Giai Thượng Xuân Y - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-05-19 05:46:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong lao ngục, từng cơn gió lạnh lùa qua mang theo âm thanh rên rỉ, ai oán. Dọc theo hành lang hẹp dài, những tiếng kêu khóc vang lên đầy thê lương. Ánh nến leo lét hắt lên vách tường, soi bóng những hình cụ lởm chởm, dữ tợn.
Tiếng bước chân vọng lên từ khúc ngoặt, một ngục tốt cầm đuốc đi trước dẫn đường, phía sau là Phó Chu cùng Dung Giới.
Dung Giới khoác áo choàng màu xanh đá, bước chân nhanh và dứt khoát, gương mặt vô cảm. Tay áo rộng phất lên trong gió, khiến ánh đèn hai bên đường đi cũng chập chờn bất định.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng d.a.o động, lúc sáng lúc tối. Giữa những khoảng sáng tối giao thoa, gương mặt thanh tú của hắn càng thêm sắc lạnh, hàng lông mày anh khí cũng phủ xuống một tầng bóng tối, toát lên vài phần sát khí.
Phó Chu đi bên cạnh, như nhận ra điều gì, nâng bàn tay đã được băng bó lên, giải thích:
“Tô nương tử vốn không có liên can gì với hiệu cầm đồ của Lưu gia, hôm nay không biết bị gì lại kích động đến mức đại náo pháp trường, thậm chí còn rút đao chống lại quan sai. Chiếu theo luật, nàng làm như vậy dù thế nào cũng không tránh được đòn phạt…”
Dung Giới thoáng liếc y một cái, ánh mắt sắc bén.
Phó Chu lập tức tiếp lời:
“Nhưng mà, Dung đại công tử, ngài cũng biết đó, Tô nương tử có giao tình với phu nhân nhà ta, ta tất nhiên sẽ ra mặt che chở nàng. Trước khi ngài đến, ta đã nói đỡ vài câu trước mặt Tri phủ đại nhân, nhờ vậy mà nàng mới tránh khỏi chịu khổ hình. Có điều, quốc có quốc pháp, để tránh dị nghị, e rằng vẫn phải giữ Tô nương tử cùng gã tiểu nhị kia lại đây qua một đêm. Chỉ một đêm thôi, ngày mai là có thể thả ra.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến tận cùng dãy lao thất. Ngục tốt giơ cao ngọn đuốc, chiếu sáng gian ngục tối tăm.
Một nam một nữ sóng vai ngồi ở góc tường.
Nữ tử nhắm nghiền mắt, đầu tựa vào vai nam nhân, hơi thở yếu ớt. Trên người nàng khoác áo ngoài của y, dáng vẻ đầy mỏi mệt và chán chường. Đuôi mắt vẫn còn vương sắc đỏ, như vừa mới khóc.
“Mở cửa.”
Dung Giới cất giọng trầm thấp, ngắn gọn mà dứt khoát.
Phó Chu thoáng khó xử:
“Dung đại công tử…”
Ánh mắt Dung Giới lạnh lẽo, nhấn mạnh từng chữ:
“Dù thế nào đi nữa, tối nay ta nhất định phải đưa nàng ra ngoài.”
Ngục tốt nghe vậy, do dự nhìn về phía Phó Chu.
Phó Chu trầm ngâm giây lát, sau cùng phất tay ra hiệu.
Cửa ngục chậm rãi mở ra.
Tiếng động đánh thức Lăng Trường Phong. Y ngẩng đầu, vừa mở mắt đã thấy Dung Giới đứng trước mặt.
“...”
Dung Giới lập tức bước tới bên Tô Diệu Y, cúi người định chạm vào nàng.
Nhưng ngay lúc đó, Lăng Trường Phong đột ngột đưa tay ra, chặn hắn lại. Động tác của y đầy cảnh giác, như một con ch.ó giữ nhà quyết không cho ai xâm phạm.
Dung Giới lạnh lùng nhìn y, trong mắt lộ vẻ chán ghét.
Lăng Trường Phong là gì chứ? Cũng xứng coi Tô Diệu Y là người của mình sao?
Hai người giằng co căng thẳng.
Đúng lúc ấy, hàng mi Tô Diệu Y khẽ run, nàng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Ánh mắt nàng lướt qua cả hai, rồi chậm rãi ngồi dậy, vịn vào vách tường để đứng lên. Chiếc áo khoác trên vai nàng cũng theo đó rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
“Có thể đi rồi chứ?”
Giọng nàng khàn đặc, gương mặt bình thản đến mức không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì. Dường như sau mấy canh giờ trong ngục, nàng đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.
Dung Giới và Lăng Trường Phong đang giằng co bỗng chốc im bặt.
Khi Lăng Trường Phong cúi xuống nhặt áo ngoài rơi trên đất, Dung Giới đã cởi áo khoác ngoài của mình, nhẹ nhàng choàng lên vai Tô Diệu Y. Giọng hắn trầm ổn:
“Đi thôi.”
Tô Diệu Y cụp mi, chẳng buồn quan tâm ai đang đứng bên cạnh mình, cũng không để ý áo khoác trên vai thuộc về ai. Nàng chỉ lặng lẽ bước ra khỏi nhà lao. Nhưng khi đi ngang qua Phó Chu, nàng chợt dừng lại.
Tim Phó Chu như hẫng một nhịp, ánh mắt vô thức chạm phải ánh nhìn của nàng.
Đôi mắt đào hoa vốn luôn phảng phất ý cười, nay lại tối sẫm, sâu không thấy đáy. Nhưng trong đó, một lớp nước mỏng phản chiếu rõ ràng gương mặt y.
Khoảnh khắc ấy, một cơn lạnh lẽo từ sống lưng Phó Chu lan tỏa. Y theo bản năng né tránh ánh mắt nàng.
Tô Diệu Y không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn y một cái rồi lướt qua, đi thẳng ra ngoài.
****
Dung Giới đích thân đưa Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong về Tô phủ.
Suốt dọc đường, Tô Diệu Y cúi đầu, im lặng không nói. Nàng không mở miệng, Dung Giới cũng chẳng hỏi một lời. Lăng Trường Phong tuy tính tình nóng nảy, nhưng nhìn thấy Dung Giới lặng thinh, y cũng đành nén nhịn, không lên tiếng quấy rầy.
Xe ngựa dừng trước cổng Tô phủ.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Tích Ngọc cùng mọi người trong nhà vội vã chạy ra, vừa thấy Tô Diệu Y xuống xe liền ùa đến vây quanh.
“Không sao chứ?”
Tô Diệu Y khẽ lắc đầu, để mặc mọi người dìu mình vào trong.
Tô Tích Ngọc chợt nhớ ra điều gì, ngoái đầu nhìn về phía sau.
Dung Giới vẫn đứng bên xe, vén màn, lặng lẽ dõi theo bóng dáng Tô Diệu Y khuất dần trong màn đêm. Hắn vừa thu ánh mắt lại, liền chạm phải ánh nhìn của Tô Tích Ngọc.
Tô Tích Ngọc khẽ gật đầu với hắn.
Dung Giới hơi ngừng một chút, rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại. Sau đó, hắn buông màn xe, quay về phủ.
Tô Tích Ngọc vội vàng trở vào, khép chặt cửa lớn.
Mọi người trong phủ đều hiểu rõ chuyện xảy ra hôm nay ở phủ nha, nhưng chẳng ai nhắc đến, cũng không ai đả động gì về cái c.h.ế.t của Trịnh Ngũ Nhi. Dù vậy, Tô Diệu Y vẫn nói muốn yên tĩnh một mình, rồi trở về phòng, khóa cửa lại.
Tô Tích Ngọc cùng mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập lo âu.
Đêm ấy, gió nơi thành Lâm An dường như lạnh lẽo hơn mọi khi.
****
Hôm sau, khi trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Tô Tích Ngọc – suốt đêm trằn trọc không ngủ – đã bê bát cháo nóng, đứng trước cửa phòng Tô Diệu Y.
“Diệu Y? Con dậy chưa?”
Ông gõ cửa, cố gắng lên giọng nhẹ nhàng.
Trong phòng vẫn im lặng.
Sắc mặt Tô Tích Ngọc chợt biến đổi, ông lập tức giơ chân đạp mạnh vào cửa:
“Diệu Y!”
Trong phòng không một bóng người, chăn đệm trên giường được xếp ngay ngắn, gọn gàng.
Tô Tích Ngọc sững sờ đứng tại chỗ.
Chỉ một chén trà sau, Giang Miểu, Tô An An và Tô Tích Ngọc đã chạm mặt nhau trong chính sảnh.
Giang Miểu lắc đầu:
“Đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.”
Đang lúc Tô Tích Ngọc sốt ruột đến mức muốn báo quan, Giang Miểu lại lên tiếng trấn an:
“Nhưng mà, Tích Ngọc thúc, ngươi cũng đừng lo lắng. Lăng Trường Phong cũng không thấy đâu. Ta đoán, lúc này hắn chắc đang ở cùng Tô Diệu Y.”
Tô Tích Ngọc nhíu mày, ánh mắt lo âu hướng ra ngoài cửa phòng.
Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, một cỗ xe ngựa lặng lẽ lăn bánh về phía Tây thành.
Ở Lâm An, phần lớn các gia tộc giàu có đều tập trung tại Thành Đông. Càng đi về phía Tây, nhà cửa dần trở nên nhỏ hẹp, chen chúc và cũ kỹ. Đến tận cùng phía Tây, nơi đây lại càng ồn ào, hỗn loạn, đường phố xập xệ đến cực điểm, một bước vào liền ngửi thấy mùi hôi hám vẩn đục.
Khu vực nghèo nàn này vốn được gọi là Vĩnh Phúc thôn, là nơi khốn khổ và hỗn loạn bậc nhất ở Lâm An. Mãi đến hai năm trước, khi thành Lâm An được mở rộng, thôn này mới được quy hoạch vào nội thành, đổi tên thành Vĩnh Phúc phường.
Thế nhưng, với những cư dân lâu đời trong thành, nơi đây vẫn mang một cái tên khác đầy khinh miệt - “hẻm tiện dân.”
Đường phố trong hẻm lầy lội, chật chội đến mức xe ngựa không thể đi tiếp.
Tấm màn xe bị vén lên, Lăng Trường Phong nhảy xuống trước, sau đó đỡ Tô Diệu Y xuống xe.
"Sao đột nhiên ngươi lại muốn đến đây?”
Tô Diệu Y mím môi, đáp gọn:
“Trịnh Ngũ Nhi, vốn sinh ra ở hẻm tiện dân.”
“...”
Lăng Trường Phong khựng lại, chợt hiểu ra ý đồ của Tô Diệu Y khi đến đây hôm nay.
Thấy phía trước có hai người phụ nữ đi tới, y vội bước lên chặn lại, hỏi:
"Làm phiền hai vị, cho hỏi đường đến nhà họ Trịnh đi lối nào?"
Hai phụ nhân nhìn từ đầu đến chân bọn họ, tỏ vẻ cảnh giác:
"Ở đây họ Trịnh nhiều lắm, các người tìm ai?"
Lăng Trường Phong buột miệng đáp:
"Trịnh Ngũ Nhi. Chúng tôi đến tìm Trịnh Ngũ Nhi."
Nghe vậy, hai người phụ nữ liếc nhau, ánh mắt càng thêm đề phòng:
"Các người là ai? Tìm nhà bọn họ làm gì?"
Lăng Trường Phong vừa định trả lời, bỗng bị Tô Diệu Y kéo nhẹ ống tay áo. Y khó hiểu quay lại nhìn nàng.
Tô Diệu Y chậm rãi nhìn hai phụ nhân, giọng bình tĩnh:
"Đòi nợ. Trịnh Ngũ Nhi mượn tiền không trả, bọn ta đành phải đến tận nhà lấy lại."
Nói rồi, nàng rút mấy đồng tiền, thả vào cái sọt mà hai người phụ nữ đang cầm.
Thấy vậy, họ dần bớt cảnh giác. Một người trong số họ chỉ đường:
"Cứ đi thẳng vào con hẻm này, đến cuối rẽ trái. Nhà thứ hai bên bờ sông, trước cửa treo một chùm hồ lô là đúng chỗ."
Tô Diệu Y gật đầu cảm ơn, cùng Lăng Trường Phong một trước một sau rảo bước vào con ngõ nhỏ tồi tàn.
Dọc đường, họ đi qua nhiều nhà dân. Có nơi cửa đóng kín mít, bên trong vọng ra tiếng cãi vã gay gắt, tiếng ngáy như sấm hay âm thanh giặt giũ, nấu nướng. Có nhà lại mở toang cửa nhưng bên trong trống trơn, dường như đã dọn đi từ lâu.
Những căn nhà bỏ hoang ấy đều có một điểm chung: trước cửa treo hai chiếc đèn lồng trắng.
Đèn lồng trắng – dấu hiệu của tang sự. Những ai có tang đều đã rời khỏi khu xóm nghèo này...
Tô Diệu Y lướt mắt qua những chiếc đèn lồng ấy, trong lòng dấy lên một cảm giác khác thường.
Đi hết con hẻm chật hẹp, Lăng Trường Phong lập tức nhận ra căn nhà nhỏ với cửa treo chùm hồ lô. Y thắc mắc:
"Có phải nhà này không? Mà sao họ lại treo hồ lô trước cửa? Có ý nghĩa gì không?"
Tô Diệu Y nhếch môi cười nhạt:
"Là để cầu tài, mong đỏ bạc. Chỉ có dân cờ b.ạ.c mới làm vậy..."
Nàng chưa kịp dứt lời, một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, mặt chuột tai khỉ, đột nhiên hùng hổ bước ra khỏi nhà họ Trịnh.
Theo sau ông ta là một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, vừa kéo ống tay áo ông ta vừa khóc lóc thảm thiết:
"Đừng đánh bạc nữa... Ta xin ngươi, đừng đánh bạc nữa... Chúng ta vất vả lắm mới trả hết nợ, sao ngươi còn muốn đ.â.m đầu vào? Ngươi định hại cả nhà ra nông nỗi nào nữa đây?"
Người đàn ông mặt đỏ bừng, hưng phấn đến mức gần như điên cuồng. Ông ta hất tay thê tử ra, cau có quát:
"Đàn bà ngu xuẩn! Ngươi biết cái gì? Ta đã tìm được đại sư coi vận đỏ đen, lần này chắc chắn thắng lớn, không chỉ gỡ lại số đã mất mà còn có lời nữa!"
Người phụ nữ thấy không lay chuyển được phu quân, bỗng bùng lên một cơn tuyệt vọng. Bà ta gào lên điên dại:
"Nếu ngươi còn đi đánh bạc... ta c.h.ế.t cho ngươi xem!"
Người đàn ông không chút do dự hất mạnh tay thê tử, giọng đầy tàn nhẫn:
"Vậy thì cứ đi c.h.ế.t đi! Xuống đó mà bầu bạn với đứa con quỷ dữ của ngươi!"
Người phụ nữ ngã phịch xuống đất, run rẩy như vừa bị sét đánh trúng.
Trơ mắt nhìn chồng vơ lấy túi tiền, xách theo chùm hồ lô, ngang nhiên bỏ đi.
Không xa đầu hẻm, Lăng Trường Phong lo lắng liếc nhìn Tô Diệu Y, lại thấy nàng chỉ lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước cửa nhà họ Trịnh, sắc mặt bình thản, không gợn chút cảm xúc.
Chốc lát sau, người đàn ông kia đã bước tới, lướt ngang qua hai người. Khi đi ngang qua, ông ta thoáng dừng lại, khẽ bật ra một tiếng "Ồ", rồi nheo mắt đánh giá Tô Diệu Y vài lần.
Sắc mặt Lăng Trường Phong trầm xuống. Y nghiêng người, chắn trước mặt Tô Diệu Y, chặn lại ánh mắt lạnh lùng của đối phương, giọng đầy khó chịu:
“Nhìn cái gì?”
Lăng Trường Phong vóc dáng cao lớn, khí chất rõ ràng là người biết võ. Kẻ kia không dám gây sự, chỉ hậm hực thu ánh mắt lại rồi xoay người rời đi.
Chờ người đó đi xa, Lăng Trường Phong mới cau mày, thấp giọng suy đoán:
“Vừa rồi… chẳng lẽ là cha của Trịnh Ngũ Nhi? Thì ra cha hắn là một kẻ nghiện cờ b.ạ.c đến phát rồ. Có một người cha như vậy, bảo sao con trai cũng hư hỏng…”
Tô Diệu Y không lên tiếng hưởng ứng.
Sắc mặt nàng tái nhợt, hàng mi hơi cụp xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, dường như đã chuẩn bị tinh thần, nàng cất bước đi về phía nhà họ Trịnh.
Trịnh thẩm vừa bị đẩy ngã, lúc này vẫn còn ngồi bệt dưới đất, khóc đến thở không ra hơi. Đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, tiếng khóc của bà đột nhiên im bặt. Hoảng hốt lau nước mắt, bà vội vàng bò dậy.
Ngước lên nhìn ra ngoài cửa, thấy Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong đứng đó, bà thoáng sững sờ:
“Các người… tìm ai?”
Lăng Trường Phong quay sang nhìn Tô Diệu Y, không tùy tiện trả lời.
Tô Diệu Y đáy mắt không có ý cười, khóe môi khẽ nhếch lên, thần sắc tự nhiên cất giọng:
“Bà là Trịnh thẩm phải không? Chúng ta đến tìm Trịnh Ngũ Nhi. Hắn có ở nhà không?”
Sắc mặt Trịnh thẩm cứng lại, rõ ràng có chút căng thẳng, hoảng hốt:
“Nó… nó không có ở nhà.”
“Vậy hắn đi đâu? Khi nào về?”
Dù trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng từng câu hỏi của Tô Diệu Y đều chặn đường lui của bà.
Ánh mắt Trịnh thẩm lảng tránh, vội vã lắc đầu, giọng nói khó nhọc:
“Ta… ta không biết. Nó cả ngày cứ chạy bên ngoài, có khi dăm ba hôm không về cũng là chuyện thường. Các người tìm nó có việc gì?”
Tô Diệu Y cúi mắt, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy:
“Ta là chủ nợ của Trịnh Ngũ Nhi. Mười ngày trước, hắn thua hai mươi lượng bạc ở sòng bạc của chúng ta. Hắn đã hứa hôm qua sẽ đến trả nợ, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy mặt. Chủ nhân của bọn ta nghi hắn bỏ trốn, nên sai chúng ta đến đòi tiền.”
Nói rồi, nàng quay sang nhìn Lăng Trường Phong:
“Nếu Trịnh Ngũ Nhi thực sự trốn nợ, chủ nhân nói sao nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-46.html.]
Lăng Trường Phong nhanh chóng bắt kịp ý nàng. Dù không rõ tại sao Tô Diệu Y lại làm vậy, nhưng y vẫn phối hợp, giọng đầy hăm dọa:
“Vậy thì đập nát nhà Trịnh gia! Còn bắt hết người nhà hắn giải lên quan phủ!”
Người Trịnh thẩm run lên, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề lộ ra chút kinh ngạc nào, dường như đã quá quen với cảnh tượng chủ nợ đến nhà đòi tiền.
Bà thậm chí không nhìn tờ giấy trong tay Tô Diệu Y là thật hay giả, chỉ vội vã cầu xin:
“Nương tử, xin các người thư thả thêm ít ngày… Có lẽ… có lẽ đến ngày mai chúng ta sẽ xoay được tiền trả nợ…”
Tô Diệu Y vẫn thờ ơ, không nhìn bà mà tiếp tục hướng ánh mắt về phía Lăng Trường Phong:
“Trịnh Ngũ Nhi tám phần là trốn rồi. Nếu chờ thêm một ngày, e là cả nhà họ Trịnh cũng bặt vô âm tín… Ngươi thấy, chúng ta có nên chờ không?”
Lăng Trường Phong hiểu ý, lập tức xắn tay áo, định tiến lên.
Trịnh thẩm hoảng hốt, vội vàng ngăn cản:
"Không phải, không phải như vậy! Chúng ta không định trốn nợ, mà có trốn cũng không thoát..."
“Thanh minh cũng vô ích!"
Đôi mắt Tô Diệu Y lạnh lẽo. "Chọn đi, người hoặc tiền. Hoặc là đưa đủ hai mươi lượng còn thiếu, hoặc là để ta gặp Trịnh Ngũ Nhi."
Thấy Lăng Trường Phong đã nhặt một cây gậy gỗ to từ trong sân, Trịnh thẩm rối loạn, bỗng nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Diệu Y, níu chặt vạt váy nàng, nước mắt ròng ròng:
"Nương tử, ta thật sự không có lấy một xu..."
"Vậy thì giao người ra."
"Người..."
Trịnh thẩm hoảng loạn, ấp úng nói:
"Hắn... hắn hình như đang ở Thiên Kim Phường, phía đông thành..."
Lăng Trường Phong khựng lại:
"Trịnh Ngũ Nhi ở Thiên Kim Phường?"
"Không... không phải Ngũ Nhi! Là cha của nó! Ông ta vừa cầm tiền đến đó..."
"Ta muốn gặp Trịnh Ngũ Nhi."
Trịnh thẩm cắn môi, ấp úng một lúc rồi bật thốt:
"Số tiền đó vốn là do cha nó thua bạc..."
Tô Diệu Y im lặng, nhưng Lăng Trường Phong thì kinh ngạc trừng lớn mắt, nhanh chóng bước đến:
"Ngươi nói gì?"
Trịnh thẩm nghẹn ngào giải thích:
"Ngũ Nhi chưa bao giờ cờ bạc, cũng chưa từng đặt chân vào sòng bạc..."
"Nhưng nợ ghi sổ đều là tên hắn!"
"Đó là do cha nó cố tình bảo người ta ghi vậy!" Trịnh thẩm giọng run run, gần như muốn khóc. "Trước đây, Ngũ Nhi tìm được một chủ nhân hào phóng, nghe nói ngày nào tốt còn có thể kiếm được cả một quan tiền! Từ đó, cha nó mỗi lần vào sòng bạc đều khai tên nó, thua bao nhiêu cũng đều tính vào sổ của nó..."
Giọng bà nghẹn lại, nức nở nói tiếp:
"Ông ta nói, Ngũ Nhi không chịu đem hết tiền về nhà, vậy thì chỉ còn cách này mới ép được nó nộp sạch..."
Lăng Trường Phong nắm chặt cây gậy trong tay, khớp ngón tay trắng bệch, không dám tin mà quay sang nhìn Tô Diệu Y.
Nói cách khác, những khoản nợ mà họ tra được trước đây... không phải do Trịnh Ngũ Nhi! Mà là do cha của y!
Trịnh Ngũ Nhi không phản bội Tô Diệu Y vì nghiện cờ bạc. Y bị ép buộc! Y phải gánh nợ thay cha!
"..."
Trên mặt Tô Diệu Y không lộ cảm xúc, nhưng đầu ngón tay nàng siết chặt trong lòng bàn tay, móng tay gần như cắm vào da thịt, như thể muốn đ.â.m xuyên qua chính mình.
Dù sớm đoán được cha của Trịnh Ngũ Nhi là một con bạc khét tiếng, nhưng khi sự thật được xác nhận, mắt Tô Diệu Y tối sầm, cảm giác như cả thế giới đang xoay chuyển.
“Trịnh Ngũ Nhi cam tâm tình nguyện nhận đống sổ nợ này sao?”
Giọng nàng nhẹ bẫng, như thể không tin nổi điều mình vừa nghe thấy.
Người đối diện cúi đầu, chậm rãi đáp:
“Cha nó đã cùng đám chủ sòng bạc bàn bạc, nếu nó không chịu gánh, bọn chúng sẽ tìm đến chủ nhân của nó. Một khi vị chủ nhân giàu có kia bị liên lụy, hậu quả e rằng…”
Tô Diệu Y nhắm chặt mắt, không muốn nghe thêm nữa. Bất chợt, nàng cúi xuống, siết c.h.ặ.t t.a.y Trịnh thẩm, giọng run lên vì phẫn nộ:
“Hắn là con ruột của các ngươi! Các ngươi không lo cho hắn được sống yên ổn thì thôi, lại còn bòn rút từng giọt m.á.u của hắn, để hắn bị hại c.h.ế.t không nhắm mắt sao?”
Trịnh thẩm sững sờ, mặt tái nhợt.
Lăng Trường Phong cũng c.h.ế.t lặng, nhìn về phía Tô Diệu Y, không rõ nàng nói “hại” là có ý gì. Nhưng ngay sau đó, nàng đã cho y câu trả lời.
“Các ngươi đều biết hắn bị đánh c.h.ế.t ngay tại pháp trường… đúng không?”
Tô Diệu Y nhìn thẳng vào Trịnh thẩm, chậm rãi hỏi:
“Hay căn bản, chính các ngươi đã đẩy hắn vào chỗ chết? Các ngươi bán mạng hắn để đổi lấy bạc, để hắn đi làm kẻ c.h.ế.t thay có đúng không?”
Trịnh thẩm giật b.ắ.n người, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, hoảng loạn đáp:
“Ta… ta không hiểu ngươi đang nói gì…”
Tô Diệu Y siết c.h.ặ.t t.a.y bà ta hơn, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo nhưng cũng đầy điên cuồng:
“Lưu gia cho các ngươi bao nhiêu bạc? Rốt cuộc mạng của Trịnh Ngũ Nhi đáng giá bao nhiêu?”
Lăng Trường Phong đứng một bên, không nói nổi lời nào, chỉ có sóng lòng cuộn trào dữ dội.
Tô Diệu Y vẫn gắt gao nhìn Trịnh thẩm, kẻ không dám đối diện với nàng. Trong đầu nàng, những mảnh ghép rời rạc chợt xâu chuỗi lại thành một sự thật kinh hoàng.
Trịnh Ngũ Nhi đã từng nói:
“Ta gần đây nghe nói có một việc buôn bán không cần vốn, đang định thử một phen.”
“Chuyện này trong thôn ta, nhà nào cũng có người làm.”
Đó là hai tháng trước, bên ngoài Tri Vi Đường.
Mới đây, khi đi qua con hẻm tiện dân, nàng đã thấy những ngôi nhà trống vắng, bên ngoài treo đèn lồng trắng tang tóc.
Lúc vợ chồng Trịnh gia tranh cãi, họ còn vô ý nhắc đến “đứa con ma quỷ” - họ biết rõ Trịnh Ngũ Nhi đã chết, vậy mà vẫn hành xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Và cả cha của y… kẻ nợ nần chồng chất, vậy mà vẫn có tiền ra vào sòng bạc như chưa từng thiếu một xu.
Ghép tất cả những điều đó lại, tim Tô Diệu Y lạnh buốt.
Nàng siết chặt cổ tay Trịnh thẩm, nghiến răng hỏi:
“Các ngươi đã lừa hắn có phải không? Các ngươi có phải đã nói với hắn rằng, chỉ cần thay người chịu hình tám ngày, sau đó sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, có thể trả hết nợ nần của gia đình?”
Nàng nghiến răng, giọng nói như d.a.o cắt:
“Hắn căn bản không hề biết mình đang đi vào chỗ chết…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng động lớn.
Tô Diệu Y theo phản xạ buông lỏng tay, quay đầu lại liền thấy cha của Trịnh Ngũ Nhi – kẻ nghiện cờ b.ạ.c khét tiếng – vậy mà lại quay trở lại. Ông ta đạp mạnh, đá văng cửa nhà mình, phía sau còn kéo theo một đám dân làng thôn hẻm. Người thì vác cuốc, kẻ cầm d.a.o phay, ai nấy đều hùng hổ, trông đầy sát khí.
Lăng Trường Phong giật mình, lập tức bước lên che chắn trước mặt Tô Diệu Y, trầm giọng:
"Các ngươi định làm gì?"
Trịnh lão cha liếc qua Lăng Trường Phong, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Tô Diệu Y, tham lam mà âm hiểm.
"Bảo sao ta thấy ngươi quen mắt…" – Ông ta cười lạnh – "Không phải cái vị Tô nương tử của Tri Vi Đường đó sao? Cái chủ nhân lòng dạ hiểm độc, đã đuổi con trai ta ra khỏi thành?"
Tô Diệu Y chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào hắn, khóe môi nhếch lên lạnh lùng.
"Ta có lòng dạ hiểm độc?" – Nàng gằn từng chữ – "Vậy ngươi là cái gì? Lòng lang dạ sói, súc sinh không bằng!"
Lời vừa dứt, sắc mặt Trịnh lão cha lập tức trở nên hung ác. Ông ta quay ngoắt về phía sau, lớn tiếng quát:
"Đừng coi thường con nha đầu này! Mồm miệng nó độc địa, chuyên dùng lời mê hoặc lòng người. Nếu hôm nay để nó thoát, chúng ta không còn ngày yên ổn!"
Nghe vậy, ánh mắt đám dân làng lập tức trở nên hung hãn. Từng người một siết chặt vũ khí trong tay, bước tới bao vây hai người.
Sắc mặt Lăng Trường Phong trầm xuống, lùi lại hai bước, nắm lấy cổ tay Tô Diệu Y, ánh mắt chạm vào ánh mắt nàng.
"Chạy!"
Hai người lập tức phóng ra ngoài sân. Lăng Trường Phong nhanh nhẹn né được nhát cuốc bổ tới trước mặt, tay đ.ấ.m chân đá mở đường giữa đám đông, kéo theo Tô Diệu Y lao về phía cửa lớn.
Cả hai chạy dọc theo con hẻm nhỏ vừa tới khi nãy. Phía sau, Trịnh lão cha dẫn theo đám người đuổi theo sát nút, thậm chí còn chia quân làm hai ngả: một nhóm bám theo phía sau, một nhóm vòng ra đầu hẻm chặn đường.
Bị dồn vào thế tiền hậu giáp kích, Lăng Trường Phong và Tô Diệu Y không còn lựa chọn nào khác ngoài rẽ vào một lối nhỏ.
Nhưng không ngờ, càng chạy vào sâu, con hẻm càng hẹp dần, cuối cùng… lại là một bức tường cao chắn lối!
Tiếng bước chân truy đuổi phía sau ngày một gần. Hai người đều biến sắc.
Đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên hé mở từ bên trong. Một bàn tay vươn ra nhanh như chớp, tóm lấy tay áo Tô Diệu Y, kéo mạnh…
…
Khi Trịnh lão cha cùng đám dân làng đuổi tới lối rẽ, hẻm nhỏ đã vắng tanh. Ngoài những đống tạp vật lộn xộn, không còn bóng người nào.
Chỉ có vài dấu chân hằn trên bức tường vây.
"Ngay cả thế này mà cũng để chúng chạy thoát?" – Trịnh lão cha tức tối, mặt mày sa sầm.
Phía sau, có kẻ thò đầu nhìn quanh, giọng bực bội:
"Trịnh Ngũ Nhi nhà các ngươi đúng là tai họa! Lúc còn sống đã gây chuyện, c.h.ế.t rồi vẫn không yên, còn kéo đám người trong thành tới đây!"
"Giờ phải làm sao?"
Trịnh lão cha khoát tay, cười lạnh:
"Sợ cái gì? Nếu nó không biết giữ mồm giữ miệng, dù chúng ta không ra tay, cũng sẽ có người dạy dỗ nó…"
Nói xong, đám người hùng hổ quay lưng rời đi.
…
Trong căn nhà nhỏ sơ sài cuối con đường tắt, một thiếu niên gầy gò hé cửa nhìn ra ngoài. Sau một lúc lâu, y thở phào nhẹ nhõm, xoay lại nhìn hai người đang đứng trong bóng tối.
"Không sao rồi, bọn chúng đi cả rồi."
Tô Diệu Y cúi người bước ra, ánh mắt rơi trên người thiếu niên trước mặt, cảm giác y có chút quen thuộc.
"Ngươi là..."
"Tô lão bản, ta tên là Tước Nô. Trước kia từng theo Ngũ ca đi thu thập tin tức phố phường cho Tri Vi Đường."
"Thì ra là vậy."
Tô Diệu Y hơi nheo mắt, khẽ thả lỏng đôi chân mày.
Tước Nô nhìn nàng, muốn nói lại thôi, hồi lâu mới cắn răng lên tiếng:
"Tô lão bản, hôm nay ngươi đến hẻm tiện dân... là vì Ngũ ca sao?"
Trong mắt Tô Diệu Y thoáng ánh lên một tia hy vọng, nàng lập tức bước lên một bước, giọng nói cũng vội vàng hơn.
"Ngươi nhất định biết gì đó, đúng không? Hãy nói hết cho ta nghe! Trịnh Ngũ Nhi tuyệt đối không thể c.h.ế.t một cách oan uổng như vậy!"
Tước Nô thoáng lộ vẻ khó xử, do dự rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đem toàn bộ sự thật kể lại.
Quả nhiên, đúng như Tô Diệu Y đã đoán. Cả Vĩnh Phúc Phường, từ mấy năm trước đã rộ lên một loại “mua bán” quái dị - dịch vụ gánh tội thay. Nếu có ai trong thành Đông lỡ phạm trọng tội, mà bên quan phủ không thể dễ dàng thu xếp, họ sẽ tìm đến nơi này, chọn một kẻ khác thế thân chịu phạt. Những người này được gọi là “Bạch Vịt.”
"Ban đầu, 'Bạch Vịt' chỉ cần vào ngồi tù vài ngày, chịu mấy chục gậy là xong..."
Nhưng Tước Nô ngập ngừng một chút, hầu kết khẽ trượt lên xuống, giọng nói trở nên nghèn nghẹn:
"Thế nhưng từ năm nay, ngay cả tử tù cũng có thể 'mua' người thế mạng..."
Lăng Trường Phong nghe vậy không khỏi rùng mình:
"Nhưng đó là tử tội!"
Tước Nô khó khăn nuốt khan một ngụm nước bọt, chậm rãi nói tiếp:
"Bình thường, ai chịu đòn thay, sẽ được trả mười lượng bạc. Còn nếu c.h.ế.t thay... thì giá sẽ gấp mười lần, lên tới một trăm lượng!"
Một trăm lượng bạc.
Đủ để cả gia đình rời khỏi cái hẻm tiện dân khốn khổ này.
"Một người chết, đổi lấy cả nhà sống sót."
Ở nơi này, đó là một cuộc mua bán không thể nào lỗ.
Lăng Trường Phong cau mày, trầm giọng hỏi:
“Những người chịu c.h.ế.t thay đó… đều tự nguyện sao?”
“Không chỉ tự nguyện, mà còn tranh giành nữa kìa. Về sau, để tránh xảy ra tranh chấp, cũng để đảm bảo công bằng, mọi người thương lượng với nhau rồi quyết định rút thăm. Nhà nào rút trúng thì mới có tư cách dâng ‘bạch vịt’, sau đó họ tự bàn bạc xem ai trong nhà sẽ đứng ra nhận lấy số phận ấy…”
Tô Diệu Y im lặng rất lâu, rồi mới khẽ cất giọng:
“Vậy… Trịnh Ngũ Nhi thì sao?”
Nhắc đến cái tên ấy, giọng của Tước Nô bỗng chốc nghẹn lại, vẻ mặt cũng thoáng lộ ra nét đau đớn. Y lắc đầu, ánh mắt mơ hồ như không thể hiểu nổi:
“Ta không biết… Ta thực sự không hiểu tại sao lại thành ra như vậy… Khi người trên thành đến mua ‘bạch vịt’, bọn ta đâu có được phép đứng đó xem. Chỉ biết là sau khi các đại nhân đi ra, nhà Ngũ ca đều vui mừng chúc tụng. Mãi về sau, chính Ngũ ca mới nói cho ta hay… Phụ thân hắn đã đứng ra thay hắn gánh tội cho một vị thiếu gia nhà giàu. Chỉ cần có người chịu nhận lấy mấy gậy là xong chuyện…”
Hàm răng Tô Diệu Y khẽ siết lại, một cơn nhức buốt lan ra, vị tanh nồng của m.á.u tức thì tràn ngập khoang miệng.
“Lưu Kỳ Danh g.i.ế.c người, cả thành ai cũng biết, sao Trịnh Ngũ Nhi lại không hay?”
“Không ai nói với bọn ta… Không ai nói rằng người mua là Lưu gia ở thành Đông…”
Trên đường rời khỏi con hẻm của tiện dân, Tô Diệu Y bất giác ngoảnh lại nhìn thoáng qua những mái nhà cũ nát, nơi lố nhố những bóng người cặm cụi với đống lông vũ.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm những chiếc đèn lồng trắng treo trước cửa ngõ chao đảo liên hồi. Tiếng quạ kêu rợn người vẳng lên trong màn đêm. Thoáng chốc, những căn nhà lụp xụp ấy bỗng như hóa thành từng ngôi mộ lạnh lẽo…
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
“Lưu Kỳ Danh vốn dĩ không phải chết.”
Tô Diệu Y đột nhiên cất lời, giọng điệu mơ hồ, chẳng đầu chẳng cuối:
“Dù Yểu nương có đứng ra tố cáo, với thân thế của Lưu Kỳ Danh, quan phủ Lâm An cùng lắm chỉ kết luận là ‘sơ ý gây thương tích’. Cùng lắm thì chịu vài gậy rồi lại được thả ra.”
Như đã đoán được điều mà nàng sắp nói tiếp theo, sắc mặt Lăng Trường Phong khẽ biến. Y vội lên tiếng ngăn lại:
“Tô Diệu Y, đừng như vậy…”
Nhưng nàng chỉ rũ mi mắt, lặng thinh như chẳng hề nghe thấy:
“Chính ta đã bày mưu giúp Yểu nương… Chính ta dẫn người từ Biện Kinh đến… Chính ta đã đẩy mọi chuyện lên cao trào, khiến nha môn không thể không xử trảm Lưu Kỳ Danh… Chính ta… đã hại c.h.ế.t Trịnh Ngũ Nhi…”