Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-05-16 02:54:08
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra, ngay khi Tô Diệu Y bước vào sân, Cố Ngọc Ánh đã nhận ra nàng. Cô thậm chí còn nghĩ rằng Dung Giới cũng đã nhận ra.

Bởi vì từ lúc Tô Diệu Y xuất hiện, tuy hắn không hề quay đầu nhìn, nhưng thần sắc lại có chút thất thần. Mãi đến khi nàng chuẩn bị rời đi, hắn mới đứng lên.

"Cố nương tử, trời đã tối, ngươi nên về đi."

Nghe ra ý tiễn khách trong lời nói của Dung Giới, Cố Ngọc Ánh thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, khẽ gật đầu.

Cô chậm rãi bước ra khỏi thư phòng. Đúng lúc này, Tô Diệu Y đi ngược chiều vào, sắc mặt có vẻ không được tốt, dường như còn hơi miễn cưỡng.

Khi hai người đi lướt qua nhau, Cố Ngọc Ánh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng gọi:

“Tô nương tử.”

Tô Diệu Y hơi khựng lại, quay đầu nhìn.

“Nghe nói hai ngày nữa, Tri Vi Đường sẽ tổ chức một buổi ra mắt sách mới ở Túy Giang Nguyệt. Các phu nhân tiểu thư trong thành Lâm An đều đã nhận được thiệp mời. Vì sao chỉ có phủ Cố gia ta lại không có?”

Tim Tô Diệu Y khẽ giật thót. Vẻ mặt uể oải vừa nãy chợt tan biến, thay vào đó là sự chột dạ.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Cố Ngọc Ánh, dường như nàng không có ý trách móc, Tô Diệu Y liền trấn tĩnh lại, giải thích:

“Ta nghĩ rằng… ngươi sẽ không thích những dịp như vậy.”

Cố Ngọc Ánh suy nghĩ một lát, rồi gật đầu:

“Mấy tiểu thư khuê các kia, ta quả thực không thích.”

Tô Diệu Y thở phào nhẹ nhõm, nét mặt giãn ra, mỉm cười:

“Ta đã nói mà…”

“Nhưng sách mới của ngươi, ta lại rất tò mò.”

Cố Ngọc Ánh bất chợt đổi chủ đề, “Vậy nên hai ngày nữa, ta có thể đến Túy Giang Nguyệt không?”

Nụ cười của Tô Diệu Y thoáng chững lại, sau đó mới hơi gượng gạo đáp:

“Đương… đương nhiên. Cố nương tử chịu nể mặt ta như vậy, Tri Vi Đường vinh hạnh vô cùng.”

Chờ đến khi Cố Ngọc Ánh hài lòng rời đi, Tô Diệu Y mới thu lại vẻ mặt, khẽ thở dài một hơi rồi đi vào thủy tạ.

“Tìm ta có chuyện gì?”

Dung Giới lên tiếng hỏi.

Tô Diệu Y ngước mắt lên, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt hắn.

Mấy ngày không gặp, hắn không đến mức tiều tụy như lời người khác đồn đại, nhưng cũng gầy đi trông thấy.

Khuôn mặt góc cạnh hơn, ngũ quan sắc nét lạnh lùng. Lúc này, dưới ánh tà dương mờ nhạt, sắc thái ấy càng hiện rõ sự u ám và băng lãnh, đến mức khiến người khác bất giác cảm thấy lạnh lẽo.

Tô Diệu Y chỉ thoáng chạm mắt với đôi đồng tử đen láy ấy một giây, liền vội vàng dời đi ánh nhìn.

“Huyện chúa và Thanh Vân nhờ ta mang mấy thứ cho ngươi. Giờ đã đưa đến rồi, ta cũng nên đi thôi.”

Dung Giới liếc nhìn Khuyết Vân, người đang đứng bên ngoài tiểu tạ, trong tay cầm bao vải và hộp thức ăn, rồi lại quay sang Tô Diệu Y:

“Vậy còn ngươi?”

Tô Diệu Y ngẩn ra, không hiểu ý hắn:

“Gì cơ?”

“Đồ của họ đã đưa, vậy ngươi mang gì đến?”

Tô Diệu Y sững sờ, rồi chạm phải ánh mắt của hắn, không thể tin nổi mà bật cười nhạt:

“Dung Giới, ngươi thật sự coi mình là huynh trưởng của ta sao? Ta vì cái gì phải mang đồ cho ngươi? Ngươi đi đâu, chịu khổ ra sao, chẳng lẽ ta sẽ quan tâm chắc?”

Dung Giới nhìn nàng một lúc, khóe môi khẽ nhếch lên đầy hờ hững.

“Cũng đúng.”

Hắn xoay người, trở lại bên án kỷ rồi ngồi xuống.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Tô Diệu Y cứ tưởng hắn sẽ lập tức tống cổ mình đi, nhưng không ngờ hắn lại cất giọng:

“Ngươi không quan tâm ta, nhưng ta lại quan tâm ngươi. Ta không ở đây mấy ngày nay, ngươi đã làm những gì? Từ hôm rời Lâm An đến giờ, từng chuyện một, từ lớn đến nhỏ, kể cho ta nghe.”

Tô Diệu Y trợn mắt, khó tin hỏi:

“Ngươi bị bệnh à? Tại sao ta phải báo cáo với ngươi?”

Dung Giới hơi cúi mắt, chẳng buồn nhìn nàng, giọng điềm tĩnh:

“Tô Diệu Y, nếu có kẻ nắm giữ bí mật quan trọng nhất của ngươi, ngươi sẽ làm gì? Theo ta thấy, nếu người đó bị đặt dưới tầm kiểm soát, vậy vẫn còn đường sống. Còn nếu không…”

Hắn dừng lại, giọng trầm xuống.

“Thì ngay cả một cơ hội sống cũng không có.”

Cùng lúc đó, tia ráng chiều cuối cùng nơi chân trời cũng dần biến mất. Đôi mắt sắc bén của Dung Giới chìm vào bóng tối, càng thêm thâm trầm khó lường.

Ngay sau đó, Tô Diệu Y đá văng chiếc ghế đối diện, ngồi phịch xuống, mặt không đổi sắc.

Dù sao nàng cũng chẳng làm gì trái với lương tâm, cũng chưa từng nói lời không nên nói. Nếu bản thân ngay thẳng thì có gì phải sợ?

Dung Giới muốn nghe? Được, nàng sẽ nói!

Tô Diệu Y vừa tự trấn an chính mình, vừa cất giọng kể, từng câu từng chữ đều bình thản, lạnh lùng.

“Hôm đầu tiên về Lâm An, ta hỏi cha ta về vụ án giả mạo thánh chỉ năm xưa, nhưng không để lộ bất cứ điều gì. Ngày thứ hai, ta bắt đầu thử dùng mực hoa quế mang từ Lâu Huyện về. Ban đầu chỉ in lên một tờ giấy, Giang Miểu ngửi thấy liền hắt xì, An An thì bảo chi bằng đổi thành mùi thịt kho tàu…”

Giọng nàng dù lạnh nhạt nhưng nội dung lại vô cùng sinh động.

Dung Giới khẽ động ánh mắt, nghiêng người dựa khuỷu tay lên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng day trán, chậm rãi nhắm mắt.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng cảm thấy như quay về Lâu Huyện, trở lại khoảng thời gian đã mất ký ức, những ngày tháng không gánh vác trách nhiệm nặng nề. Khi ấy, thế giới của hắn luôn có một người quẩn quanh bên cạnh, ríu rít nói đủ thứ chuyện, chính là Tô Diệu Y. Còn cảm xúc duy nhất của hắn khi ấy, cũng chỉ xoay quanh nàng…

Khuyết Vân ôm bao vải và hộp cơm, ngồi xuống bậc thềm bên ngoài tiểu tạ, vừa hay có thể nghe rõ mồn một giọng nói của Tô Diệu Y.

Công tử nhà y nói chuyện thì ngắn gọn súc tích, nhưng vị Tô nương tử này lại không hề ngại nhiều lời, cứ thao thao bất tuyệt. Từ chuyện nàng dốc lòng thiết kế trang bìa sách mới, tự tay làm mẫu cho thợ in, cho đến việc đấu trí với gã chưởng quầy giảo hoạt của tiệm tơ lụa, rồi tìm cách thu phí quảng cáo từ các cửa hàng lớn ở Lâm An…

Khuyết Vân nghe mà dựng cả tai, còn cảm thấy thú vị hơn cả những giai thoại được kể trong quán trà tửu lầu.

Nói mãi đến khô cả cổ, Tô Diệu Y cuối cùng cũng dừng lại, định với tay rót một chén trà, nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng chợt dừng trên người Dung Giới.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, chống tay lên trán, mắt khép hờ. Thế nhưng, giữa đôi mày đã không còn vẻ âm u nặng nề ban nãy, mà thay vào đó là một chút bình thản xen lẫn mỏi mệt.

Tô Diệu Y ngẩn ra, giơ tay quơ quơ trước mặt hắn.

Không có phản ứng.

Hô hấp đều đều, nét mặt thả lỏng.

Nàng kinh ngạc nhận ra một sự thật - Dung Giới ngủ rồi.

Hắn bắt nàng tường thuật từng chuyện lớn nhỏ, vậy mà chính mình lại ngủ mất?

Chuyện nhà của nàng trong mắt hắn lại nhạt nhẽo đến mức này sao?

Tô Diệu Y âm thầm nghiến răng, trong lòng bùng lên một cơn giận vô cớ, suýt nữa đã cầm cả chén trà hất thẳng vào mặt hắn.

Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào thành chén, nàng đột nhiên khựng lại.

Nếu đánh thức Dung Giới, chẳng phải là tự rước lấy phiền phức?

Tô Diệu Y lập tức buông tay, khẽ nhấc làn váy đứng dậy, nhẹ nhàng rón rén bước ra ngoài tiểu tạ.

Khuyết Vân quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi:

“Tô…”

"Suỵt!"

Tô Diệu Y nhanh chóng đưa tay ra hiệu im lặng, rồi chỉ về phía sau.

Khuyết Vân khó hiểu quay đầu lại.

Trước mắt là Dung Giới đang dựa vào tay vịn, say ngủ. Nhìn thấy cảnh này, y bất giác mở to mắt, nét mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.

Không ai hiểu rõ hơn y - từ ngày xuất phát đến Biện Kinh, công tử đã hơn nửa tháng mất ngủ, mỗi đêm trằn trọc không yên. Thế mà giờ đây, hiếm hoi lắm mới có một khoảnh khắc yên bình như vậy...

Khuyết Vân vừa mừng vừa chua xót, định nói gì đó, nhưng khi quay lại, Tô Diệu Y đã biến mất từ lúc nào.

****

Ba ngày sau.

Trời trong xanh không gợn mây, không khí sáng sớm mát lành dễ chịu.

Túy Giang Nguyệt lại một lần nữa phái đội ngũ từng hộ tống Vân nương tử đi diễu hành, lần này tiếp tục khua chiêng gõ trống, rầm rộ kéo ra phố chính. Nhưng khác với lần trước, ngoài cờ hiệu của Túy Giang Nguyệt, lần này còn có thêm một cái tên khác: Tri Vi Đường!

Dòng chữ lớn "Tri Vi Đường - Sách mới đặt hàng trước" thậm chí còn nổi bật hơn cả Túy Giang Nguyệt, lập tức thu hút sự chú ý của người qua lại. Người đi đường hai bên phố tò mò dừng chân quan sát.

Trước cửa Túy Giang Nguyệt, một tấm bảng hiệu lộng lẫy cũng được dựng lên. Trên đó không chỉ ghi rõ thời gian và địa điểm đặt hàng trước, mà còn kèm theo một câu đầy kích thích:

"Sách này vì ai mà khắc? Chỉ dành riêng cho nữ tử."

Lời lẽ này lập tức thu hút đông đảo nữ tử vây quanh trước cửa. Ai cũng muốn vào xem rốt cuộc cuốn sách đặc biệt dành cho nữ nhân có gì khác biệt.

Nhưng ngay lúc ấy, gia nhân của Túy Giang Nguyệt giơ tay chặn lại trước lối lên lầu.

"Phải có danh thiếp mời mới được lên."

Các cô nương không cam lòng kêu lên:

"Danh thiếp gì? Lấy đâu ra danh thiếp?"

Người hầu điềm tĩnh chỉ sang bên cạnh:

"Nếu không có danh thiếp, mời các vị đến rút thăm. Ai trúng sẽ được lên lầu, còn ai không trúng cũng không về tay không - sẽ nhận được một đóa hoa lụa. Với đóa hoa này, lần sau ghé Tri Vi Đường có thể được giảm giá mười văn tiền!"

Nghe vậy, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn sang góc cầu thang.

Ở đó, một nam nhân mặc huyền bào, dáng vẻ anh tuấn, đang lười nhác dựa vào lan can. Y ung dung giơ tay nhấc chân, phong thái tiêu sái nhưng vẫn phảng phất nét phong trần của giang hồ.

Không ai khác, chính là Lăng Trường Phong - lần này đã đổi y phục mới, chải chuốt tươm tất.

Y một tay chống rương rút thăm, tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc trước trán, vẻ mặt vừa buồn chán vừa khó hiểu.

Rút thăm thì để bọn tiểu nhị làm là được rồi, tại sao cứ phải bắt mình đứng đây như thần giữ cửa thế này?

Y còn đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng nhận ra có gì đó không ổn. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một đám cô nương hưng phấn kéo về phía mình, ánh mắt sáng rỡ như nhìn thấy vàng.

Ngay lúc ấy, Mục Lan bước vào Túy Giang Nguyệt, vô tình chứng kiến cảnh tượng này.

Bên cạnh Lăng Trường Phong, những nữ tử trúng thăm vui vẻ bước lên lầu, trong khi những người không trúng thì nhận lấy hoa lụa từ tay y. Thế nhưng, trên khóe môi họ vẫn thấp thoáng nụ cười vui vẻ, ánh mắt không giấu nổi sự háo hức.

… Nam sắc đúng là lợi hại.

Tô Diệu Y vì bán thêm vài cuốn sách mà đúng là không từ thủ đoạn nào!

Mục Lan thầm rủa một câu rồi lập tức bước lên lầu.

Hôm nay, Tri Vi Đường được sắp xếp sử dụng nhã gian đẹp nhất trên tầng ba của Túy Giang Nguyệt. Chính là gian phòng mà trước đây Thanh Vân từng khiến mọi người kinh ngạc khi lần đầu tiên lên tiếng bày tỏ quan điểm. Thế nhưng, toàn bộ cách bài trí bên trong đã được thay đổi hoàn toàn theo yêu cầu của Tô Diệu Y.

Màn che và rèm cửa đều được thay bằng lụa mỏng in họa tiết thủy mặc, các giá trang trí bày biện tinh xảo cũng được dọn sạch, thay vào đó là sách và văn phòng tứ bảo*.

*Đồ dùng giấy, mực, bút, nghiên.

Chiếc bàn vốn dùng để bày "Võng Xuyên Hương Tận" đã bị dẹp đi, thay vào đó là mấy bộ bàn ghế sơn son thếp vàng, được sắp đặt ngay ngắn.

Ngoài ra, xung quanh nhã gian còn được đặt một vòng bàn dài bằng gỗ mun viền hoa lê. Trên mỗi bàn bày biện từng loại giấy, mực, vật liệu thiết kế và cả một số bản khắc cùng bản thảo sách mới.

Trước mỗi bàn đều có một tấm giới thiệu ngắn gọn do chính tay Tô Diệu Y viết từ trước.

Các phu nhân và tiểu thư đến sớm không vội ngồi xuống mà từng tốp nhỏ đi một vòng quanh nhã gian, cuối cùng dừng chân trước bàn trưng bày mà họ cảm thấy hứng thú nhất.

Thu hút sự chú ý nhất chính là khu vực trưng bày vật liệu thiết kế, tiếp theo là gian hàng hoa quế mực.

Các tiểu thư xúm lại bàn tán sôi nổi, tò mò không biết rốt cuộc Tô Diệu Y đã viết ra loại sách gì.

"Ôn phu nhân, mời bên này!"

"Tề nương tử, hôm nay ngươi thật xinh đẹp!"

Tô Diệu Y đứng ngay cửa nhã gian, tươi cười rạng rỡ chào đón từng vị khách. Cho đến khi nhìn thấy Mục Lan bước vào, nụ cười trên mặt nàng hơi thu lại.

"Sao giờ mới đến? Chờ ngươi lâu lắm rồi!"

Mục Lan kiêu ngạo hất cằm:

"Ngươi biết gì không? Trong những dịp như hôm nay, người xuất hiện cuối cùng mới là người được chú ý nhất!"

Tô Diệu Y bĩu môi, hạ giọng nói:

"Vậy e là ngươi phải thất vọng rồi… vẫn còn một vị tổ tông chưa đến đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-31.html.]

Mục Lan cảnh giác nhìn quanh:

"Ai cơ?"

"Cố, Ngọc, Ánh."

"Từ bao giờ thì Cố Ngọc Ánh trở thành tổ tông của ngươi vậy?"

Tô Diệu Y thở dài, ghé sát Mục Lan, thấp giọng thì thầm:

"Cố Ngọc Ánh là đệ nhất tài nữ, mà ta lại bán sách trước mặt nàng. Khác gì múa rìu qua mắt thợ chứ? Nói thật, từ lúc biết nàng sẽ đến, tim ta cứ thấp thỏm không yên, đập thình thịch mãi không thôi..."

Mục Lan nhìn Tô Diệu Y bằng ánh mắt quái dị, giơ tay định véo thử xem nàng có phải là giả mạo hay không, nhưng lập tức bị Tô Diệu Y vỗ một cái hất tay ra.

"Làm gì vậy?"

"Xem thử ngươi có bị ai nhập không! Chứ Tô Diệu Y mà ta biết từ bao giờ lại biết lo lắng đến mức này?"

"…"

Tô Diệu Y mím môi, còn định nói gì đó thì ánh mắt bỗng nhiên sững lại.

Ngay sau đó, nàng buông Mục Lan ra, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười khách sáo, bước lên nghênh đón.

"Cố nương tử!"

Cùng lúc Cố Ngọc Ánh đến nơi, thẻ thông hành cuối cùng dưới lầu cũng vừa được rút hết. Ghế trong nhã gian đã kín chỗ, buổi tiệc rốt cuộc chính thức bắt đầu.

Tô Diệu Y nhìn thoáng qua Tô An An đang đứng chờ ngoài cửa. Hiểu ý, Tô An An liền lặng lẽ đóng cửa lại.

Nàng bước lên giữa phòng, mỉm cười nhìn khắp lượt những người tham dự:

“Cảm tạ chư vị đã dành thời gian đến tham dự buổi đặt hàng sách mới của Tri Vi Đường.”

Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu, ánh mắt quét một vòng khắp căn phòng:

“Chắc hẳn chư vị vừa rồi cũng đã thấy, trên những chiếc bàn dài xung quanh đây đều bày đủ loại nguyên liệu. Vậy có ai tò mò những thứ này sẽ kết hợp lại thành một quyển sách như thế nào không?”

Vừa dứt lời, trong phòng lập tức xôn xao.

“Đúng vậy! Đây là lần đầu tiên ta thấy mực có mùi hương. Chẳng lẽ cả cuốn sách đều tỏa hương quế? Trung thu sắp đến rồi, nếu đặt một quyển như vậy trong phòng, chẳng phải cứ như được đắm mình trong rừng quế hay sao?”

“Không chỉ có mực đâu! Giấy cũng mỏng nhẹ và mịn hơn hẳn những loại ta thường đọc.”

“Giấy hay mực cũng không quan trọng! Điều khiến ta tò mò nhất là cách kết hợp nguyên liệu. Tô nương tử, vì sao một cuốn sách lại cần đến cả lụa?”

“Đúng đó! Không chỉ lụa, mà còn có cả hạt châu và tua rua nữa. Nhìn chẳng khác nào một món trang sức!”

Mọi người bàn tán rôm rả nhưng vẫn chưa tìm ra câu trả lời, ngược lại càng háo hức hơn. Ánh mắt tất cả đều dồn về phía Tô Diệu Y, chờ đợi nàng giải thích.

“Tô nương tử, đừng úp mở nữa! Mau mang sách mới ra cho chúng ta xem đi!”

Tô Diệu Y bật cười, vỗ tay một cái.

Tô An An lập tức từ sau bình phong mang ra một chiếc khay phủ lụa.

Tô Diệu Y tiến lên, vừa vén tấm lụa phủ, vừa chậm rãi nói:

“Lần này, Tri Vi Đường sẽ ra mắt hai tựa sách mới.”

Ngay khi tấm lụa được kéo lên, mọi người lập tức căng thẳng ngồi thẳng dậy, có người còn kiễng chân, thậm chí đứng bật dậy để nhìn rõ hơn.

Trên khay, bên trái là một quyển sách cuộn kiểu cổ, có tua rua tinh tế. Bên phải lại là một cuốn sách đóng gáy gọn gàng, nhưng được bọc trong lớp lụa rực rỡ, trên đó còn đính châu ngọc và hoa văn thêu cầu kỳ, vô cùng lộng lẫy.

Tầm mắt mọi người lập tức bị cuốn hút vào cuốn sách bên phải. Những tiếng trầm trồ, xuýt xoa không ngừng vang lên.

Thấy vậy, Tô Diệu Y giơ tay nhấc quyển sách ấy lên:

“Nếu mọi người đều quan tâm đến cuốn này hơn, vậy chúng ta hãy cùng xem thử.”

Trước mặt tất cả, nàng mở khóa cài, nhẹ nhàng gỡ lớp lụa bọc bên ngoài, chậm rãi mở sách ra.

Bên trong, thiết kế trang sách vô cùng độc đáo, kết hợp giữa hai phương pháp đóng sách phổ biến hiện nay: bọc gáy hiện đại và kiểu xếp gấp kinh điển.

Phần bọc lụa bên ngoài sử dụng kiểu kinh chiết trang, gấp đi gấp lại năm lần. Mỗi nếp gấp, bên trong lại gắn một quyển sách nhỏ theo kiểu bọc gáy truyền thống.

Thiết kế này chưa từng xuất hiện, không chỉ ở Lâm An mà ngay cả Biện Kinh cũng chưa ai từng thấy. Điều đó khiến mọi người vô cùng thích thú, ai nấy đều tròn mắt ngắm nhìn.

“Cuốn sách này có tên là Nghiệt Hải Kính Hoa. Đây là phần đầu tiên trong bộ thoại bản, gồm tổng cộng năm quyển, mỗi quyển được đóng thành một cuốn riêng biệt.”

Vừa nói, Tô Diệu Y vừa lấy ra quyển thứ nhất từ trong bìa sách, nâng lên cho mọi người cùng xem.

Mọi người đều sững sờ, lúc này mới nhận ra rằng mỗi quyển sách không phải được dán chặt vào giá, mà được đặt trong những túi lụa, có thể dễ dàng lấy xuống.

“Sách này tuy là bản mới, nhưng ta dám chắc rằng, xét về tình tiết ly kỳ, câu chuyện trắc trở, những mối ân oán đan xen, thì hiện nay, dù là quán trà hay hí viện nào cũng khó mà sánh kịp.”

Tô Diệu Y giơ quyển thứ nhất lên, mỉm cười:

“Vì không muốn tiết lộ nội dung phía sau, lúc này ta chỉ có thể để chư vị truyền tay đọc quyển đầu tiên, không thể cho xem thêm.”

Quyển thứ nhất bắt đầu được truyền đi. Người phụ nữ đầu tiên vừa lật đọc vài dòng đã lập tức bị cuốn vào câu chuyện, nhưng lại không nỡ buông tay để chuyền cho người bên cạnh. Những người phía sau càng thêm sốt ruột, không kìm được mà thúc giục.

Tô Diệu Y đứng yên một bên quan sát. Nàng nhận ra rằng, hầu như không ai tự nguyện rời tay khỏi quyển sách, đều là bị người sau thúc ép nên mới chịu chuyền tiếp.

Bỗng có người không kìm được, lên tiếng hỏi:

“Tô nương tử, ta muốn đặt ngay cuốn 《Nghiệt Hải Kính Hoa》 này! Khi nào có thể lấy?”

Câu nói ấy như ngòi nổ, tất cả những ai đã xem qua quyển đầu tiên đều không thể ngồi yên, nhao nhao muốn đặt mua ngay lập tức.

Tô Diệu Y vốn còn có chút thấp thỏm, lúc này rốt cuộc cũng yên tâm, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười rạng rỡ:

“Chư vị đừng vội, vẫn còn một quyển nữa chưa xem qua đâu.”

Mọi ánh mắt lại lần nữa hướng về chiếc khay, nhưng so với sự tinh xảo, lộng lẫy của 《Nghiệt Hải Kính Hoa》, quyển còn lại trông vô cùng giản dị, thậm chí có phần mộc mạc, khiến không ít người cảm thấy thất vọng.

Nhận ra tâm tư của họ, Tô Diệu Y chậm rãi tháo dải lụa buộc quyển trục, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý:

“Quyển này có tên là 《Kim Phong Ngọc Lộ》. Đừng vội xem nhẹ, bên trong cũng có rất nhiều điều thú vị…”

Lời vừa dứt, dải lụa cũng được tháo ra.

Tô Diệu Y khẽ dùng lực, khiến cuốn sách rung lên rồi rơi xuống. Ngay khoảnh khắc trang giấy bung ra, ánh mắt mọi người chợt sáng lên.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm ngào ngạt của hoa quế. Những trang giấy trắng muốt xếp chồng lên nhau khẽ lay động như những con rồng uốn lượn.

Nhìn kỹ hơn, mỗi mép giấy hơi nhô lên đều có hoa văn chìm. Khi đặt cạnh nhau, chúng tạo thành bức tranh “Phúc sĩ nữ đồ”, còn phần chữ dày đặc đan xen lại trông như những chiếc “vảy rồng” ẩn hiện.

Không gian lặng đi trong khoảnh khắc.

Ngay sau đó, nhã gian bỗng bùng nổ bởi những tiếng trầm trồ thán phục.

Nếu cuốn sách trước mọi người còn có thể nhận ra là kết hợp giữa trang gấp quạt và gáy bọc vải, thì cuốn này lại là một phương pháp đóng sách hoàn toàn xa lạ!

"Đây là kiểu gì vậy?" Mục Lan không nhịn được thốt lên.

"Là long lân trang."

Một giọng nói thanh lạnh vang lên, không phải của Tô Diệu Y.

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, thấy Cố Ngọc Ánh đang ngồi trong góc. Không giống những người khác đang kinh ngạc hay phấn khích, cô vẫn điềm nhiên, thậm chí có phần lạnh nhạt.

"Hai triều đại trước, thơ ca thường được đóng theo kiểu này. Nhưng vì kỹ thuật phức tạp, tốn nhiều công sức nên dần dần thất truyền. Ngày nay rất hiếm thấy loại sách long lân trang như thế này."

Tô Diệu Y gật đầu: "Cố nương tử nói đúng. Cuốn 《 Kim Phong Ngọc Lộ 》 này trích lục những câu thơ về gió trăng, tao nhã mà tinh tế, nên ta đã dựa theo ghi chép trong sách mà phục chế lại kiểu đóng long lân trang."

Nghe vậy, có người gật gù tỏ vẻ hiểu ra, nhưng cũng có người vẫn còn mơ hồ.

"Ta không biết gì về long lân trang, chỉ biết hai cuốn sách này thật sự quá đẹp... Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt!"

Bất kể là tiểu thư khuê các hay nữ tử bình dân được mời đến, ai nấy đều xôn xao bàn tán.

"Đúng vậy, từ kiểu dáng đến cách đóng, Tri Vi Đường đúng là biết cách làm ra những thứ độc đáo!"

"Nói thật, mua về dù không đọc, chỉ cần đặt trên kệ cũng đủ để trang trí!"

"Không chỉ đẹp, còn có hương thơm nữa... Ngươi có ngửi thấy không? Cả gian phòng giờ tràn ngập mùi hương hoa quế!"

"Tô nương tử, bây giờ ta có thể đặt mua chưa? Mau mau, ta là người đầu tiên lên tiếng, không bằng hôm nay bán luôn hai cuốn này cho ta đi?"

Một câu nói làm dấy lên làn sóng sôi nổi. Mọi người đồng loạt đứng dậy, ào ào vây quanh Tô Diệu Y.

Bị cảnh tượng náo nhiệt làm giật mình, nàng vội lùi lại một bước, nhanh tay đưa sách cho Tô An An cất vào sau tấm bình phong. Sau đó mới cười trấn an:

"Chư vị phu nhân, nương tử, xin hãy bình tĩnh. Hai cuốn này chỉ là hàng mẫu trưng bày tại Tri Vi Đường, không bán ra ngoài. Hơn nữa, vì kỹ thuật thực hiện rất công phu, giá thành cũng không rẻ. Cuốn Kim Phong Ngọc Lộ có giá 80 văn, Nghiệt Hải Kính Hoa là 100 văn, nhưng nếu mua cả hai thì giá sẽ là 150 văn..."

Nghe xong giá cả, trong đám người rõ ràng có vài nữ tử do dự, khẽ thì thầm với nhau.

"150 văn... có phải hơi đắt không?"

"Đúng vậy, bình thường mua một quyển sách chỉ tốn vài chục văn là cùng."

Mục Lan nghe thấy vậy, không nhịn được lên tiếng:

"150 văn mà mua được hai quyển sách, các ngươi lại thấy đắt. Nhưng thử nghĩ xem, một bộ y phục hay một món trang sức, có bao giờ rẻ như vậy? Huống hồ, hai quyển sách này quý hiếm thế kia, ta thà bớt mua son phấn, cũng phải mang chúng về cất giữ."

Những lời này lập tức chạm đến lòng không ít người. Những ai còn lưỡng lự cũng dứt khoát không do dự nữa.

Tô Diệu Y và Mục Lan liếc nhau một cái, sau đó thản nhiên dời mắt đi. Nàng cất giọng dứt khoát:

"Còn về sách mới lần này, phàm là ai đăng ký trong danh sách hôm nay, chỉ cần đặt cọc 50 văn. Ba ngày sau, Tri Vi Đường sẽ có người đưa tận phủ, các vị không cần phải đích thân đến hiệu sách nhỏ bé của ta, chen chúc với đám nam nhân, ai cũng vất vả…"

Nghe vậy, mọi người lại thêm một phen tán thưởng. Ai nấy đều khen Tô Diệu Y chu đáo, cẩn thận.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa hai quyển sách, Tô An An liền cầm bút giấy ngồi vào góc nhã gian, ghi chép địa chỉ cho các phu nhân, tiểu thư.

Tô Diệu Y lui về một bên, nhìn đám người nô nức giao tiền đặt cọc mà thở phào nhẹ nhõm.

Khi quyết định thực hiện bộ sách này, nàng đã dò hỏi không ít nữ tử, cuối cùng rút ra kết luận: muốn họ chịu bỏ tiền mua sách, điều quan trọng nhất là phải đẹp. Thứ hai, vẫn là… phải đẹp!

Cái "đẹp" thứ nhất, chính là nội dung phải dễ đọc, dễ hiểu, nhẹ nhàng mà thú vị.

Cái "đẹp" thứ hai, là hình thức phải tinh mỹ. Nhưng không phải kiểu tinh tế trong mắt các văn nhân mặc khách, mà là đẹp theo cách có thể sánh ngang với những hộp trang điểm lộng lẫy, những cây son điểm sắc trong các cửa hàng trang sức.

Chỉ có như vậy, mới khiến các phu nhân, tiểu thư không thể không mua.

Ngoài ra, nàng cũng muốn nhân cơ hội này, thông qua bộ sách mới đắt đỏ và tinh mỹ, phá vỡ ấn tượng rằng Tri Vi Đường chỉ chuyên in sách rẻ tiền cho dân thường.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, có vẻ kế hoạch này đã đại thành công…

Thế nhưng, còn chưa kịp thở phào trọn vẹn, ánh mắt nàng vừa chuyển đi thì chợt bắt gặp một đôi mắt sắc bén, bình tĩnh đang nhìn mình chằm chằm.

... Là Cố Ngọc Ánh!

Trong lòng Tô Diệu Y khẽ chấn động.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Cố Ngọc Ánh ngồi trên ghế bành, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, chẳng hề có chút ý định muốn đặt mua sách.

Xem ra sách mới của nàng không lọt vào mắt vị tiểu thư này…

Tô Diệu Y còn đang lưỡng lự không biết có nên bước tới, nói vài câu khách sáo cho phải phép hay không, thì Cố Ngọc Ánh đã đứng dậy, từng bước tiến về phía nàng.

“…… Cố nương tử.”

Tô Diệu Y đón mấy bước, mỉm cười khách khí:

“Hôm nay đặt hàng đến đây là kết thúc. Vừa rồi Cố nương tử cân nhắc thế nào? Có cần đi nhờ xe của Tri Vi Đường về phủ không?”

Nàng biết rõ Cố Ngọc Ánh chướng mắt sách của mình, nên cũng chẳng tự rước lấy mất mặt. Chỉ cần nàng không nhắc đến chuyện đặt mua, chẳng lẽ đối phương lại thẳng thừng nói hai quyển sách này không đáng giá sao?

Đáng tiếc, Cố Ngọc Ánh không nghĩ như vậy.

“Chuyện cạnh nghệ ở Ngọc Xuyên Lâu, ta đã nghe cha nhắc mãi. Ta vẫn nghĩ rằng ngươi là người dụng tâm viết sách, thẳng thắn chân thành. Vậy nên, khi biết ngươi muốn vì nữ tử mà viết sách, ta thật lòng ngưỡng mộ, cũng vô cùng mong đợi…”

Cố Ngọc Ánh nhíu mày, từng chữ từng câu đều mang theo lạnh lẽo:

“Nhưng Tô Diệu Y, ngươi khiến ta quá thất vọng.”

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng.

Sắc mặt Tô Diệu Y thoáng biến đổi, đôi tay rũ bên người chợt siết chặt.

Những phu nhân, tiểu thư vừa rồi còn tranh nhau đặt mua sách, giờ phút này như bị điểm huyệt, đồng loạt dừng động tác, nhìn về phía hai người đang giằng co.

Cố Ngọc Ánh dường như không hề để tâm đến tình cảnh xung quanh, càng không bận lòng đến ánh mắt của những người khác trong phòng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Tô Diệu Y.

“Sách gì chứ? Chỉ là vì nữ tử mà viết.”

Cô lặp lại dòng chữ được treo trên biển hiệu dưới lầu:

“‘Chỉ vì nữ tử mà viết sách’, chính là dùng một đống từ ngữ hoa lệ, lấy phù hoa làm thiết kế, bao bọc toàn những câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chuyện tình yêu hận sầu bi?”

“‘Chỉ vì nữ tử mà viết sách’, chẳng khác nào coi sách như váy áo trang sức, như một món đồ bày biện trong tiệm châu báu? Không cần truyền đạo dạy dỗ, không cần khai mở trí tuệ, mà chỉ để đẹp mắt, làm vật sưu tầm?”

“‘Chỉ vì nữ tử mà viết sách’…”

Cố Ngọc Ánh bật cười lạnh, khóe mắt và hàng lông mày đều mang theo vẻ băng giá.

“Là thứ rực rỡ bề ngoài mà trống rỗng bên trong, có hoa mà không kết trái như vậy sao?”

Loading...