
"Ngươi biết rồi đấy, Thanh Vân, An An…"
Ngọn lửa bập bùng hắt bóng đỏ rực vào đôi mắt Tô Diệu Y.
****
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-47.html.]
Có lẽ không muốn dây dưa thêm, hoặc cũng có thể vì chẳng buồn ra tay với bọn họ, sau khi "hủy thi diệt tích", người của Lưu gia liền rầm rộ rời khỏi Tây Sơn.
Tô Diệu Y, Lăng Trường Phong, cùng đám phu khuân vác kinh hãi đến mức đứng không vững cuối cùng vẫn toàn mạng.
Nhưng có vẻ như lời cảnh cáo của Lưu Phú Quý đã thực sự khiến Tô Diệu Y chấn động. Từ lúc xuống núi, nàng vẫn im lặng không nói một lời.
Ngược lại, Lăng Trường Phong vẫn chưa chịu bỏ cuộc, liên tục thuyết phục đám phu khuân vác ra làm chứng trước quan phủ.
Nhưng bọn họ chỉ kêu khổ không ngừng, thậm chí còn trả lại số tiền mà Tô Diệu Y đã thuê họ, rồi nhanh chóng bỏ chạy, sợ rằng ngọn lửa kia sẽ lan đến chính mình…
"Về trước đã."
Tô Diệu Y mệt mỏi day trán, lên tiếng gọi Lăng Trường Phong.
Hai người trở về Tô trạch.
Ngoài dự đoán, vừa xuống xe, Tô Diệu Y đã thấy trước cổng nhà mình có hai hộ vệ đứng gác.
Nàng khựng lại:
"Các ngươi là…?"
Hai người kia chắp tay hành lễ, cung kính đáp:
"Tô nương tử, chúng ta là hộ vệ của Dung gia, làm theo lệnh của công tử, đến đây bảo vệ."
"..."
Tô Diệu Y còn chưa kịp phản ứng, Tô Tích Ngọc cùng mọi người trong nhà đã vội vã từ đại sảnh chạy ra đón.
“Diệu Y, cuối cùng các con cũng về rồi!”
Tô Tích Ngọc được Tô An An dìu, tập tễnh bước lên phía trước, giọng đầy lo lắng: “Ta còn tưởng hai đứa cũng gặp chuyện gì…”
Tô Diệu Y giật mình, lập tức quên bẵng chuyện Dung thị điều hộ vệ, vội chạy đến đỡ lấy cha, sốt ruột hỏi: “Cha, chân người sao vậy?”
“Hôm nay chẳng biết sao mà xui xẻo đủ đường. Sáng sớm ta đi Tri Vi Đường, đang đi đàng hoàng trên đường thì bỗng có một chiếc xe ngựa mất kiểm soát lao thẳng tới. May mà ta tránh kịp, nếu không thì đâu chỉ trẹo chân thế này…”
Tô An An đứng bên cạnh vẫn chưa hết hoảng sợ, xoa xoa đầu: “Hôm nay ta đi ngang qua một cửa tiệm, bỗng nhiên từ lầu hai có một chậu hoa rơi xuống! Chỉ cần chệch một chút thôi là ta đã vỡ đầu rồi!”
“Còn ta nữa.”
Giang Miểu bước tới, mặt trầm như nước, vừa đi vừa ngửi tay áo mình đầy khó chịu:
“Không biết kẻ nào hắt cả chậu m.á.u chó vào tiệm của ta, làm ta phải kì cọ hơn nửa ngày vẫn chưa hết mùi…”
Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong nhìn nhau, sắc mặt đều có chút khó coi.
Lăng Trường Phong nghiến răng: “Chắc chắn có kẻ cố ý…”
“Bọn họ là ai?”
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Tô Diệu Y giật mình, ánh mắt lướt qua mọi người, dừng lại trên người Dung Giới, người vừa từ chính sảnh bước ra.
“… Sao ngươi lại ở đây?”
Giang Miểu đứng bên cạnh giải thích: “Dung đại công tử thấy tiệm của ta bị người ta phá rối, nên đưa ta về. Sau đó nghe nói thúc Tích Ngọc và An An cũng gặp chuyện lạ, hắn liền sai người điều hộ vệ đến bảo vệ chúng ta.”
Vừa nói, Giang Miểu vừa lén làm mặt quỷ với Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y có chút bất ngờ, không khỏi nhìn về phía Dung Giới, khẽ gật đầu: “… Đa tạ nghĩa huynh.”
Dung Giới thản nhiên liếc qua Lăng Trường Phong, sau đó mới quay lại nhìn Tô Diệu Y:
“Các ngươi nghi ngờ do Lưu gia làm?”
Hắn trầm giọng: “Nhưng Lưu gia sẽ không vô duyên vô cớ ra tay. Hẳn là các ngươi đã điều tra được thứ gì đó, nên mới khiến bọn họ muốn bịt miệng.”
Tô Diệu Y mím môi, định kể lại những gì nàng phát hiện được ở Vĩnh Phúc Phường, chuyện mua bán bạch vịt và việc Lưu gia lên núi hủy thi diệt tích. Nhưng lời đến bên môi, nàng lại khựng lại.
“Lần sau, thứ bị đốt sẽ không chỉ là một cái xác, mà chính là Tri Vi Đường của ngươi.”
Lời cảnh cáo âm trầm của Lưu Phú Quý vẫn văng vẳng bên tai…
Tô Diệu Y mím môi, đáy mắt thoáng qua một tia do dự.
Lăng Trường Phong tuy không ưa gì Dung Giới, nhưng lúc này cũng không nghĩ nhiều, liền mở miệng đáp:
"Hôm nay chúng ta đi tìm tiện dân…"
Cổ tay bỗng nhiên bị siết chặt.
Lời nói của Lăng Trường Phong lập tức nghẹn lại. Y ngạc nhiên cúi đầu, thấy Tô Diệu Y đang giữ chặt cổ tay mình.
"Chúng ta vẫn chưa tra được gì cả."
Lông mi Tô Diệu Y khẽ rủ xuống, giọng nói vô thức nhẹ đi.
Đồng tử Lăng Trường Phong thoáng co rút, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp. Nhưng cuối cùng, y vẫn theo lời nàng mà ậm ừ phụ họa:
"Phải… đúng vậy."
Dung Giới trước tiên nhìn bàn tay đang nắm của hai người, sau đó ánh mắt dời lên khuôn mặt Tô Diệu Y.
Trầm mặc giây lát, hắn khẽ nhếch môi:
"Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, Dung Giới để lại đám hộ vệ của Dung gia, rồi cáo từ rời đi. Trước khi đi, hắn nhìn sâu vào mắt Tô Diệu Y, nhưng không nói thêm gì nữa.
Chờ hắn đi khuất, Tô Tích Ngọc mới vội vàng bước tới, lo lắng hỏi:
"Thật sự không tra được gì sao?"
Tô Diệu Y mím môi:
"… Vào nhà rồi nói."
Mọi người quay lại chính sảnh, Tô Diệu Y kể lại toàn bộ những gì xảy ra trong ngày, không bỏ sót điều gì.
Khác với Dung Giới, người trong Tô gia - bao gồm Tô Tích Ngọc, Tô An An, Giang Miểu và cả Lăng Trường Phong - đều có khả năng bị cuốn vào chuyện của Trịnh Ngũ Nhi. Vì vậy, nàng không thể giấu giếm điều gì, mà cần để họ hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Khi nhắc đến việc nhà họ Lưu phóng hỏa phi tang thi thể, thậm chí còn tuyên bố sẽ đốt Tri Vi Đường, cả căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dường như có điều muốn nói nhưng lại không ai mở miệng trước.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Tô Tích Ngọc là người phá vỡ sự im lặng. Giọng ông trầm thấp:
"Diệu Y, đến nước này rồi… chi bằng dừng lại đi."
Tô Diệu Y khẽ run mi, nhưng không ngẩng đầu.
"Như lời con nói, nhà họ Lưu ở Lâm An đã một tay che trời, ngay cả nha môn cũng không làm gì được họ… Chúng ta chỉ là dân thường, làm sao đấu lại?"
Tô Tích Ngọc nhìn con gái, thở dài:
"Cha biết con muốn đòi lại công bằng cho Ngũ Nhi. Nhưng công bằng… với người đã khuất, còn có ý nghĩa gì không?"
Giang Miểu là người tiếp theo lên tiếng.
"Ta thấy lời của Tích Ngọc thúc cũng có lý. Dù gì thì giữ được nhân tài vẫn là quan trọng nhất..."
Nói đến đây, Giang Miểu khẽ thở dài, bất đắc dĩ quay sang Tô Diệu Y:
"Tô Diệu Y, ngươi đâu phải Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn không gì là không thể. Trên đời này, có những chuyện dù ngươi có muốn cũng chẳng thể làm được."
Dứt lời, cô dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Tô An An.
Tô An An ngẩn ra, chớp mắt mấy lần rồi chậm rãi hiểu ra ý tứ, liền nhỏ giọng gọi:
"Cô cô... Ta cũng sợ lắm."
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề. Chỉ còn lại Lăng Trường Phong vẫn im lặng, chưa hề mở miệng.
Tô Diệu Y ngước mắt lên, ánh nhìn khó lường dừng lại trên người y.
"Lăng Trường Phong."
Tiếng gọi của nàng khiến tất cả mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía y.
Lăng Trường Phong hơi mấp máy môi, rồi cúi mắt xuống, tránh đi ánh nhìn của nàng. Giọng y trầm thấp:
"Ta nghĩ cũng giống mọi người... Tô Diệu Y, dừng ở đây thôi."
"..."
Tô Diệu Y im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu:
"Được, ta hiểu rồi."
Tô Tích Ngọc thoáng lo lắng, nhẹ giọng:
"Diệu Y..."
Tô Diệu Y cười cười, nhưng nụ cười ấy chẳng chạm tới đáy mắt:
"Trời cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi."
Khi nàng xoay người rời khỏi chính sảnh, nét cười trên mặt cũng dần phai nhạt, chỉ còn lại sự mơ hồ cùng hoang mang đọng lại nơi đáy mắt.
****
Sáng hôm sau, một tỳ nữ bên cạnh Mục Lan bất ngờ tìm đến Tri Vi Đường, đứng trước cửa cung kính nói:
"Tô nương tử, phu nhân nhà ta mời ngài vào phủ một chuyến."
Mục Lan tuy ngày nào cũng treo ba chữ "quan phu nhân" bên miệng, nhưng kể từ khi đến Lâm An thành đến nay, đây lại là lần đầu tiên nàng chủ động muốn gặp Tô Diệu Y, thậm chí còn sai người đến truyền lời.
Tô Diệu Y biết, đây không phải do Mục Lan.
Muốn gặp nàng, e là có người khác đứng sau.
Sắp xếp xong công việc ở Tri Vi Đường, giao lại cho Tô Tích Ngọc, nàng liền theo chân tỳ nữ đến Phó phủ.
"Tô nương tử, mời đi lối này."
Tỳ nữ dẫn nàng men theo hành lang, đi thẳng đến hoa viên phía sau phủ.
Trong đình hóng mát, một bóng dáng cao lớn đang đứng quay lưng lại, dường như đã chờ từ lâu.
Tỳ nữ đưa Tô Diệu Y đến bên ngoài đình rồi khẽ cúi đầu, lặng lẽ lui xuống.
Tô Diệu Y thoáng nhìn bóng dáng kia, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh ngày hôm đó, khi bản án được thi hành…
"Phó đại nhân."
Nàng khẽ vén váy, bước vào trong đình, ánh mắt lạnh băng, nhưng khóe môi lại thấp thoáng ý cười.
Phó Chu xoay người lại, đối diện với nàng, cũng nở nụ cười khách sáo.
"Tô nương tử, mời ngồi. Phu nhân ta đang ở nhà bếp chuẩn bị, nói hôm nay muốn đích thân xuống bếp làm vài món ngươi yêu thích, để tiếp đãi thật chu đáo."
Tô Diệu Y vẫn giữ nguyên nét cười nhạt trên môi.
"Giữa ta và Mục Lan, chưa bao giờ có những thứ giả tạo này. Phó đại nhân không cần vòng vo, có gì cứ nói thẳng."
Nụ cười trên mặt Phó Chu hơi nhạt đi.
"Tô nương tử thẳng thắn như vậy, vậy ta cũng không giấu nữa." Y nhìn nàng, giọng nói trầm xuống. "Hôm nay mời ngươi đến đây, là vì nể tình ngươi và Mục Lan có chút giao tình, ta muốn khuyên một câu - đừng đối đầu với Lưu gia nữa. Hậu quả, ngươi gánh không nổi đâu."
Quả nhiên là vậy.
Ánh mắt Tô Diệu Y khẽ lóe.
Phó Chu cầm ấm trà, rót cho nàng một chén, từng bước dẫn dắt:
"Vì một kẻ đã c.h.ế.t mà đánh đổi tiền đồ của Tri Vi Đường, thậm chí còn đặt cả bản thân và những người xung quanh vào nguy hiểm… Tội gì phải làm vậy?"
Tô Diệu Y cười khẽ, đáy mắt ánh lên nét châm chọc.
"Là ta gánh không nổi hậu quả của việc đắc tội Lưu gia, hay là Phó đại nhân đây gánh không nổi hậu quả khi vụ án xử sai bị phanh phui?"
Tay Phó Chu thoáng khựng lại giữa chừng, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nhìn thẳng vào nàng.
Tô Diệu Y lạnh giọng nói:
"Trên pháp trường, Lưu Kỳ Danh bị tráo thành Trịnh Ngũ Nhi, chắc chắn có người trong nha môn câu kết với Lưu gia, trong ngoài phối hợp."
Phó Chu nhướng mày, giọng đầy mỉa mai:
"Ngươi nghĩ kẻ thông đồng với Lưu gia là ta?"
"Có thể là ngươi, có thể là một, hai ngục tốt, cũng có thể là Tri phủ đại nhân... hoặc thậm chí cả phủ nha Lâm An!"
Phó Chu đập bàn đứng bật dậy, giận dữ quát:
"Tô Diệu Y! Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi có biết bôi nhọ mệnh quan triều đình là trọng tội?"
Tô Diệu Y ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo xoáy thẳng vào Phó Chu:
"Bôi nhọ sao? Ngày hôm đó trên pháp trường, Trịnh Ngũ Nhi kêu cứu, các ngươi không chỉ làm ngơ mà còn ra sức cản ta. Ngươi dám nói mình không biết gì? Dám nói đám nha dịch kia cũng không hay biết?"
Nàng tiến lên một bước, giọng nói càng thêm sắc bén:
"Buôn bán 'Bạch Vịt' ở hẻm tiện dân, các ngươi cũng không biết ư? Một vụ làm ăn bẩn thỉu như vậy có thể hoành hành ngang dọc, phủ nha Lâm An dù không nhúng tay tiếp tay, cũng không thể thoát khỏi tội thất trách! Phó đại nhân, các ngươi đã khổ công dùi mài mười năm sách vở, đọc hết sách thánh hiền, rốt cuộc lại làm quan phụ mẫu như thế này sao?"
Sắc mặt Phó Chu lúc xanh lúc trắng, dường như bị Tô Diệu Y chặn đến không thốt nên lời. Một lúc lâu sau, y mới nghiến răng nhả ra từng chữ:
"Tô Diệu Y, đừng tự chuốc lấy họa! Nếu không nể tình ngươi và Mục Lan từng là tỷ muội thân thiết, ta cũng chẳng hơi đâu đôi co với ngươi ở đây!"
Nói rồi, ánh mắt y chợt lướt qua phía sau nàng, nhìn về ngoài đình. Trong khoảnh khắc đó, lời nói của y hơi khựng lại, rồi lại nhếch môi cười lạnh:
"Xem ra, tình cảm giữa hai người cũng chỉ đến thế mà thôi."
Nghe vậy, Tô Diệu Y khẽ giật mình, quay đầu nhìn theo ánh mắt y - chỉ thấy Mục Lan đang đứng ngoài đình, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy vẻ bàng hoàng.