Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-05-19 05:45:58
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại Phó phủ, Mục Lan đang hầu hạ Phó Chu tắm gội xong, thay quần áo. Hai ngày nay, Phó Chu vì vụ án của huyện chúa mà bận rộn, giờ đây vẻ mặt đầy mỏi mệt, nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho Mục Lan chỉnh lại y phục cho mình.

Chợt nhớ ra điều gì, Phó Chu không mở mắt, chỉ lười biếng cất tiếng:

"Nghe nói tối nay, Phù Dương huyện chúa mời mọi người trong Tri Vi Đường đến Dung phủ..."

Mục Lan nhận lấy chiếc khăn từ tay nha hoàn, tự mình lau mái tóc còn ướt của Phó Chu. Nhưng tối nay, cô dường như có chút thất thần, đến mức không nghe rõ lời hắn nói.

Không nhận được câu trả lời, Phó Chu mới mở mắt, lặp lại câu hỏi:

"Tô Diệu Y chẳng phải là tỷ muội thân thiết với nàng sao? Sao nàng ấy không gọi nàng cùng đi?"

Mục Lan khựng lại, rồi nhẹ giọng đáp:

"Nhưng hôm qua chính chàng đã bảo ta đừng qua lại với nàng nữa..."

Phó Chu hừ một tiếng, cau mày nói:

"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Cùng xuất thân từ chốn thâm sơn cùng cốc, vậy mà Tô Diệu Y có thể một mình đứng trên công đường, biến đen thành trắng. Còn nàng, lớn lên cùng nàng ấy, sao lại không có chút đầu óc nào mà học hỏi?"

Mục Lan im lặng, sắc mặt hơi trầm xuống. Cô cắn môi, muốn phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể nói nên lời, chỉ đành nhẫn nhịn, tiếp tục giúp Phó Chu lau tóc.

Nghĩ đến vở kịch trên công đường hôm nay, Phó Chu nheo mắt, giọng điệu khinh miệt, trêu chọc:

"Thôi thôi, nàng ngu một chút cũng tốt. Nếu mà cũng quỷ kế đa đoan như Tô Diệu Y, có thể biến một dâm phụ thành liệt nữ, ta còn phải sợ nàng nữa đấy... Ái!"

Sau đầu bỗng nhiên nhói đau, Phó Chu hít mạnh một hơi, vội vàng đưa tay ôm lấy da đầu, quát:

"Nàng nhẹ tay một chút!"

Y vừa quay đầu, liền bị một chiếc khăn bố đập thẳng vào mặt.

Chiếc khăn trượt xuống, Phó Chu trừng mắt nhìn Mục Lan đang tức giận bừng bừng, khó tin hỏi:

"Nàng dám..."

Mục Lan đã nhẫn nhịn cả đêm, đến khoảnh khắc này rốt cuộc không thể kìm nén nữa, gào lên:

"Ta có thể ngu dốt, có thể ít đọc sách, nhưng ta cũng từng học 'Đệ Tử Quy'! Biết cái gì gọi là 'chưa thấy rõ, chớ vội bàn', biết thế nào là 'không rõ ràng, chớ truyền bừa'! Công đường hôm nay đã nói rõ ràng như vậy, thế mà ngươi vẫn cứ một mực ăn nói hồ đồ! Phó Chu, ngươi học hành khổ cực mười năm, chẳng lẽ tất cả sách đọc qua đều đem cho chó gặm hết rồi sao?"

Phó Chu sững người, thần sắc kinh ngạc.

Từ ngày quen biết Mục Lan ở Lâu huyện đến nay, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời y, chưa từng cãi lại nửa câu. Cũng chính vì tính tình hiền lành, không đòi hỏi lễ hỏi hay của hồi môn phong phú, y mới không chê bai xuất thân thương nhân mà cưới cô về làm chính thất.

Sau khi gả vào Phó phủ, Mục Lan càng thêm cẩn trọng, dịu dàng lấy lòng, còn giúp y quán xuyến hậu trạch, giao thiệp khéo léo với phu nhân các quan lại ở Lâm An.

Suốt hơn nửa năm thành thân, đây là lần đầu tiên cô nổi giận...

Sắc mặt Phó Chu lúc trắng lúc xanh, nhưng nghĩ lại cũng có chút chột dạ. Y cố gắng kìm nén cảm xúc, nở nụ cười hòa hoãn, đứng dậy:

"Được rồi, được rồi, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đâu thật sự nghĩ Phù Dương huyện chúa và Dung nhị gia có gì, càng không cảm thấy nàng không tốt..."

Y đưa tay muốn ôm lấy Mục Lan, dịu giọng dỗ dành:

"Đừng giận nữa..."

Mục Lan cắn môi, sắc mặt vẫn có chút khó chịu. Cô né tránh bàn tay đang đưa ra của Phó Chu, hít sâu một hơi rồi nói:

“Canh giờ không còn sớm, chàng cứ để các nàng hầu hạ đi. Ta ra ngoài hít thở một chút.”

Nói xong, không đợi Phó Chu phản ứng, cô đã phất tay áo rời đi.

Cánh cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại. Sắc mặt Phó Chu lập tức sa sầm, giữa chân mày ánh lên tia tức giận.

Ngay sau đó, y bất ngờ giơ tay hất tung chiếc giá đặt chậu bên cạnh. Nước trong chậu hắt ra ngoài, làm ướt sũng người nha hoàn đứng cạnh.

Nha hoàn kia hoảng sợ, lập tức quỳ phịch xuống đất: “Lão gia bớt giận…”

Ánh mắt Phó Chu trừng thẳng vào nha hoàn, cơn giận càng bùng lên. Y nhấc chân, hung hăng đạp mạnh vào người nha hoàn:

“Đồ không biết điều!”

Một cước chưa đủ, lại đá thêm mấy cú nữa.

Đến khi nha hoàn kia cuộn tròn trên mặt đất, đau đến mức không bò dậy nổi, cơn giận của Phó Chu mới dần dịu xuống. Y tiện tay lấy một chiếc vòng bạc từ hộp trang điểm của Mục Lan, ném về phía nha hoàn.

“Thưởng cho ngươi. Cút đi.”

****

Trong phòng đã xảy ra chuyện gì, Mục Lan hoàn toàn không hay biết. Lúc này, cô mờ mịt đứng giữa hành lang, không biết nên đi đâu.

Rõ ràng nói là ra ngoài hít thở, nhưng khi đứng giữa sân viện rộng lớn, để mặc gió đêm lạnh lẽo thổi qua, cô vẫn cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Thực ra, hôm nay cô vốn không định ở trong phủ. Vì lo lắng cho Tô Diệu Y, cô đã lén giấu mọi người, chạy đến phủ nha. Cô nấp trên trà lâu, tận mắt chứng kiến cảnh Tô Diệu Y đứng giữa công đường quở trách mọi người.

Khoảnh khắc ấy khiến lòng người sục sôi. Nhưng sau khi trở về, Mục Lan lại hối hận.

Cô đúng là không rút được bài học. Hết lần này đến lần khác lo lắng cho Tô Diệu Y, nhưng Tô Diệu Y có gì cần cô lo lắng chứ? Nàng ấy đã bao giờ thua ai? Nàng ấy mãi mãi là kẻ chiến thắng!

Mục Lan rất thích Tô Diệu Y, nhưng đồng thời cũng rất ghét nàng. Tô Diệu Y càng tỏa sáng rực rỡ, cô lại càng khinh ghét bản thân vô dụng. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thực lòng mong Tô Diệu Y có được điều tốt đẹp, nhưng cũng không nỡ nhìn nàng chịu bất cứ điều gì không hay…

Mục Lan ngước nhìn bầu trời, nơi ánh trăng bị mái hiên che khuất một góc. Bất giác, cô nhớ đến ánh trăng ở huyện Lâu.

Từ khi nào, cô đã tin rằng, chỉ cần đến Lâm An, mọi thứ sẽ khác? Nhưng ai ngờ được, ánh trăng ở Lâm An và ánh trăng ở huyện Lâu chẳng hề khác nhau. Mà cô và Tô Diệu Y, số phận cũng chẳng khác trước.

Khi Tô Diệu Y tỏa sáng rực rỡ giữa công đường, cô lại chỉ có thể lặng lẽ ở hậu trạch, làm một “Phó phu nhân” không hơn không kém.

Tô Diệu Y có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, nhưng cô thì không. Cô chỉ có thể làm những điều mà người khác mong muốn.

Trước đây, cô thích nhất là đánh bài cửu và cũng giỏi nhất trò ấy. Trong vòng mười dặm quanh khu phố, chưa từng có ai thắng được cô. Nhưng từ khi đến Lâm An, cô chưa từng thắng một lần nào nữa. Không phải vì cô kém đi, mà bởi vì Phó Chu - vì muốn lấy lòng những phu nhân kia, cô buộc phải thua. Không chỉ đơn giản là thua, mà còn phải sắp xếp sao cho thua một cách tự nhiên…

Mục Lan men theo hành lang, vô thức đi đến trước thư phòng của Phó Chu.

Cảm thấy có chút mệt mỏi, cô đẩy cửa bước vào.

Có lẽ do bị Tô Diệu Y khơi dậy sự hiếu học, lúc này cô bỗng nhiên nảy ra ý định đọc một quyển sách cho thật đàng hoàng.

Thế nhưng, khi đảo mắt nhìn quanh, cô mới nhận ra, trong thư phòng chỉ toàn là sách của Phó Chu, không có lấy một quyển thuộc về chính mình…

Ánh mắt vô tình dừng lại ở một chiếc hộp bị ném trong góc phòng, Mục Lan chợt nhớ ra điều gì đó, chậm rãi bước đến, mở nắp hộp ra.

Bên trong, một quyển sách cũ kỹ nằm lặng lẽ - chính là món quà sinh nhật Cố Ngọc Ánh từng tặng cô: Giang Hồ Trăm Nghề Lục.

Mục Lan ngẩn người, trong đáy mắt bỗng ánh lên một tia sáng khi nhìn quyển sách đã phủ đầy bụi kia.

****

Bóng đêm buông xuống, yến tiệc ở Dung phủ cũng đã tàn.

Phù Dương huyện chúa hôm nay uống hơi nhiều, được nữ tỳ dìu về sân viện của mình.

Dung Vân Mộ thì đích thân tiễn người của Tri Vi Đường rời khỏi Dung phủ.

Vì Tô Diệu Y bị thương, đi lại không nhanh, nên cả đoàn người cũng chậm rãi tản bộ trên hành lang.

Thấy Dung Giới cũng bước ra cùng mọi người, Dung Vân Mộ không nhịn được lên tiếng giữ lại:

“Đã trễ thế này, ngươi còn định về Phủ Học sao? Ngày mai còn phải đưa tiễn mẫu thân ngươi, hay là tối nay cứ ở lại đây đi.”

Dung Giới trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu. “Được.”

Hắn dừng bước, chờ đến khi Tô Diệu Y đi tới gần thì cất tiếng gọi:

“Tô Diệu Y.”

Tô Diệu Y ngẩng đầu, thấy Dung Giới đã đứng ngay trước mặt mình, liền nhíu mày hỏi:

“…… Có chuyện gì?”

“Có chuyện muốn nói với ngươi.”

Dung Giới liếc nhìn sang Cố Ngọc Ánh và Giang Miểu, ý bảo hai người họ tránh đi.

Cả hai lập tức hiểu ý, buông tay Tô Diệu Y ra: “Chúng ta đi trước đợi ngươi.”

"Này……”

Tô Diệu Y mở to mắt, đưa tay định kéo một người lại, nhưng không kịp.

Ngay lúc nàng còn đang ngơ ngác, Dung Giới đã kịp thời đỡ lấy cánh tay nàng, giữ nàng đứng vững. Nhân lúc đó, hắn khẽ nhét vào tay nàng một vật.

Tô Diệu Y giật mình, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, chỉ thấy một bình sứ nhỏ màu ngọc trắng. Nàng đưa lên mũi ngửi thử, thoang thoảng mùi thuốc.

“Thuốc mỡ?”

Ban đầu, nàng nghĩ đây là thuốc tiêu sưng dành cho vết thương do hình trượng gây ra. Nhưng một bình nhỏ thế này… có đủ dùng không chứ?

Như thể nhận ra sự nghi hoặc của Tô Diệu Y, Dung Giới giơ tay, chỉ vào khóe môi mình, thản nhiên nói:

"Bôi thứ đó vào đây."

"……"

Tô Diệu Y lập tức trừng mắt, cầm lấy bình sứ trên tay, dứt khoát ném mạnh vào n.g.ự.c Dung Giới, nghiến răng phun ra hai chữ:

"Vô sỉ."

Nói xong, nàng lướt qua hắn, định rời đi.

Dung Giới vuốt nhẹ chiếc bình trong tay, không ngăn cản, chỉ chậm rãi cất giọng:

"Tô Diệu Y, ngươi không chịu chữa vết thương, chẳng lẽ là vì vẫn luôn ghi nhớ chuyện đêm đó, nên cố ý giữ lại vết sẹo sao?"

Nói xong, hắn thầm đếm trong lòng: Một… hai… ba…

Vừa đếm đến ba, chiếc bình sứ trong tay đã bị giật mất.

Dung Giới khẽ cong môi, ngẩng lên liền thấy Tô Diệu Y mặt đỏ bừng, giận dữ trừng hắn.

Điều ngoài dự đoán là lần này nàng không lập tức bỏ đi, mà đứng yên tại chỗ, đôi mày nhíu chặt, như thể có điều muốn nói.

"Sao vậy?" – Dung Giới lên tiếng.

Tô Diệu Y do dự hồi lâu, cuối cùng hạ giọng, nghiến răng hỏi:

"Ngày đó… có phải là lần đầu tiên ngươi làm chuyện này không?"

Dung Giới thoáng ngẩn người, trong một khoảnh khắc, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.

Hành lang dài treo đầy đèn lồng vàng, phía trước, Tô Tích Ngọc và Dung Vân Mộ đang trò chuyện về sách cổ, phía sau là Dung Hề và Tô An An vừa đi vừa ăn vặt, Giang Miểu cùng Cố Ngọc Ánh cười nói, dừng lại chờ Tô Diệu Y, tiện thể ngăn cản Lăng Trường Phong đang nhấp nhổm muốn chạy lại.

Nhưng Dung Giới và Tô Diệu Y như bị ngăn cách khỏi thế giới xung quanh. Rõ ràng khoảng cách không xa, nhưng mọi tiếng cười nói dường như biến mất, chỉ còn lại nhịp thở của hai người.

Họ đứng giữa hai ngọn đèn, ánh sáng mờ ảo, bóng cây lay động che khuất biểu cảm của cả hai.

Không biết bao lâu sau, trong khoảng lặng ấy, Dung Giới mới cất giọng trầm thấp:

"…… Không phải."

Tô Diệu Y đột nhiên bật cười lạnh.

Khi lướt qua hắn, nàng đưa mu bàn tay mạnh mẽ chà lên môi mình mấy lần, hung hăng phun ra ba chữ:

"Đàn, ông, bẩn!"

Dung Giới xoay người, định nói gì đó, nhưng đã thấy Lăng Trường Phong chạy lại, nhanh chóng đỡ lấy Tô Diệu Y đang lảo đảo:

"Ngươi còn đi nổi không? Nếu không ta cõng ngươi về?"

Tô Diệu Y bất ngờ hỏi: "Ngươi đã từng cõng nữ nhân nào chưa?"

Lăng Trường Phong ngẩn ra, rồi hớn hở đáp: "Tất nhiên là chưa! Tô Diệu Y, cũng chỉ có ngươi có phúc khí này…"

"Vậy thì được rồi."

Tô Diệu Y dứt khoát đồng ý, khiến Lăng Trường Phong còn chưa kịp phản ứng.

Đến khi y kịp hiểu, lập tức mặt mày hớn hở, đắc ý liếc nhìn Dung Giới phía sau, rồi cúi xuống, cõng Tô Diệu Y chạy thẳng:

"Đi thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-41.html.]

Lăng Trường Phong sải bước nhanh như gió, lướt qua trước mặt Giang Miểu và Cố Ngọc Ánh.

Cố Ngọc Ánh dường như có linh cảm, bất giác quay đầu lại, liếc nhìn Dung Giới đang đứng cách đó không xa. Nhưng cô chỉ liếc qua một cái, rồi tiếp tục cùng Giang Miểu rời đi.

Dung Giới dõi theo bóng Lăng Trường Phong cõng Tô Diệu Y khuất dần ở cuối hành lang, đôi mắt hắn trầm xuống, phủ đầy vẻ u ám và bực bội.

Tiếng bước chân và tiếng cười nói xa dần. Chỉ trong chốc lát, hành lang dài trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn đứng yên thật lâu, rồi xoay người rời đi. Nhưng thay vì về phòng, hắn lại đi thẳng đến sân của Phù Dương huyện chúa.

“Mẫu thân đã nghỉ chưa?”

Vừa hỏi nữ tỳ đứng bên ngoài, cửa phòng đã được mở ra từ bên trong.

Phù Dương huyện chúa đã tháo trâm cài, để mặt mộc, đứng nơi ngưỡng cửa, mỉm cười nhìn hắn: “Mẫu thân biết con sẽ đến.”

Dung Giới bước vào, thấy ánh mắt mẫu thân sáng rõ, hoàn toàn không có vẻ gì là say rượu, không khỏi sững người: “Mẫu thân không say sao?”

“Con xem thường ta quá rồi. Trước đây, khi ta còn chưa xuất giá, cả thành Biện Kinh này, bao nhiêu tiểu thư khuê các cùng tụ họp, nhưng chẳng ai uống giỏi bằng ta…”

Dù không say, nhưng lời nói của bà hôm nay lại nhiều hơn thường ngày. Huyện chúa vừa trò chuyện cùng Dung Giới, vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn các tỳ nữ đang bận rộn thu dọn hành lý trong sân.

Dung Giới lặng lẽ nghe một lúc, cuối cùng vẫn ngắt lời:

“Mẫu thân, con rời khỏi Dung gia không phải vì muốn tạo thêm phiền phức cho người… cũng như cho Nhị thúc.”

Lời hắn nói không rõ ràng, nhưng Phù Dương huyện chúa lại hiểu nửa câu còn lại mà hắn không thốt ra.

Hắn sợ sẽ liên lụy đến bọn họ.

Chứ không phải vì xấu hổ hay muốn cắt đứt quan hệ.

Phù Dương huyện chúa bật cười bất đắc dĩ: “Xem ra, hai mẹ con ta lúc nào cũng tự cho rằng mình đang làm điều tốt nhất cho đối phương.”

“Kỳ thực, người không cần phải đi chùa… cũng không cần…”

Dung Giới khẽ mím môi, ngữ điệu trầm xuống:

“Tiếp tục giữ tiết vì phụ thân.”

Phù Dương huyện chúa thoáng sững sờ.

Bà đoán rằng Dung Giới sẽ đến khuyên mình ở lại, nhưng không ngờ hắn lại nói ra những lời này - rằng bà không cần phải thủ tiết vì Dung Vân Tranh nữa…

Dung Giới hơi cúi mắt, nhớ lại đêm hôm đó. Sau khi cứu Tô Diệu Y từ dưới nước lên, hắn vẫn chưa vội rời đi, vô tình nghe được những lời đứt quãng của Phù Dương huyện chúa trong cơn suy sụp.

Mãi đến khoảnh khắc ấy, Dung Giới mới chợt nhận ra - bao năm qua, hắn một lòng muốn báo thù cho phụ thân và tổ phụ, nhưng chưa từng một lần nghĩ đến cảm xúc của mẫu thân...

Ngoài việc là mẫu thân của hắn, ngoài thân phận goá phụ của Dung Vân Tranh, bà còn là chính bà.

Hắn có quyền lựa chọn gánh vác thù hận, đòi lại công đạo và sự tự do cho mình. Cũng như Phù Dương huyện chúa và Dung Vân Mộ có thể buông bỏ tất cả, bắt đầu lại một lần nữa. Bọn họ đều không nên can thiệp vào lựa chọn của nhau.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Hắn không nên trách bà.

"Con đã không còn là đứa trẻ nép dưới cánh chim của người nữa. Từ nay, hãy để con bảo vệ người… Giống như hôm nay vậy."

Dung Giới nghĩ. Dù mẫu thân lựa chọn sống theo ý mình, cũng không có gì là sai cả.

Phù Dương huyện chúa thoáng cay cay khoé mắt, nhưng vẫn lắc đầu:

"Giới nhi, lúc này đây, cả thành Lâm An đều đang dõi theo Dung thị, ngay cả Biện Kinh cũng có người để mắt đến con. Mẫu thân không giúp được gì cho con, nhưng ít nhất cũng không thể trở thành gánh nặng."

Dung Giới hơi cau mày, định nói gì đó, nhưng Phù Dương huyện chúa đã ngăn lại.

"Mẫu thân tin rằng, chuyện con muốn làm, nhất định có thể làm thành. Đợi đến ngày đó, khi con đạt được tâm nguyện, mẫu thân sẽ trở về Lâm An. Còn những chuyện khác..."

Giọng bà chùng xuống:

"Chờ sau này hẵng hay."

Dung Giới lặng im.

"Huống hồ, lần này ta đến Lăng Âm Tự… cũng là vì Diệu Y."

Bà dừng lại một chút, liếc nhìn Dung Giới đầy ẩn ý, rồi chậm rãi nói:

"Ta đi rồi, con và Diệu Y vẫn nên lui tới nhiều hơn, tốt nhất là có thể chăm sóc lẫn nhau..."

Dung Giới khẽ nhếch môi, thần sắc khó lường, chậm rãi nói:

"Chúng ta là huynh muội kết nghĩa, đương nhiên phải như vậy."

Phù Dương huyện chúa quan sát hắn hồi lâu, lại nhất thời không đoán được hắn đang nói thật hay chỉ đang châm chọc bà chuyện năm xưa - lúc bà tặng vòng tay cho Tô Diệu Y, nhận nàng làm nghĩa nữ.

Bà trầm ngâm giây lát, cuối cùng chọn cách làm như không nhận ra ẩn ý trong lời Dung Giới, chỉ nhẹ giọng cười, nói:

"Trên đời những nữ tử tốt như Diệu Y, quả thật hiếm có như lông phượng, sừng lân."

Dung Giới không đáp.

Rời khỏi viện của Phù Dương huyện chúa, hắn cho lui đám nữ sử theo hầu, một mình cầm đèn lặng lẽ dạo bước trong Dung phủ, vô định mà tản bộ. Lúc bất giác đi ngang qua cây cầu bắc ngang dòng nước, hắn đã trở lại thư phòng năm xưa từng khổ tâm đèn sách.

Khi đi dọc theo bức tường viện, bước chân Dung Giới bỗng khựng lại.

Hắn chợt đổi hướng, cầm đèn bước đến sát bức tường. Ánh nến lay động, hắt lên bức tường những vết cháy đen vẫn còn lưu lại rõ ràng - dấu vết của ngọn lửa từng thiêu trụi cả một mảng tường, mang theo cả những bức tranh gấm lụa treo trên đó.

Nhưng đúng lúc hắn cúi người, đưa đèn soi sát vào góc tường, một nhánh cẩm nhỏ màu xanh lục đã lặng lẽ vươn mình qua kẽ nứt, mạnh mẽ đ.â.m ra.

Dung Giới chợt bật cười khẽ.

Không rõ là cười nhánh cẩm ngoan cường, hay cười chính mình.

"Trên đời những nữ tử tốt như Diệu Y, quả thật hiếm có như lông phượng, sừng lân."

Lời của Phù Dương huyện chúa dường như vẫn văng vẳng bên tai.

Dung Giới lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhánh cẩm nhỏ bé ấy, bàn tay bất giác vươn ra, nhẹ nhàng vuốt lên phiến lá còn đọng hơi sương.

Nhưng giữa màn đêm tĩnh lặng, n.g.ự.c hắn lại như có lửa, tiếng tim đập cũng rối loạn khác thường.

Dung Giới cuối cùng cũng thừa nhận với chính mình.

Đúng vậy, Tô Diệu Y là một nữ tử tốt.

Nhưng điều duy nhất không tốt, cũng là điều đáng giận nhất…

Chính là trong mắt nàng chưa từng chỉ có một mình hắn.

Năm đó ở Lâu huyện, trong Tập Hiền Thư Viện, đám công tử hào hoa vây quanh nàng giống như ruồi nhặng không sao đuổi đi, ngày ngày tranh nhau thể hiện tình ý, dùng đủ loại cách thức châm chọc hắn.

"Vệ Giới có gì hay chứ?"

"Hắn khô khan, lạnh lùng, thân phận không rõ ràng, nghèo đến nỗi ngay cả tín vật đính ước cũng phải tích cóp từng đồng."

"Diệu Y cô nương chọn hắn, rốt cuộc là vì cái gì?"

Khi đó, trong tiệm sách nhà họ Tô, những lời bàn tán như vậy ngày nào cũng văng vẳng bên tai hắn.

Nếu hắn vẫn là Dung Giới, có lẽ sẽ chẳng bận lòng.

Nhưng hắn khi ấy là Vệ Giới, một kẻ hai bàn tay trắng.

Hắn chán ghét đến cực điểm.

Còn Tô Diệu Y dường như lại rất thích thú.

Có lẽ nàng thích nhìn hắn ghen tuông, hoặc thích cảm giác được người ta tranh giành. Nhưng nguyên nhân đơn giản nhất, cũng có thể là nàng không muốn đắc tội với những vị "tài chủ" thường xuyên ghé tiệm sách.

Nàng mỉm cười dịu dàng với bọn họ.

Nàng nhận tín vật từ bọn họ.

Nàng trò chuyện thân mật với bọn họ.

Cho đến khi những kẻ đó vừa vui mừng vừa không cam lòng, cuối cùng lại hóa thành lũ chó điên thất hồn lạc phách.

Đôi khi, Vệ Giới từng hoài nghi…

Tô Diệu Y chọn đính ước với hắn, có phải chỉ vì hắn không có quá khứ, không có thân phận, là người duy nhất có thể tùy ý bị đặt lên bàn cân, thích hợp nhất để làm một chính thất hiền huệ rộng lượng, khoan dung với đám "đào hoa nhạn" của nàng?

Vết thương nặng đã cướp đi ký ức của hắn, nhưng không thể lấy đi sự kiêu ngạo vốn thuộc về “Dung Giới.”

Những cảm xúc tự ti, những đắn đo do dự len lỏi như lũ kiến vô hình, từng chút một gặm nhấm tình ý hắn dành cho Tô Diệu Y. Để rồi, vào đêm trước ngày thành thân, chính tai nghe được những lời nàng nói, góc nhỏ chống đỡ trong lòng hắn cuối cùng cũng nứt vỡ, sụp đổ, như một tổ kiến bị vùi dập trong chớp mắt…

Hắn buông bỏ Tô Diệu Y.

Gió lạnh lùa qua, Dung Giới đưa ngón tay nhẹ chạm vào chiếc lá mỏng manh, tựa như chỉ cần khẽ động cũng sẽ vụn vỡ. Nhưng giờ đây, hắn đã chẳng còn đủ sức để nhổ bỏ nó tận gốc.

Có những loài cỏ dại, lửa lớn cũng không thể thiêu sạch.

Và có những sợi tình ý, gió xuân lại thổi về xanh.

Lòng bàn tay hắn còn vương hơi sương ẩm lạnh, hòa vào tâm trạng trầm lắng lúc này.

… Hắn vậy mà lại hối hận.

****

“Aaaaa! Dơ c.h.ế.t mất! Dơ c.h.ế.t mất!”

Tô Diệu Y ngả người trên ghế dưới tán cây, vừa điên cuồng phe phẩy quạt, vừa bôi một lớp thuốc mỡ thật dày lên môi.

Tô Cửu An đứng bên cạnh tròn mắt nhìn, ngơ ngác thốt lên: “Cô cô, ngươi bôi nhiều quá rồi đó…”

“Phải bôi nhiều mới mau lành!”

Tô Diệu Y nghiến răng nghiến lợi: “Ta chỉ hận không thể sáng mai tỉnh dậy, trên miệng không còn chút dấu vết nào! Chưa có chuyện gì xảy ra hết! Không có gì hết!”

Tô An An không hiểu cô cô đang nói gì. Đôi mắt cô díp lại vì buồn ngủ, chẳng muốn tiếp tục đứng đây làm mồi cho muỗi, bèn ngáp một cái, xoay người trở về phòng.

Nhưng chưa đi được mấy bước, phía sau bỗng vang lên tiếng than thở thê lương của Tô Diệu Y:

“Nụ hôn đầu tiên của ta… cứ thế mà mất rồi…”

Dù giọng nàng rất nhỏ, nhưng Tô An An vẫn nghe rõ.

Bước chân bỗng khựng lại. Cô quay đầu nhìn về phía Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y thoáng giật mình, vội trừng mắt xua tay: “Trẻ con đừng nghe linh tinh, mau về ngủ đi.”

“…”

Tô An An rụt cổ, nuốt lại những lời định nói.

Kỳ thật, cô vốn muốn hỏi cô cô một câu: Có phải bây giờ cô cô mới biết, rằng năm đó ở Lâu huyện, Dung Giới từng thừa lúc cô cô ngủ say, lén hôn trộm một cái?

Đêm hôm đó, cô cô cũng ngồi dưới gốc cây, chỉ khác là đó là cây ngọc lan trong sân nhà cũ.

Dường như cô cô đã nài nỉ Dung Giới đọc sách cho mình nghe.

Tối đến, cô giật mình tỉnh giấc, phát hiện cô cô vẫn chưa về phòng, bèn đi tìm. Và rồi cô chứng kiến cảnh tượng ấy.

Cô cô nửa dựa vào thân cây, đầu khẽ tựa lên vai Dung Giới, ngủ say lúc nào không hay.

Dung Giới buông quyển sách trong tay xuống, quay đầu lại, ánh mắt dừng trên gương mặt cô cô, lặng lẽ quan sát từng đường nét.

Đó là ánh nhìn mà Tô An An chưa từng thấy bao giờ.

Gió đêm thoảng qua, những cánh hoa ngọc lan nhẹ nhàng rơi xuống, vừa vặn đậu lên môi cô cô. Ánh mắt Dung Giới khẽ biến đổi.

Ngay sau đó, hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh hoa ấy…

Tô An An lập tức lấy tay che mắt.

Cô chưa từng kể chuyện này cho Tô Diệu Y, bởi vì đã nhận từ Dung Giới một túi mứt hoa quả để giữ im lặng.

Nhưng còn một lý do khác - hễ thấy Dung Giới, cô lại thấy sờ sợ, chỉ sợ mình lỡ lời sẽ bị hắn thủ tiêu.

Cho đến hôm nay, Tô An An càng cảm thấy mình không thể nói ra.

Bây giờ mà nói, người muốn g.i.ế.c cô e rằng không chỉ có Dung Giới, mà còn có cả Tô Diệu Y…

Nghĩ vậy, Tô An An bực bội quay người rời đi, bỏ lại Tô Diệu Y một mình ngồi ngẩn ngơ giữa sân.

Loading...