Giai Thượng Xuân Y - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-05-19 05:46:00
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong góc sâu nhất của nhà lao tối tăm, một người khoác áo choàng thần bí tay cầm hộp cơm, bước nhanh theo sự dẫn đường của ngục tốt, tiến vào một gian ngục thất.
Ngục tốt lui ra, người mới đến chậm rãi tháo áo choàng xuống, cất tiếng gọi:
“Doãn đại nhân.”
Trong ngục, Doãn thông phán nghe vậy liền đứng dậy, nghi hoặc tiến lên vài bước. Nhìn rõ diện mạo của đối phương, đáy mắt ông ta thoáng qua một tia kinh ngạc:
“... Võ nương tử?”
Võ nương tử khẽ mỉm cười, cúi người đặt hộp cơm trong tay xuống, dịu dàng nói:
“Nghe nói đại nhân vẫn chưa nhận tội, thiếp thân lo lắng ngài chịu khổ, nên đặc biệt đến khuyên nhủ.”
Nghe cô nhắc đến chuyện này, Doãn thông phán lập tức nhớ lại tên tạp dịch của Ngọc Xuyên Lâu đã vu oan cho mình trên công đường. Chợt hiểu ra ý đồ của Võ nương tử, ông ta cười lạnh:
“Là ngươi sai khiến tên nhãi ranh đó bôi nhọ ta?”
Võ nương tử chỉ cười, không đáp.
“Hừ, lợi dụng chuyện nhỏ mà làm lớn, mượn danh nghĩa Phù Dương huyện chúa để hãm hại Tô Diệu Y… Đây rõ ràng chỉ là sự tranh chấp giữa Ngọc Xuyên Lâu và Tri Vi Đường, thế nhưng cuối cùng lại khiến ta phải chịu trận!”
Võ nương tử vẫn giữ nét cười thản nhiên:
“Nếu không phải ta tung tin ra ngoài, đại nhân và lệnh lang liệu có thể tìm được con đường kéo Dung Giới xuống ngựa không? Ngài đã mượn sức của Ngọc Xuyên Lâu, vậy thì phải gánh lấy hậu quả, chẳng phải sao?”
“Ngươi…”
“Huống hồ, ngài đã nhận tội sai khiến người vu cáo huyện chúa, thì thêm một tội danh nhỏ nhặt nữa cũng có gì đáng kể đâu? Doãn đại nhân, hà tất phải cố chấp như vậy?”
Doãn thông phán cười lạnh, tiến lên vài bước, cách song sắt nhìn thẳng vào Võ nương tử:
“Oan có đầu, nợ có chủ. Cái tội ngậm m.á.u phun người này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến ta!”
Võ nương tử khẽ cúi mắt, khóe môi cong lên, nụ cười đầy ẩn ý:
“Thông phán đại nhân, hôm nay ta đến đây là để cho ngài một cơ hội. Dù sao, gánh tội thay ta cũng không phải chuyện xấu. Ta không chỉ có thể bảo vệ lệnh lang của ngài, mà còn có thể giúp hắn làm quan, làm tể, khiến Doãn gia nhà ngài càng thêm vinh hiển…”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một đầu bếp nữ…”
Doãn Thông Phán phì cười, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất trên đời.
Thế nhưng ngay sau đó, khi thấy rõ món tín vật trong tay Võ nương tử, nụ cười trên mặt ông bỗng dưng cứng đờ. Ông ta trợn mắt, không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
****
Hôm sau, trời trong, không khí mát lành.
Hai chiếc xe ngựa từ cổng sau Dung phủ chậm rãi lăn bánh. Dung Vân Mộ cưỡi ngựa đi bên ngoài hộ tống. Đoàn người rời thành, đi thẳng ra gò đất bên ngoài mới dừng lại.
Dung Giới và Dung Hề bước xuống từ một chiếc xe, tiến đến trước cỗ xe phía trước. Khi màn xe được vén lên, người ngồi bên trong chính là Phù Dương huyện chúa, người sắp lên đường đến chùa Lăng Âm.
“Đại bá mẫu, ngài chỉ mang theo hai nha hoàn thôi sao?” Dung Hề hỏi.
Huyện chúa mỉm cười: “Thế là đủ rồi. Ta đến chùa để tĩnh tâm tu hành, đâu phải để hưởng lạc. Phô trương thanh thế làm gì?”
Nhìn quanh một lượt, bà xua tay với Dung Giới và Dung Hề:
“Trở về đi, không cần tiễn xa. Khi đến chùa Lăng Âm, ta sẽ gửi thư về cho các ngươi.”
Dung Giới hơi gật đầu: “Mẫu thân lên đường bình an.”
Phù Dương huyện chúa định buông màn xe thì Dung Hề chợt lên tiếng:
“Đại bá mẫu, ngài không muốn nói gì với phụ thân ta sao?”
Ánh mắt bà khẽ d.a.o động, lướt qua bóng dáng Dung Vân Mộ đang nắm dây cương đứng cách đó không xa. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, bà đã hạ quyết tâm:
“Không cần.”
Màn xe buông xuống, bánh xe lăn chậm rãi trên con đường quan đạo. Ba người nhà họ Dung đứng lặng, dõi theo chiếc xe dần đi xa.
“Các ngươi về phủ trước đi, ta còn có việc cần làm.”
Dung Vân Mộ cất lời.
Dung Hề không hỏi nhiều, dẫn đầu bước lên xe ngựa.
Dung Giới vẫn đứng đó, không rời đi.
Dung Vân Mộ quay sang nhìn hắn, định nói gì đó thì Dung Giới đã lên tiếng trước:
“Nhị thúc, ngươi cam tâm sao?”
Dung Vân Mộ thoáng sững lại: “Ngươi nói gì?”
Dung Giới rốt cuộc thu ánh mắt về, cúi đầu, giọng trầm thấp lặp lại:
“Vẫn luôn bị xếp sau người khác, vẫn luôn bị bỏ lại phía sau. Dù toàn tâm toàn ý trao đi, có lẽ mãi mãi cũng không được đáp lại. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người càng lúc càng đi xa… Ngươi thật sự cam tâm sao?”
Thoạt nghe, câu hỏi như đang nhắm vào Dung Vân Mộ. Nhưng khi nhìn kỹ thần sắc nghiêm nghị của Dung Giới, ông lập tức nhận ra, Dung Giới không chỉ đang hỏi với tư cách vãn bối.
Không biết từ bao giờ, thằng nhóc này đã cao hơn ông một chút…
Dung Vân Mộ khẽ thở dài:
“Có lúc cũng không cam lòng, nhưng thế thì sao chứ?”
Ông chậm rãi nói:
“Trên đời này, mỗi người đều có ràng buộc riêng, có ham muốn riêng, có con đường riêng. Không ai có thể hoàn toàn thuộc về người khác.”
Dừng lại một chút, Dung Vân Mộ nhìn thẳng vào mắt Dung Giới:
“Nếu muốn đi cùng một người, đừng mong có thể xóa sạch ràng buộc và dục vọng của họ. Ngược lại, hãy giúp họ, thành toàn cho họ. Như thế, dù nàng có đi xa đến đâu, trời đất có rộng lớn thế nào, vẫn luôn có dấu vết của ngươi trong cuộc đời nàng.”
Nói xong, ông vỗ nhẹ lên vai Dung Giới:
“Thà làm ánh trăng treo cao trên trời, còn hơn làm chim nhỏ trong lòng người.”
"……"
Dung Giới đứng lặng một mình, thần sắc khó lường, như đang trầm tư điều gì đó.
"Huynh trưởng!"
Dung Hề thò đầu ra từ trong xe ngựa, gọi một tiếng.
Dung Giới hoàn hồn, xoay người lên xe.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hướng về phía trong thành. Trong khoang xe, hai huynh đệ ngồi đối diện nhau. Kể từ khi những lời đồn đại lan truyền, đây là lần đầu tiên bọn họ có cơ hội ở riêng.
"Tô Diệu Y bày ra kế hoạch hoang đường như vậy, mà ngươi cũng đồng ý giúp nàng sao?"
Câu hỏi này, Dung Giới đã muốn hỏi từ lâu. Chỉ là đến hôm nay mới có dịp.
Dung Hề khựng lại, cúi đầu vân vê hoa văn trên vạt áo, rồi chậm rãi nói:
"Huynh trưởng, ta không giống huynh… Ta không hận bọn họ như vậy. Trước đây ta cũng từng giận, nhưng vào lúc này, ta không thể trơ mắt nhìn người khác giày xéo bọn họ. Dù sao, bọn họ thật sự chưa từng làm điều gì sai…"
Nói đến đây, y ngẩng đầu, nét mặt hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc:
"Chuyện này, so với bất kỳ ai, huynh đều hiểu rõ hơn ta."
Dung Giới khẽ động ánh mắt, chạm phải ánh nhìn của Dung Hề.
Chỉ trong thoáng chốc, ký ức của cả hai lại bị kéo về những năm tháng trước - giữa buổi trưa oi ả, khi ve kêu ran ngoài vườn.
Khi ấy, để tiện chăm sóc Dung Hề, Phù Dương huyện chúa luôn giữ y bên cạnh suốt cả ngày. Kể cả khi ngủ trưa, y cũng ngủ trong viện của đại bá mẫu, cùng Dung Giới.
Hôm ấy, không biết vì sao, Dung Hề tỉnh giấc sớm hơn thường lệ. Vừa mở mắt, y đã thấy Dung Giới đứng bên cửa sổ khép hờ, vẻ mặt đăm chiêu, không biết đang nhìn gì qua khe hở ấy.
Tò mò, Dung Hề bước đến cạnh huynh trưởng, nhón chân lên mới đủ cao để nhìn qua bệ cửa sổ.
Và cảnh tượng ngoài kia dần hiện rõ trước mắt.
Đại bá mẫu tựa vào tay vịn hành lang, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, trên tay cầm một quyển sách, chính là bài học mà huynh trưởng vừa mới viết xong hôm nay.
Còn phụ thân y, không biết đã đến từ khi nào, giờ phút này đang đứng ngay bên cạnh đại bá mẫu.
Phụ thân cẩn thận rút quyển sách từ tay đại bá mẫu, sau đó lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của bà. Một lát sau, ông chậm rãi vươn tay, khẽ chạm vào gò má bà, nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai.
Đại bá mẫu khẽ run mi, từ từ tỉnh lại. Đôi tay phụ thân vẫn chưa kịp thu về, bà vừa mở mắt liền chạm phải ánh nhìn của ông.
Bốn mắt giao nhau, cả hai đều sững sờ.
Khoảnh khắc ấy, dù còn nhỏ, chưa hiểu hết sự đời, nhưng Dung Hề cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người họ có gì đó rất khác. Thậm chí, so với mẫu thân và phụ thân trong ký ức của y, họ còn giống một đôi phu thê hơn…
Nhưng Dung Hề không hề cảm thấy tức giận. Ngược lại, trong lòng dâng lên một tia vui mừng. Y thích đại bá mẫu, thích bà trở thành mẫu thân của mình.
Y vội quay sang nhìn Dung Giới bên cạnh, nhưng lại bắt gặp một vẻ mặt chưa từng thấy bao giờ - huynh trưởng, người vốn luôn ôn hòa, trầm ổn, giờ đây sắc mặt lại âm trầm đến đáng sợ. Ngón tay khấu chặt vào bệ cửa sổ, thậm chí còn bẻ bật một mảnh gỗ, siết chặt đến mức găm sâu vào lòng bàn tay.
Dung Hề hoảng sợ, bàn tay vịn bệ cửa chợt buông lỏng, cả người ngã ngồi xuống đất, vô thức kêu lên một tiếng đau đớn.
Âm thanh vang lên, phá tan bầu không khí ám muội ngoài phòng.
Như bừng tỉnh từ giấc mộng, hai người lập tức lùi ra xa. Theo tiếng động vọng đến, có thể trông thấy một vạt áo khẽ lướt qua bên ngoài ô cửa sổ…
****
"Dung Hề."
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Một giọng nói quen thuộc kéo y trở về thực tại.
Y lấy lại bình tĩnh, trước mắt không còn bóng dáng Dung Vân Mộ và Phù Dương huyện chúa nữa, chỉ còn lại người huynh trưởng với đôi mắt mang đầy phức tạp.
"Thực xin lỗi."
Dung Giới mở miệng, chậm rãi thốt ra ba chữ.
Dung Hề sững sờ, không tin vào tai mình.
"… Huynh trưởng nói gì?"
"Những lời ngươi nói ở Ngọc Xuyên Lâu ngày đó, ta đều biết."
"Những điều đó chỉ là diễn kịch, là Diệu Y tỷ tỷ bảo ta cố ý nói cho Võ nương tử nghe…"
Dung Giới nhìn thẳng vào y, cắt ngang lời biện hộ:
"Ta biết câu nào là thật, câu nào là giả."
Đồng tử Dung Hề khẽ co rút, cả người cứng đờ.
"Ngày ngươi biết mối quan hệ của hai người họ, ta cũng đứng ngay bên cạnh. Cùng ngươi chứng kiến mọi thứ, nghe từng câu từng chữ."
"Nhưng ta không đi trách tội cặp cẩu nam nữ kia, mà lại giận lây sang ngươi… Từ hôm đó trở đi, tình huynh đệ chẳng còn nữa. Ánh mắt ta nhìn ngươi cũng chẳng khác nào nhìn một con ruồi c.h.ế.t trôi trong bát canh."
Dung Giới trầm giọng, từng câu từng chữ như lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào quá khứ.
"Dung Hề, ta không thể phủ nhận… năm đó ta thực sự đã trút giận lên ngươi."
Dung Hề cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn huynh trưởng.
Cũng giống như ngày đó ở Ngọc Xuyên Lâu, y đã thừa nhận rằng căn bệnh chán ăn của mình bắt đầu từ khi chứng kiến tình cảm giữa Phù Dương huyện chúa và Dung Vân Mộ.
Nhưng nguyên nhân không phải vì căm hận hay ghê tởm - mà là vì day dứt và áy náy.
Mấy năm nay, y luôn suy nghĩ - nếu lúc nhỏ y không quấn quýt lấy đại bá mẫu, không tham luyến hơi ấm của một người mẹ bên cạnh bà, thì có lẽ phụ thân đã không phải ngày ngày gặp mặt đại bá mẫu, hai người cũng sẽ không dần dần nảy sinh thứ tình cảm không nên có…
Từ đó, y mất đi người huynh trưởng ôn hòa, tận tâm. Y cũng cố tình xa cách đại bá mẫu, đối với phụ thân lại càng oán hận.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai y. Dung Hề giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Dung Giới đang đứng trước mặt.
“Nhưng ngươi không sai. Ngươi chưa từng làm sai bất cứ điều gì.”
Dung Giới nhẹ nhàng siết vai y, giọng nói vẫn bình thản nhưng mang theo sự dịu dàng hiếm thấy: “Lỗi lầm thuộc về huynh trưởng. Vậy nên từ nay về sau, hãy sống vui vẻ hơn, đừng tự trừng phạt bản thân chỉ vì sai lầm của người khác.”
Dung Hề ngẩn người nhìn Dung Giới. Một lúc lâu sau, y mới khàn giọng đáp: “…… Được.”
****
“Nghe nói vị thông phán đại nhân kia đã nhận tội trong ngục, thú nhận chính hắn là kẻ đã mô phỏng lời đồn của tiểu báo về nhà họ Dung.”
Tại khắc ấn gian của Tri Vi Đường, Cố Ngọc Ánh vừa lật xem cuốn sách mới làm xong, vừa trò chuyện cùng Tô Diệu Y.
“Ngươi tin không?”
Tô Diệu Y bật cười: “Ta thì không tin.”
Cố Ngọc Ánh trầm ngâm: “Cũng đúng. Nếu tất cả chỉ do một mình vị thông phán kia sai khiến, vậy Võ nương tử đâu cần phải rời khỏi Ngọc Xuyên Lâu vào lúc này?”
Tô Diệu Y giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn Cố Ngọc Ánh: “Võ nương tử đi rồi sao?”
Từ khi không còn Trịnh Ngũ Nhi, tin tức nàng nhận được trong thành Lâm An đã chậm hơn trước rất nhiều.
Cố Ngọc Ánh gật đầu: “Ta cũng nghe mấy người bên Phủ Học nói. Đêm qua, Võ nương tử đã thu dọn hành lý, rời khỏi Lâm An. Nàng vừa đi, e rằng Ngọc Xuyên Lâu cũng chẳng còn phong quang như xưa…”
Cô chợt nhớ ra điều gì, liền nói tiếp: “À phải, nghe nói Ngọc Xuyên Lâu đã âm thầm thả tin, muốn sang nhượng cửa tiệm, tìm người tiếp quản.”
“……”
Thấy sắc mặt Tô Diệu Y đột nhiên thay đổi, im lặng không nói gì, Cố Ngọc Ánh không khỏi thắc mắc: “Sao vậy?”
Tô Diệu Y nhìn cô, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ:
“Nếu ta tiếp quản Ngọc Xuyên Lâu… thì sao?”
Cố Ngọc Ánh bật cười: “Ngươi đùa gì thế? Không muốn bán sách nữa, lại tính đổi nghề mở tửu lâu à?”
Thế nhưng Tô Diệu Y vẫn không chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy kiên định.
Sự hài hước trên mặt Cố Ngọc Ánh dần tan biến, thay vào đó là kinh ngạc xen lẫn nghiêm túc:
“…… Ngươi nói thật sao?”
Tô Diệu Y khẽ cười, lập tức buông cuốn sách trong tay, quay người chạy thẳng lên lầu. Bước chân nàng mạnh mẽ đến mức chẳng ai nghĩ rằng, chỉ mới vài khắc trước nàng còn vừa ăn đến mười bát cơm.
Cố Ngọc Ánh sững người, rồi không nhịn được chạy theo, gặng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-42.html.]
"Ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Tô Diệu Y vội vàng lục lọi trong rương nhỏ, lấy ra mấy tờ ngân phiếu, tiện tay nhét vào tay áo.
"Thật ra vẫn chưa nghĩ kỹ hẳn… Nhưng thời cơ không đợi ai, phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế. Người muốn giành Ngọc Xuyên Lâu quá nhiều, ta mà chậm một bước, e là không còn phần!"
Nghĩ vậy, nàng lại cảm thấy số ngân phiếu mang theo chưa đủ, liền vội vàng ôm thêm một hộp bạc.
Cố Ngọc Ánh thoáng lo lắng:
"Diệu Y, chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu…"
Nhưng Tô Diệu Y chỉ ném lại một câu:
"Yên tâm đi!"
Rồi nhanh chóng lao xuống lầu, chạy thẳng ra ngoài Tri Vi Đường đón xe.
Dưới lầu, Tô Tích Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tô Diệu Y vội vã xông ra.
"Nó lại định đi đâu nữa đây?"
Tô Tích Ngọc quay sang nhìn Cố Ngọc Ánh, người cũng vừa chạy xuống theo.
Cố Ngọc Ánh sắc mặt phức tạp, chậm rãi nói:
"Diệu Y bảo… nàng muốn giành lấy Ngọc Xuyên Lâu."
"Cái gì?"
Tô Tích Ngọc thất kinh.
Cùng lúc đó, Giang Miểu và Lăng Trường Phong không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Lăng Trường Phong lắp bắp:
"Giành… giành cái gì cơ?"
Giang Miểu trừng lớn mắt:
"Ngọc! Xuyên! Lâu?"
Ba người nhìn nhau, rồi đồng loạt la lên, suýt chút nữa khiến mái nhà Tri Vi Đường bật tung:
"Nàng điên rồi sao?"
Bên ngoài Tri Vi Đường, một chiếc xe ngựa vừa dừng lại. Tô Diệu Y lập tức tiến lên, báo với phu xe rằng nàng muốn đến Ngọc Xuyên Lâu.
"Tô lão bản?"
Người khách vừa thuê xe trước đó vén rèm lên nhìn, hoá ra là Tần hành đầu.
Tô Diệu Y vội chào hỏi nhưng không kịp nán lại:
"Tần hành đầu, ta có việc rất gấp phải xử lý, ngày khác sẽ mời ngài đến Tri Vi Đường uống trà."
Nói rồi, nàng lập tức lên xe rời đi.
Tần hành đầu kinh ngạc đứng yên tại chỗ, nhìn theo xe ngựa mất hút, không khỏi tặc lưỡi:
"Không biết Tô lão bản lại đang tính toán chuyện gì đây?"
Ông lấy chiếc hộp thư từ tay người hầu, dặn dò:
"Ngươi đi thăm dò xem nàng đang có mưu tính gì."
Người hầu lĩnh mệnh rời đi.
Tần Hành Đầu tay vẫn cầm hộp sách, xoay người bước vào Phủ Học. Hôm nay ông đến đây, một là để mang tàng thư đến cho Cố Huyền Chương, hai là để tìm ông ấy chơi cờ.
Dưới gốc cây ngô đồng, trên đài đá.
Tần hành đầu cùng Cố Huyền Chương vừa phẩm trà, vừa đánh cờ. Lúc này, gia nhân vội vã quay trở lại, thở hổn hển:
"Lão gia, nghe được rồi!"
Cố Huyền Chương liếc mắt nhìn:
"Tin tức gì? Nói ta nghe thử xem."
Tần Hành Đầu bật cười:
"Lúc ta vừa vào Phủ Học, đúng lúc thấy Tô lão bản của Tri Vi Đường rời đi. Nhìn khí thế của nàng, có vẻ như đang vội đi tranh giành một món bảo vật ở chợ… Ta hiếu kỳ quá. Nói xem, nàng làm gì vậy?"
"Tô… Tô lão bản đi Ngọc Xuyên Lâu!"
Gia nhân thở dốc, mặt đầy vẻ kích động:
"Nàng… nàng đã mua lại Ngọc Xuyên Lâu rồi!"
Lời vừa dứt, quân cờ trên tay Tần hành đầu lập tức rơi xuống bàn, phát ra một tiếng cạch giòn tan.
Ông kinh ngạc lặp lại:
"Mua lại cái gì?"
"Ngọc Xuyên Lâu!"
Tần hành đầu sững sờ mất một lúc, rồi phất tay bảo gia nhân lui xuống, quay lại nhìn Cố Huyền Chương, cả hai trừng mắt nhìn nhau.
"Nàng là chủ một tiệm sách, đi mua tửu lâu làm gì?"
Cố Huyền Chương không vội đặt quân cờ, chỉ vuốt râu, chậm rãi suy đoán:
"Hay là nàng định đổi nghề? Cũng hợp lý, một tiểu nương tử tuổi còn trẻ, quản lý tiệm sách cả ngày, cứ như một lão già. Chi bằng mở tửu lâu, chẳng phải thú vị hơn sao?"
Nghe vậy, Tần hành đầu lập tức không vui, trừng mắt nhìn ông:
"Ngươi có ý gì? Nói ai là lão già hả?"
Cố Huyền Chương ho nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác:
"Nhưng mà… khác nghề như cách núi. Tô Diệu Y có thể làm chủ tiệm sách đến mức hô mưa gọi gió, nhưng nếu chuyển sang kinh doanh tửu lâu, chưa chắc đã thuận lợi…"
Tần hành đầu cũng nhíu mày:
"Hay là nàng nghĩ làm tửu lâu kiếm tiền dễ hơn, mỗi ngày bạc chảy ào ào vào túi, nhanh chóng trở thành phú bà? Đúng là người trẻ tuổi, vẫn còn nôn nóng quá!"
Cố Huyền Chương suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Hoặc có thể… chúng ta đang hiểu lầm? Biết đâu nàng chỉ định đổi mặt bằng để mở một tiệm sách lớn hơn?"
Tần hành đầu nghe vậy thì bật cười:
"Biến Ngọc Xuyên Lâu thành tiệm sách? Ngọc Xuyên Lâu có ba tầng lầu, diện tích gần hai mẫu! Nếu dùng làm tiệm sách, ít nhất có thể mở hơn mười gian… Đừng nói là Lâm An, ngay cả Biện Kinh, hay toàn bộ thiên hạ, cũng không có hiệu sách nào phô trương đến mức đó!"
Cố Huyền Chương nhướng mày:
"Chính vì chưa từng có ai làm, nên Tô Diệu Y mới dám làm."
Tần hành đầu nghe vậy cũng chẳng còn tâm trí chơi cờ, tay cầm quân cờ, miên man suy nghĩ về Tô Diệu Y và Ngọc Xuyên Lâu. Nhưng nghĩ thế nào, ông vẫn cảm thấy chuyện này quá khó tin.
Đúng lúc đó, Dung Giới đến tìm Cố Huyền Chương. Tần hành đầu liền đem tin tức "long trời lở đất" này kể lại cho hắn.
Dung Giới, trái lại, không hề ngạc nhiên như bọn họ, thần sắc bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Tần hành đầu không nhịn được, dò hỏi:
"Dung đại công tử, nghĩa muội của ngươi… thật sự muốn đổi nghề sao?"
Dung Giới lắc đầu:
"Ta chưa từng nghe nàng nói đến chuyện này."
Tần hành đầu chậc một tiếng:
"Ngọc Xuyên Lâu từ trước đến nay chính là đệ nhất tửu lâu của Lâm An, bất luận là vị trí hay quy mô, đều đứng đầu. Nếu muốn mua lại nó, thì không thể là một khoản tiền nhỏ. Dù có vung tiền như rác, cũng chưa chắc đủ!"
Dừng lại một chút, lão nhân đầy vẻ lo lắng:
"Nhưng lão phu làm nghề buôn sách nhiều năm, quá hiểu rõ rằng bán sách không phải là việc kinh doanh một vốn bốn lời. Tô Diệu Y làm như vậy, rõ ràng là đang tự đẩy mình vào cảnh lỗ vốn. Nếu không cẩn thận, e rằng sẽ đến mức táng gia bại sản mất thôi…"
Cố Huyền Chương cũng trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nhìn sang Dung Giới – người từ đầu đến giờ vẫn im lặng.
"Cửu An, ngươi nghĩ sao?"
Dung Giới chắp tay cúi đầu hành lễ, dáng vẻ cung kính, nhưng lời nói ra lại cuồng ngạo đến mức khiến người ta phải sững sờ:
"Học sinh cho rằng… thay vì lo lắng cho Tô Diệu Y, tiền bối nên nghĩ sẵn đường lui cho chính mình thì hơn. Dù sao… xá muội cũng không phải đang làm ăn thua lỗ."
Tần hành đầu: "…?"
****
Ngọc Xuyên Lâu giờ đây vắng lặng, không một bóng người.
Ngay cả bàn ghế trong đại sảnh cũng chẳng rõ đã bị dọn đi đâu, để lại một không gian trống trơn. Trên tầng hai, tầng ba, toàn bộ nhã gian đều mở rộng cửa sổ, gió thu ùa vào xuyên qua từng gian phòng, thổi tung những dải lụa buông rủ trên xà nhà, tạo nên một khung cảnh tiêu điều.
Thanh Vân bước vào, nhìn khung cảnh hiu quạnh trước mắt mà không khỏi nhớ lại thời hoàng kim của Ngọc Xuyên Lâu. Khi ấy, đây là nơi quyền quý chen chân, một bàn khó cầu, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt biết bao… Giờ chỉ còn lại sự hoang tàn, lòng cô không khỏi dâng lên muôn vàn cảm khái.
"Loảng xoảng..."
Trên lầu bỗng vang lên âm thanh hỗn loạn.
Thanh Vân hoàn hồn, đảo mắt nhìn quanh rồi cất giọng gọi lớn:
"Tô nương tử!Ngươi có ở đây không?"
Âm thanh ồn ào bỗng chốc im bặt. Ngay sau đó, từ tay vịn tầng ba, một thân ảnh thò ra.
Không giống với vẻ chải chuốt, điệu đà thường ngày, hôm nay Tô Diệu Y vấn tóc gọn gàng dưới lớp khăn trùm đầu. Nàng vận một chiếc áo ngắn màu vàng cam, kết hợp với váy trăm nếp màu hồng nhạt. Cổ sau quấn một dải lụa mỏng, hai bên tay áo vén cao, trông hoàn toàn như một nữ nhân đang lao động thực thụ.
Thấy người đến là Thanh Vân, Tô Diệu Y liền cười tươi, vẫy tay gọi, trong tay vẫn nắm chặt một cuộn bản vẽ.
“Xuống ngay đây!”
Cả Ngọc Xuyên Lâu vang vọng giọng nói trong trẻo, đầy khí phách của nàng.
Thanh Vân ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng áo vàng nhẹ nhàng từ lầu ba lao xuống, như một ngọn lửa bừng bừng sức sống, phá tan bầu không khí trầm lắng bao trùm nơi này.
Tô Diệu Y chạy xuống lầu, đứng trước mặt Thanh Vân.
Đến gần, Thanh Vân mới thấy trên khuôn mặt trắng nõn của nàng lấm tấm vệt bẩn, chóp mũi còn rịn chút mồ hôi, thoạt trông có hơi lấm lem, nhưng đôi mắt vẫn sáng trong, tinh anh như trước.
“Hôm nay sao lại rảnh mà đến đây?” Tô Diệu Y hỏi.
Thanh Vân cười, chỉ về phía sau mình: “Chuyện này thì ngươi phải hỏi chủ nhân của ta.”
Tô Diệu Y nhìn theo hướng tay nàng chỉ, chợt hiểu ra, bật cười: “Khương chưởng quầy sai ngươi đến?”
“Hắn theo dõi Ngọc Xuyên Lâu đã lâu, nói rằng nơi này hai tháng nay liên tục thua lỗ, e là không cầm cự nổi qua mùa đông năm nay. Cho nên vẫn sai người canh chừng, xem thử ai sẽ tiếp nhận Ngọc Xuyên Lâu, liệu có đe dọa đến Túy Giang Nguyệt hay không…”
Tô Diệu Y bật cười, cầm bản vẽ trên tay gõ nhẹ vào vai mình, than thở: “Thế bây giờ thì sao? Giờ biết là ta tiếp nhận, Khương chưởng quầy có thể yên tâm chưa?”
“Yên tâm thế nào được chứ?”
Thanh Vân nhướn mày, cười nói lớn: “Hắn hoảng hốt đến mức rối bời, nghe nói cả đêm qua mất ngủ, sáng nay còn vác theo hai quầng thâm mắt đến tiệm! Hắn bảo nếu ngươi thật sự đổi nghề mở tửu lâu, hắn nhất định không địch lại ngươi. Vì vậy sai ta tới hỏi một câu, rốt cuộc ngươi tính toán thế nào với Ngọc Xuyên Lâu? Nếu ngươi định làm tửu lâu thật, hắn cũng phải tính chuyện đổi nghề…”
Tô Diệu Y ban đầu sững sờ, rồi bật cười, liên tục xua tay: “Không đến mức vậy đâu. Ngươi về bảo hắn cứ yên tâm, ta chưa có ý định đổi nghề. Chẳng qua là thấy Tri Vi Đường trước đây hơi chật hẹp, nên muốn tìm một nơi rộng rãi hơn mà thôi.”
Nàng đưa mắt nhìn quanh, dang rộng hai tay: “Ngọc Xuyên Lâu này rộng rãi thế, ta ao ước từ lâu rồi!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thanh Vân thoáng thu lại, vẻ mặt ngạc nhiên: “Ngươi… thật sự muốn mở tiệm sách ở đây?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà…”
Thanh Vân ngập ngừng, rồi nói: “Trước nay, hiệu sách chỉ cần một hai gian mặt tiền là đủ. Ngay cả Tần Trạch Kinh Thư Phô lớn như thế, thêm cả xưởng in ấn, cũng chỉ chiếm một gian tứ hợp viện. Ngươi dùng một nơi rộng thế này để mở tiệm sách, ta thật sự chưa từng thấy qua.”
“Ta cũng vậy, đây là lần đầu tiên.”
Tô Diệu Y mở bản vẽ trong tay, đưa tới trước mặt Thanh Vân: “Đây, ta tự tay vẽ đấy!”
Thanh Vân tò mò nhìn xuống, nhưng chỉ thấy trên đó là những nét vẽ ngoằn ngoèo, lung tung, chẳng thể nhận ra được gì.
“……”
“Có hiểu nổi không?”
Thanh Vân thật thà lắc đầu:
“Ta hoàn toàn không hiểu gì cả.”
Tô Diệu Y buồn bực nhìn chằm chằm bản vẽ, đánh giá từ trên xuống dưới:
“Ngay cả ngươi cũng không hiểu à? Thảo nào mấy vị thợ sửa chữa cũng chịu bó tay. Vậy nên ta chỉ còn cách thức khuya dậy sớm đến đây, tự mình giám sát từng chút một…”
Thấy Thanh Vân vẫn lộ vẻ lo lắng, nàng lại cười rạng rỡ, hào hứng nói:
“Nếu trên đời này chưa có tiệm sách nào như thế, vậy ta sẽ tự nghĩ ra một cái tên thật hay. Từ nay về sau, Tri Vi Đường của chúng ta chính là một thư lâu! Là thư lâu đầu tiên của thiên hạ!”
Sau khi tiễn Thanh Vân đi, Tô Diệu Y ngồi một mình trên bậc thang Ngọc Xuyên Lâu. Vừa lắng nghe tiếng ồn ào vọng xuống từ tầng trên, vừa nhẩn nha thưởng thức chiếc bánh Định Thắng mà Thanh Vân mang đến.
Chợt, lời quở trách của Tô Tích Ngọc như còn vang vọng bên tai:
“Tô Diệu Y! Sao con có thể tự ý mua lại Ngọc Xuyên Lâu mà không bàn bạc với chúng ta? Con có biết chỉ cần đi sai một bước, tất cả những gì con tích góp trước đây sẽ tan thành mây khói không?”
“Công sức con bỏ ra khi đến Lâm An, tất cả sự nỗ lực và kinh doanh của con, đều sẽ đổ sông đổ bể!”
Tô Diệu Y chẳng hề bận tâm, thản nhiên nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng.
Không có buôn bán thì không có rủi ro, không có rủi ro thì cũng chẳng phải thương nhân.
Nếu lần này thất bại thì đã sao? Cùng lắm làm lại từ đầu. Khi đặt chân đến Lâm An, nàng chưa từng sợ hãi, vậy giờ đây sao phải do dự?
Chợt nhớ ra điều gì đó, nàng lấy bút ra, tiếp tục vẽ thêm vài nét trên bản thiết kế của mình.
Tiếng va chạm ồn ào từ tầng trên vẫn không dứt, mực từ đầu bút nhỏ xuống, loang ra trên nền giấy trắng. Một cơn gió bất chợt lùa qua, thổi tung tấm màn lụa. Sau lớp lụa mờ ảo ấy, bản vẽ dần hiện lên những đường nét tinh tế, phác họa một Ngọc Xuyên Lâu rực rỡ huy hoàng trong tương lai…