Giai Thượng Xuân Y - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-05-14 05:45:11
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Ngọc Xuyên Lâu bước ra, Tô Diệu Y lập tức rẽ vào Túy Giang Nguyệt.
Trịnh Ngũ Nhi cùng đám tiểu huynh đệ của mình đang ngồi giữa đại đường, ăn uống vui vẻ. Mãi đến khi thấy nàng bước vào, bọn họ mới vội buông đũa xuống.
“Tô lão bản!”
Bọn họ hào hứng gọi.
“Tô lão bản, Túy Giang Nguyệt đối đãi chúng ta khách khí như vậy, vậy từ nay về sau, chúng ta có thể bán báo ngay trước cửa quán không?”
Trịnh Ngũ Nhi kích động hỏi.
Tô Diệu Y bật cười, vỗ vỗ vai y:
“Các ngươi ngồi ở đây chính là vì Túy Giang Nguyệt đặc biệt dành riêng chỗ cho Tri Vi Đường. Từ nay về sau, không cần đứng ngoài cửa bán báo nữa, cứ ngồi đây là được.”
Trịnh Ngũ Nhi tròn mắt ngây ngẩn:
“Ta… ta có thể ngồi ở đây thật sao?”
“Ngồi ở đây không chỉ để bán báo. Từ nay, đầu bếp và tiểu nhị của Túy Giang Nguyệt sẽ kể cho ngươi nghe tất cả những chuyện họ biết trong ngày. Nhiệm vụ của ngươi là tập hợp thông tin, rồi mang về Tri Vi Đường, hiểu chưa?”
Trịnh Ngũ Nhi mơ màng gật đầu, hồi lâu mới chợt hỏi:
“Tô lão bản, làm sao ngươi đoán được phong thủy sẽ chuyển đến Túy Giang Nguyệt?”
Tô Diệu Y cười nhạt:
“Thời cơ không phải cứ ngồi chờ mà có, mà phải tự mình tạo ra.”
****
Nhờ có Túy Giang Nguyệt và Trịnh Ngũ Nhi thu thập tin tức, tiểu báo của Tri Vi Đường dần có chỗ đứng tại Lâm An thành. Lúc này, Tô Diệu Y tạm gác mọi thứ sang một bên, tập trung toàn bộ tâm sức vào một dự án mới.
Nàng tự nhốt mình trên lầu Tri Vi Đường, viết viết vẽ vẽ, không ai biết nàng đang cân nhắc điều gì.
Mãi đến ngày thứ năm, nàng cuối cùng cũng xuất quan.
“Ta muốn biên soạn một bộ sách dành riêng cho nữ tử khuê các.”
Lăng Trường Phong và Tô Tích Ngọc đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Tô An An thì chỉ lo ăn bánh, chớp chớp mắt tò mò nhìn nàng.
Chỉ có Giang Miểu, người vốn dĩ ngày thường bận rộn chuyện gì đó chẳng ai rõ, lần này lại tỏ ra có hứng thú. Cô đặt bút xuống, ngước mắt nhìn nàng:
“Nói nghe thử xem.”
Tô Diệu Y chậm rãi nói:
“Lâm An thành có vô số tiệm sách, nếu muốn đột phá, ta phải tạo ra một phong cách kinh doanh độc nhất vô nhị…”
Lăng Trường Phong lập tức giơ tay cắt ngang:
“Tri Vi Đường không phải đã có đặc điểm riêng rồi sao? Giá sách rẻ nhất thành.”
Tô Diệu Y lườm y một cái:
“Giá rẻ đúng là lợi thế, nhưng cũng dễ trở thành rào cản. Nếu sau này mỗi lần nhắc đến Tri Vi Đường, người ta chỉ nghĩ đến nơi dành cho thư sinh nghèo, vậy ta làm sao lọt vào bảng xếp hạng thương hộ của triều đình?”
Lăng Trường Phong ngạc nhiên:
“Ngươi còn mơ đến thương hộ bảng nữa hả?”
Không thèm để ý đến y, Tô Diệu Y tiếp tục:
“Tri Vi Đường không thể chỉ bán sách rẻ, mà còn phải có loại sách độc nhất vô nhị, không đâu mua được.”
Tô Tích Ngọc vốn là người cẩn trọng, nghe vậy liền nhíu mày bất an.
Chưa kịp suy nghĩ xem mình đang lo lắng điều gì, ông đã nghe Lăng Trường Phong thốt ra một câu kinh thiên động địa:
“Sách độc nhất vô nhị, không đâu mua được… Ngươi muốn bán sách cấm à?”
Ánh mắt Tô Diệu Y sắc bén như dao, lia thẳng về phía y.
Lăng Trường Phong lập tức im bặt, sờ mũi rồi nhanh chóng lùi về nấp sau lưng Tô Tích Ngọc.
Tô Tích Ngọc hoảng hốt:
“Diệu Y, con không thật sự…”
“Làm gì có! Cha nghĩ con không muốn sống nữa chắc?”
Tô Diệu Y bật cười trấn an:
“Cha yên tâm, sách này chỉ là thi tập và thoại bản thông thường, tuyệt đối không có gì nhạy cảm.”
“Thi tập và thoại bản? Nhưng hiệu sách nào chẳng có?”
Tô Diệu Y không muốn nói nhiều hơn:
“Cha không cần lo, khoảng thời gian này, cha chỉ cần giúp con biên soạn thi tập. Còn thoại bản…”
Nàng mỉm cười đầy ẩn ý:
“Con đã tìm được người viết thích hợp rồi.”
Tô Tích Ngọc thoáng sững sờ:
“Ai?”
“Không tiện tiết lộ.”
Nàng nhướng mày, chậm rãi nói:
“Tóm lại, bản thảo của người đó, con sẽ đích thân đi lấy.”
****
Sau khi công bố kế hoạch, Tô Diệu Y cho mọi người giải tán, chỉ giữ lại Giang Miểu.
Nàng lấy ra một con dấu, ném cho cô:
“Ta đã nói là làm. Ta sẽ giúp ngươi xuất bản thoại bản, nhưng tuyệt đối không được để lộ thân phận người viết.”
Giang Miểu giơ tay nhận lấy con dấu, khẽ xoay cổ tay, nhìn dòng chữ “Kiêm Gia Khách” khắc bên dưới, tỏ vẻ hài lòng rồi đứng dậy rời đi.
“Ba ngày sau giao bản thảo cho ngươi.”
Tô Diệu Y nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, không nhịn được nhắc nhở:
“Nhớ sửa kết cục cho bớt điên một chút.”
Giang Miểu không quay đầu, chỉ tùy tiện vẫy tay, chẳng rõ có nghe hay không.
Tô Diệu Y bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai mà ngờ một nữ thuật sĩ chuyên đoán mệnh lại có thể viết thoại bản về phong hoa tuyết nguyệt, hận hải tình thiên tràn ngập cẩu huyết đến thế?
Chuyện này phải kể từ nửa tháng trước, khi nàng phát hiện Giang Miểu lén lút viết thoại bản trong Tri Vi Đường. Sau mấy ngày kiên trì đeo bám, cuối cùng nàng cũng ép được Giang Miểu đưa nửa phần sơ thảo cho mình xem.
Kết quả là, sau khi đọc xong, Tô Diệu Y bị loạt tình tiết “Ngươi yêu ta, ta không yêu ngươi” hay “Ngươi g.i.ế.c ta, ta cũng muốn g.i.ế.c ngươi” làm chấn động đến mất ngủ cả đêm.
Sáng hôm sau, nàng bò dậy với hai quầng thâm mắt, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ…
Giang Miểu mới chính là quý nhân của nàng!
****
Vài ngày sau, Tô Diệu Y đưa hai phần bản thảo mới tới chỗ thợ khắc.
“Đây là bản thảo của thoại bản, còn đây là bản thảo thi tập. Nhờ các vị chia thành hai nhóm, khắc nhanh nhất có thể.”
Những thợ khắc này do Tần hành đầu giới thiệu, bất kể là khắc chữ hay khắc tranh đều là bậc thầy trong nghề.
Chỉ có Lăng Trường Phong - tay thợ mới chỉ biết chút da lông - là bị nàng tống đi khắc tiểu báo hằng ngày. Dù sao thì chữ trên tiểu báo đẹp hay không không quan trọng, miễn nhanh là được.
Sau khi đám thợ khắc bắt tay vào việc, Tô Diệu Y cũng thu dọn hành trang.
“Con phải đi một chuyến đến Tích Huyện.”
Tô Tích Ngọc kinh ngạc:
“Đi Tích Huyện làm gì?”
“Tìm một mẻ mực tốt.”
Tô Tích Ngọc lo lắng, định để nàng dẫn theo Tô An An. Nhưng dạo này Tô An An ăn phải đồ ôi thiu, đến bò dậy còn không nổi.
“Hay là để Lăng Trường Phong đi với con?” Ông đề nghị.
Tô Diệu Y lắc đầu:
“Con đi một chuyến mất ít nhất ba, bốn ngày. Hắn mà theo con, ai sẽ khắc tiểu báo?”
Tô Tích Ngọc cứng họng.
“Con đi rồi, vậy ai viết tiểu báo? Đừng trông mong vào cha con, ta không có cái miệng hay sinh sự như con đâu!”
“Không cần nhờ cha.”
Tô Diệu Y hất cằm về phía cửa:
“Sau khi ta đi, tiểu báo giao cho Ngũ Nhi.”
Tô Tích Ngọc quay đầu, liền thấy Trịnh Ngũ Nhi - gầy gò nhưng lanh lợi - đang đứng đó, vuốt tóc cười đầy tự tin.
“Nó làm được không?”
Tô Diệu Y đã bước ra cửa, chỉ ném lại một câu:
“Nó không biết chữ nhiều lắm. Nó đọc thế nào, cha viết thế ấy là được.”
Tô Tích Ngọc mặt đen lại, hậm hực tiễn nàng ra cửa.
****
Lúc đi ngang qua quầy, Giang Miểu đang dựa ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên bấm tay tính toán, rồi cất giọng nhàn nhạt:
“Tô Diệu Y, chuyến này ra ngoài, nhớ tránh lo chuyện bao đồng.”
Bước chân Tô Diệu Y khựng lại.
“Có ý gì? Ta có kiếp đổ máu?”
Giang Miểu mở mắt, mặt không chút cảm xúc, chậm rãi nói:
“Không hẳn vậy.”
Cô ngừng một chút rồi tiếp tục:
“Mệnh cách của ngươi không tệ, dù có gặp nguy hiểm cũng hóa dữ thành lành, tai họa đến cũng không quá nặng. Nhưng để tránh rước thêm phiền phức, tốt nhất trên đường đi ngươi nên giữ khoảng cách với người khác. Càng là kẻ có thân phận cao quý, ngươi càng phải tránh xa.”
Tô Tích Ngọc nghe xong, mí mắt giật giật liên hồi. Ông nhịn không được kéo tay Tô Diệu Y, thấp giọng khuyên nhủ:
“Diệu Y, hay là con đừng đi, để cha thay con một chuyến thì hơn.”
Tô Diệu Y rút tay về, lườm Giang Miểu một cái:
“Nàng chỉ đang làm bộ thần bí dọa con thôi, cha cũng tin à?”
Ngoài cửa Tri Vi Đường, xe ngựa đã đỗ sẵn. Nàng không muốn phí lời thêm, dứt khoát xoay người lên xe.
****
Khi xe ra khỏi thành Lâm An, vừa vặn gặp cảnh hỗn loạn ở cổng thành. Vì vậy, đoàn xe bị chặn lại, phải đứng chờ một lúc.
Bên trong xe ngựa, không khí buồn chán. Tô Diệu Y vén màn xe lên để hít thở chút không khí trong lành. Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa xa hoa cũng bị chặn ở gần đó, dừng song song với xe nàng.
Chiếc xe kia cao lớn hơn xe nàng rất nhiều, toàn thân làm bằng gỗ nam mộc quý hiếm, khung xe dát chỉ vàng, mái che cong vút cầu kỳ. Quanh xe treo những bức rèm lụa quý giá, cửa xe còn có hai chiếc đèn lồng trúc điêu khắc tinh xảo...
Xa hoa lộng lẫy.
Trong đầu Tô Diệu Y chỉ có bốn chữ này.
Lại là kẻ quyền quý nhà nào đây? Chắc lại một công tử nhà giàu đi dạo chơi tiêu khiển…
Nàng lặng lẽ thu người lại, định kéo màn xe xuống thì bất chợt, từ trong xe ngựa đối diện, một bàn tay thon dài đưa ra.
Là tay của một nam nhân.
Ngón tay thon, khớp xương rõ ràng, da trắng như ngọc nhưng ẩn hiện những đường gân xanh mạnh mẽ.
Tô Diệu Y bất giác khựng lại, chăm chú nhìn bàn tay ấy một hồi lâu.
Bàn tay đẹp thế này, chắc hẳn chủ nhân cũng không đến nỗi nào…
Ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu, nàng liền muốn ghé lại gần hơn. Nhưng chưa kịp cất tiếng, bàn tay kia đã vén màn xe lên.
Một gương mặt thanh tuyển, quen thuộc đến mức không thể quen hơn hiện ra trước mắt.
Dung Giới?
Tô Diệu Y giật b.ắ.n mình, theo phản xạ rụt tay lại.
“Kịch!”
Màn trúc trên xe rơi xuống, đập thẳng vào mặt nàng.
“Ai da.”
Đau điếng, nàng hít một hơi lạnh, ôm mũi, suýt chút nữa mắng thành tiếng.
“Tô Diệu Y?”
Bên ngoài vang lên giọng nói lạnh nhạt của Dung Giới.
Xui tận mạng!
Trong một thoáng, nàng suýt quên mất mình không phải phạm nhân chạy trốn. Gặp Dung Giới thì có gì phải sợ chứ?
Nàng hít sâu, điều chỉnh nét mặt, lại một lần nữa vén màn xe lên, cười giả lả:
“Thật trùng hợp quá, nghĩa huynh.”
Dung Giới liếc nàng, giọng điềm nhiên:
“Quả thật là trùng hợp. Trùng hợp đến mức làm ngươi sợ xanh mặt.”
“Làm gì có? Vừa rồi ta chỉ sơ ý, tay run nên không giữ chắc màn xe thôi…”
“Không phải vì bắt cóc người bên cạnh ta, nên chột dạ đấy chứ?”
“……”
"Ta không rõ ngươi đã nói gì với Thanh Vân, nhưng nàng đột nhiên xin rời khỏi Dung phủ, chắc chắn có bàn tay của ngươi trong đó."
Dung Giới khẽ cúi mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa sổ, chậm rãi cất giọng:
"Xúi giục người của ta rời đi, biến nàng thành quân bài để hợp tác với Túy Giang Nguyệt… Tô Diệu Y, ngươi quả thực tính toán rất giỏi."
Tô Diệu Y siết chặt lấy mép rèm xe, lòng bàn tay vô thức siết lại.
Việc thuyết phục Thanh Vân rời khỏi Dung phủ, đúng là nàng có tư tâm. Nhưng chính lúc nhìn thấy chén cua sốt cam kia, nàng mới hạ quyết tâm.
Nước lê không phải do nàng ép Thanh Vân tự tay pha vào. Nhưng dù nàng có nhắm mắt làm ngơ, dù nàng có che đậy thay Thanh Vân lần này, thì sau đó thì sao?
Một lần rồi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…
Không trả giá bằng sự đau đớn, con người chỉ biết lún sâu vào sai lầm.
Tô Diệu Y không muốn thấy một nữ tử như Thanh Vân, vì lòng đố kỵ mà dần dần biến chất.
Nghĩ vậy, nàng càng thêm vững tin.
"Nếu ta không đuổi Thanh Vân đi, ngươi định an bài nàng thế nào?"
Tô Diệu Y nhìn thẳng vào mắt Dung Giới, giọng không hề né tránh:
"Dung Giới, ngươi căn bản không thể cho nàng cái gì cả."
Cũng chưa từng có ý định cho.
Nàng thẳng thừng rụt tay lại, mặc cho tấm màn trúc rơi xuống, va vào bệ cửa sổ phát ra một tiếng giòn vang.
Ánh mắt Dung Giới bị màn xe ngăn lại, còn Tô Diệu Y thì thản nhiên tựa lưng vào vách xe, phe phẩy quạt.
Chuyện cua sốt cam, nàng sẽ không bao giờ nói cho hắn biết.
Dù sao thì, trong lòng Dung Giới, nàng đã là kẻ không chuyện ác nào không làm. Thêm một tội nữa cũng chẳng sao.
****
"Tô lão bản, chúng ta chuẩn bị xuất phát."
Bên ngoài cửa thành đã ổn định lại, xa phu nhảy lên vị trí, quay đầu nhắc một câu.
Xe ngựa của Tô Diệu Y và Dung Giới lần lượt lăn bánh, một trước một sau rời khỏi Lâm An.
Trong lúc ngựa xe xóc nảy, Tô Diệu Y bỗng nhớ đến lời Giang Miểu từng nói:
"Người nào càng khiến ngươi phiền lòng, thì phải tránh xa hắn càng tốt."
... Dung Giới đúng là một sao chổi!
Mí mắt nàng giật giật, nhịn không được vén rèm lên, dặn xa phu:
"Tránh xa chiếc xe phía sau càng xa càng tốt."
"Rõ!"
****
Tích Huyện nằm giữa Lâu Huyện và Lâm An. Trước đây, khi chuyển nhà đến Lâm An, Tô Diệu Y từng đi qua nơi này nhưng chưa bao giờ dừng chân.
Nhờ xa phu đánh xe nhanh như gió, khi mặt trời chưa kịp khuất núi, bọn họ đã tới Tích Huyện và dừng lại trước một khách điếm.
Tô Diệu Y đỡ lấy phần eo sắp bị xóc đến rời ra, nghiến răng bước xuống xe:
"Ngươi lái xe hay tra tấn ta đấy?"
Xa phu mặt mày vô tội:
"Tô lão bản, chẳng phải ngài bảo ta bỏ xa chiếc xe phía sau sao? Nhưng người ta xe tốt ngựa khỏe, nếu không liều mạng chạy thì làm sao thoát được? Xóc một chút cũng là chuyện đương nhiên thôi…"
Tô Diệu Y chống eo, tức giận đến mức tay cũng run lên, cắn răng nói:
"Vậy sao ngươi không quăng thẳng bọn họ xuống xe, ném xe ngựa chúng ta đi luôn cho rồi?"
Xa phu sững sờ, gãi gãi đầu, ngập ngừng nói:
"Ờ… đúng, sao ta không nghĩ ra nhỉ?"
"……"
****
Trời vừa tờ mờ sáng, Tô Diệu Y nghỉ ngơi một lát trong khách điếm. Đợi cơn đau lưng dịu đi đôi chút, nàng liền chỉnh trang, lấy lại tinh thần rồi bước ra ngoài.
"Diệp thị mặc trang?"
Lão bản khách điếm nghe nàng hỏi, có chút ngạc nhiên:
"Nếu nương tử muốn tìm y phục đẹp, nên đi Hấp huyện mới phải. Sao lại đến Tích huyện làm gì? Huống hồ… Diệp thị mặc trang…"
Ông ta nói tới đây lại ngập ngừng.
Thấy vậy, Tô Diệu Y nhướng mày:
"Diệp thị mặc trang có vấn đề gì sao?"
Lão bản là người tốt bụng, lập tức gấp cuốn sổ lại, hạ giọng nói:
"Kỳ thực, tổ tiên nhà Diệp thị cũng từ Hấp huyện lưu lạc đến đây, ban đầu cũng có chút danh tiếng. Nhưng rồi sinh ra một hậu bối bất hiếu, suốt ngày chỉ nghĩ mấy trò cổ quái. Nào là y phục có thể 'biến mất' khi viết chữ lên, nào là áo có mùi hương kỳ lạ… Toàn nghe rợn người, nhưng chẳng cái nào thành công. Từ đó, Diệp thị mặc trang dần dần thất thế, chẳng còn ai đoái hoài nữa."
Tô Diệu Y trầm ngâm một lát, rồi khẽ cười:
"Nếu hắn không nghĩ ra mấy trò cổ quái đó, ta cũng chẳng lặn lội xa xôi tìm đến làm gì."
Vừa bước ra khỏi khách điếm, Tô Diệu Y liền thoáng thấy một cỗ xe ngựa quen thuộc đậu gần đó.
Gỗ nam sơn mạ vàng, mái vòm cong vút, hai chiếc đèn lồng trúc khắc tinh xảo…
Nàng nheo mắt, cảm giác cơn đau lưng lại âm ỉ trỗi dậy.
Lại không chịu ném người đi thật chứ gì.
Xem ra, Dung Giới cũng hạ chân ở Tích huyện, lại còn trọ chung khách điếm với nàng.
Nhưng lúc này, nàng chẳng hơi đâu bận tâm đến hắn, chỉ nhíu mày rồi xoay người rời đi.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tích huyện không lớn, nhờ chỉ dẫn của lão bản khách điếm, Tô Diệu Y nhanh chóng tìm đến Diệp thị mặc trang.
Quả nhiên, cửa hiệu xuống cấp thấy rõ, vắng tanh vắng ngắt, sân viện bừa bộn, mọi thứ đều bị vứt lung tung. Chỉ có một gốc quế già vẫn xanh tươi um tùm.
Nàng cất giọng gọi thử:
"Diệp lão bản? Diệp lão bản!"
Một người đàn ông trung niên loạng choạng bước ra từ trong nhà, trên tay xách theo vò rượu. Ông chưa kịp mở miệng đã ngáp dài một hơi, nồng nặc mùi men:
"Gọi cái gì?"
Nhìn bộ dạng lôi thôi của ông ta, Tô Diệu Y thoáng chần chừ, rồi mới lên tiếng:
"Ta là chủ nhân Tri Vi Đường ở Lâm An, muốn mua đồ."
Diệp lão bản lười biếng chỉ tay vào bên trong:
"Vào tự chọn, chọn xong thì ra tính tiền."
"……"
Tô Diệu Y chưa từng gặp kiểu làm ăn nào cẩu thả như vậy, nhưng đành cắn răng đi vào trong.
Bên trong, một đống áo quần bị quăng chỏng chơ trên bàn. Nàng lần lượt nhấc từng chiếc lên ngửi thử, cuối cùng nhíu mày, xoay người đi tìm lão bản.
"Ta không muốn mua mấy thứ này."
Diệp lão bản nhướng mày:
"Vậy cô nương còn muốn gì nữa?"
"Nghe nói năm trước, Diệp thị mặc trang từng làm ra một loại y phục… không phải tẩm hương liệu, mà là có mùi hoa tự nhiên."
Lão bản sững sờ, lần này rốt cuộc cũng chịu nhìn kỹ nàng. Nhưng ánh mắt ông ta có chút quái dị:
"…Đi theo ta."
Ông dẫn nàng đến một góc khuất trong cửa hiệu.
Trước mắt nàng là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, thậm chí còn chưa mạ vàng điểm sắc.
Bên trong, một chiếc y phục nằm ngay ngắn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-27.html.]
Tô Diệu Y cầm lấy thỏi mực, tỉ mỉ quan sát. Độ mịn chưa hoàn hảo, sắc mực cũng bình thường, nhưng…
Mùi hương này…
Nàng khẽ nhíu mày khi ngửi thấy một hương thơm nồng nàn, lấn át cả mùi hoa quế.
Nàng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên:
"Chính là nó! Diệp lão bản, trong tiệm còn bao nhiêu thỏi mực giống thế này? Ta mua hết!"
Diệp lão bản im lặng một lát rồi lắc đầu, nhẹ nhàng rút lại thỏi mực từ tay nàng:
"Chỉ có duy nhất một thỏi, không còn nữa."
Tô Diệu Y ngẩn người, sau đó dứt khoát:
"Vậy ta mua thỏi này trước. Phần còn lại ta đặt cọc, phiền lão bản mau chóng chế thêm cho ta, được không?"
Diệp lão bản thở dài một hơi, xoay người bước ra cửa, rồi… bất ngờ ngồi thụp xuống ngay bậc thềm, lặng lẽ ngắm nghía thỏi mực trong tay.
Tô Diệu Y khó hiểu, cũng bước tới, ngồi xuống bên cạnh:
"Diệp lão bản?"
Người kia im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói:
"Nương tử, ta nói thật nhé. Không phải ta không muốn làm thêm, mà là nguyên liệu quá khó kiếm. Để chế được loại mực này, nhất định phải hái một loại thảo dược trên núi Ai Mân."
Nghe đến đây, Tô Diệu Y lập tức bừng lên hy vọng:
"Là thảo dược gì? Ta sẽ đi hái!"
Diệp lão bản bật cười nhạt, liếc nhìn nàng:
"Ngươi? Ngươi không biết núi Ai Mân bây giờ là địa bàn của Lươn Đuôi Bang sao? Đám người đó hung ác có tiếng, ngươi nghĩ vì sao Diệp thị mặc trang của ta ngày càng sa sút? Nhà ta vốn sống nhờ vào nghề chế mực, tổ phụ ta năm xưa cũng vì dược liệu trên núi Ai Mân mà chọn đến đây lập nghiệp. Ai ngờ…"
Tô Diệu Y ngẫm nghĩ rồi hỏi:
"Chẳng lẽ dược liệu này chỉ có trên núi Ai Mân? Không thể mua từ nơi khác sao?"
Diệp lão bản lắc đầu:
"Nếu chỉ là mực thông thường, ta có thể mua dược liệu từ nơi khác. Nhưng để chế ra mực hoa quế, thì phải có đúng loại thảo dược ấy. Đến giờ ta vẫn chưa tìm được nguồn thay thế."
Tô Diệu Y mím môi, trầm ngâm một lúc rồi dè dặt nói:
"Ta nghe nói Lươn Đuôi Bang ban ngày ngủ, đêm mới ra ngoài. Nếu ta lẻn lên núi vào lúc hừng đông thì sao?"
Diệp lão bản nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, sau đó chậm rãi cười khổ:
"Ngươi nghĩ thỏi mực trong tay ngươi từ đâu mà có? Trước đây ta cũng cố trèo lên núi Ai Mân để lấy dược liệu, suýt chút nữa bỏ mạng dưới đao của bọn Lươn Đuôi Bang. Cái giá ta phải trả là một cái chân đây."
Ông ta vỗ vỗ lên chân mình, giọng đầy chua chát:
"Bây giờ, dù có vì mực đi nữa, ta cũng không dám đánh cược mạng sống lần nữa đâu."
****
Trời đã xế chiều.
Tô Diệu Y rời khỏi Diệp thị mặc trang, lòng nặng trĩu suy tư.
Nàng vẫn mua thỏi mực hoa quế ấy, vừa men theo con đường về khách điếm, vừa suy nghĩ miên man.
Diệp lão bản không muốn liều mạng vì một thỏi mực.
Nàng cũng chẳng dại mà đánh cược tính mạng mình.
Nhưng nếu cứ thế mà từ bỏ, trở về Lâm An tay trắng… nàng lại không cam lòng!
Núi Ai Mân, dược liệu, mực hoa quế…
Lại là Lươn Đuôi Bang!
Tô Diệu Y nghiến răng đầy căm tức.
Nàng vẫn còn nhớ như in…
Ngày cả nhà rời khỏi Lâm An, Tô Tích Ngọc suýt chút nữa bị bọn đạo tặc của Lươn Đuôi Bang g.i.ế.c người diệt khẩu. Nếu không phải nhờ miếng ngọc bội của Dung Giới… Nếu không phải vì miếng ngọc đó rơi ra, khiến bọn chúng ném chuột sợ vỡ đồ…
Tô Diệu Y đột nhiên khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.
Nàng quay đầu nhìn về phía chiếc xe ngựa đang đậu trước tiền viện khách điếm, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
****
“Thịch! Thịch! Thịch!”
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Khuyết Vân đã hốt hoảng lao lên lầu khách điếm.
Chạy đến trước cửa phòng Dung Giới, chẳng màng chủ tử còn đang nghỉ ngơi hay không, vội vàng giơ tay đập cửa.
Bên trong vang lên một tiếng trầm ổn: “Vào đi.”
Khuyết Vân lập tức đẩy cửa bước vào, thở hổn hển:
“Công tử, không hay rồi! Xe ngựa của chúng ta… bị đánh cắp rồi!”
Màn lụa khẽ lay động, Dung Giới chậm rãi ngồi dậy.
Hắn khoác trên người bộ áo ngủ đen tuyền, mái tóc dài xõa xuống vai, nhưng khuôn mặt lại chẳng có chút dấu hiệu của cơn buồn ngủ, trông hệt như chưa chợp mắt suốt đêm qua.
Hắn day nhẹ mi tâm, giọng trầm thấp: “Hoảng hốt cái gì? Tìm về là được.”
Khuyết Vân vội vàng bổ sung: “Nhưng mà… không phải ai khác đánh cắp đâu… mà là Tô nương tử!”
Động tác của Dung Giới thoáng dừng lại, hàng mày hơi nhíu.
Khuyết Vân cuống quýt đưa tới một phong thư để lại trên xe, Dung Giới giơ tay nhận lấy, mở ra.
Bên trong, nét chữ quen thuộc của Tô Diệu Y hiện lên rõ ràng:
[Mượn xe ngựa dùng một chút, hừng đông sẽ trả về như cũ.]
Khuyết Vân nuốt nước bọt, nói tiếp:
“Công tử, ta đã cho người điều tra. Tô nương tử không đánh xe đi hướng khác, mà là đang thẳng tiến đến núi Ai Mân!”
Ánh mắt Dung Giới hơi co lại, trong đáy mắt cuối cùng cũng nổi lên một gợn sóng nhỏ.
****
Mặt trời giấu mình sau tầng mây u ám, sương mù lãng đãng vây lấy con đường núi vắng lặng.
Trên sơn đạo, một cỗ xe ngựa xa hoa với những dải lụa huyền sắc bay phấp phới lao vun vút về phía trước, phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
Bên trong xe, Tô Diệu Y ngồi ngay ngắn, đảo mắt đánh giá bốn phía, âm thầm mắng thầm.
Đây đâu phải xe ngựa? Rõ ràng là một gian nhà di động!
Đệm giường bọc gấm đen thêu hoa văn tinh xảo, bàn nhỏ sơn vàng bày sẵn chung trà bạch sứ cùng bình hoa ngọc xanh, bên cạnh còn có một chiếc lò xông trầm hương, từng làn khói trắng vấn vít tỏa ra, khiến không gian thêm phần xa hoa tột bậc.
Dung Giới ra ngoài mà hưởng thụ thế này, bảo sao trước đây vào kinh đi thi lại bị sơn tặc chặn đường.
Bị cướp một lần rồi mà vẫn không rút kinh nghiệm sao?
Tô Diệu Y nhếch mày, còn chưa kịp suy nghĩ thêm, bên cạnh đã có tiếng nói chen vào.
Diệp lão bản nuốt khan, giọng thấp thỏm: “Ngươi thật sự chắc chắn chứ?”
Lão ta liếc nhìn chiếc xe ngựa xa hoa, lại càng hoảng sợ: “Xe ngựa này lộng lẫy đến mức chỉ cần cạy hết châu ngọc gắn bên ngoài thôi cũng đủ đổi được một khoản tiền lớn. Đám đuôi lươn đó có thể không thèm thuồng sao?”
Tô Diệu Y thản nhiên đáp: “Dù là kẻ cùng hung cực ác, cũng biết có một số tiền tài không thể đụng vào, có những nhân vật không thể chọc tới.”
Vừa nói, nàng vừa mở ô vuông bên cạnh giường, lấy ra một khối lệnh bài khắc hai chữ Dung Thị, ném cho Diệp lão bản xem.
Đây là thứ nàng lén tìm được trong xe ngựa đêm qua. Nếu không phải nhờ nó, chỉ dựa vào một chiếc xe ngựa như vậy, nàng cũng chẳng dám chắc có thể dọa lui đám thổ phỉ Lươn Đuôi Bang.
"Diệp lão bản yên tâm, ta có chút giao tình với Lâm An Dung thị. Đám Lươn Đuôi Bang không dám động đến người của Dung thị đâu."
Diệp lão bản chưa từng nghe danh Dung thị, nhưng thấy Tô Diệu Y thần sắc kiên định, rốt cuộc cũng tin nàng.
Dưới sự chỉ dẫn của Diệp lão bản, xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước một hang động ngoài vách núi. Ông ta xuống xe, quen thuộc chui vào trong, chẳng mấy chốc đã hái được một rổ thảo dược mang về.
Xe ngựa đổi hướng, bắt đầu quay về.
"Đây là dược thảo có thể trừ mùi mực sao?"
Tô Diệu Y cẩn thận kiểm tra rổ thảo dược, đánh giá một hồi rồi hỏi:
"Chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Đủ dùng không?"
Diệp lão bản giơ hai ngón tay:
"Đủ để in số lượng này."
"Hai trăm bản?"
Tô Diệu Y thất thanh kêu lên:
"Sao mà đủ được? Ít nhất ta cũng phải in một nghìn bản!"
Diệp lão bản "hừ" một tiếng, rõ ràng không tin:
"Nương tử tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không nhỏ chút nào…"
"Diệp lão bản, ngươi có thể quay lại hái thêm một ít được không?"
Diệp lão bản nhíu mày:
"Trong hang này ta đã hái sạch rồi. Nếu muốn nữa, chỉ có thể tìm ở chỗ khác trong núi…"
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí thất thanh. Ngay sau đó, xe ngựa đột ngột khựng lại, hai người bên trong mất đà, ngã nhào ra sau.
"Rầm!"
Đầu Tô Diệu Y đập mạnh vào vách xe bằng gỗ nam tơ vàng, đau đến mức nàng thấy sao bay đầy trời.
Bên ngoài im ắng đến đáng sợ, dường như ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Tô Diệu Y bất an, cất giọng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Xa phu run rẩy thò tay vào trong, vén một góc màn xe, giọng ép xuống cực thấp, còn hơi run lên:
"Nương tử… tự nhìn đi…"
Tô Diệu Y ngó ra ngoài, chỉ thấy cách đó không xa, hơn chục gã tráng hán mặc áo vải thô đứng thành hàng, chắn ngang trước xe ngựa. Trong tay bọn chúng là khảm đao và nỏ, tất cả đều chĩa thẳng về phía nàng.
Tên cầm đầu có một vết sẹo dài trên mặt, giọng lạnh lùng:
"Trên xe, xuống!"
Sắc mặt Diệp lão bản lập tức tái nhợt:
"Là… Lươn Đuôi Bang…"
Tim Tô Diệu Y trầm xuống một nhịp, nhưng chỉ thoáng rối loạn, nàng liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Nàng cao giọng quát:
"Các ngươi lá gan cũng lớn quá đấy! Có biết ta là ai không mà dám cướp xe?"
Màn xe chỉ vén một khe nhỏ, từ bên ngoài không thể thấy rõ người bên trong, chỉ nghe được giọng nữ trong trẻo nhưng đầy khí thế.
Tên cầm đầu sững lại, có vẻ hơi bất ngờ.
Gã nghiêng đầu, thì thầm vài câu với đồng bọn, sau đó híp mắt hỏi tiếp:
"Vậy ngươi là ai?"
Tô Diệu Y nhếch môi, giơ tay ném một vật ra ngoài xe.
"Lâm An Dung thị, các ngươi chưa từng nghe qua sao? Dung thị đại công tử - Dung Giới, chính là huynh trưởng của ta!"
Trùm thổ phỉ híp mắt, liếc nhìn thuộc hạ bên cạnh.
Ngay sau đó, gã đột nhiên giương nỏ, mũi tên nhắm thẳng vào màn xe đang bị vén lên một nửa, giọng nói càng thêm hung ác:
“Ta mặc kệ ngươi là ai! Cũng chẳng quan tâm huynh trưởng ngươi là ai! Xuống xe ngay!”
Tô Diệu Y kinh hãi, trừng lớn mắt, không thể tin nổi.
Sao có thể?
Lần trước trên quan đạo, bọn lươn đuôi bang chỉ cần nhìn thấy ngọc trụy của Dung Giới là đã lập tức thả Tô Tích Ngọc! Lần này, dù biết rõ nàng là người nhà Dung thị, bọn chúng vẫn dám ngang nhiên ra tay?
Diệp lão bản sắc mặt tái mét, bàn tay run rẩy siết chặt ống tay áo của nàng, gằn giọng:
“Ngươi nói Lươn Đuôi bang không dám động vào ngươi cơ mà? Ngươi gạt ta?”
Trong lòng Tô Diệu Y rối loạn, nhưng nàng hiểu rõ, càng lúc này càng không thể hoảng loạn.
Nàng liếc nhìn bầu trời bên ngoài, sắc trời dần sáng lên, liền thấp giọng lẩm bẩm, gần như không thể nghe thấy:
“Chỉ cần cầm cự đến hừng đông, viện binh sẽ tới.”
Diệp lão bản thoáng sững sờ, mấp máy môi hỏi:
“Viện binh?”
Tô Diệu Y âm thầm cắn răng, gật đầu.
Trên thư gửi lại cho Dung Giới, nàng cố tình nhấn mạnh bốn chữ “hừng đông trả lại”. Nếu chẳng may bị giam trên núi Ai Mân, chỉ cần Dung Giới thấy nàng chậm chạp không trả xe ngựa, hắn nhất định đoán được có chuyện bất trắc.
Chỉ cần hắn muốn cứu nàng, viện binh chắc chắn sẽ tới.
Nhưng nếu hắn không quan tâm thì…
Tô Diệu Y bỗng nhiên đứng dậy, hất tay Diệp lão bản ra:
“Ta xuống trước, kéo dài thời gian.”
Không đợi Diệp lão bản kịp phản ứng, nàng đã vén màn xe bước xuống.
Gió núi lạnh cắt da cắt thịt quất vào mặt, khiến nàng run lên từng cơn, hai chân cũng hơi mềm nhũn.
Phu xe đã sợ đến mức nằm rạp một bên, không dám thở mạnh.
Tô Diệu Y lướt mắt qua y, sau đó gắng gượng bước xuống, một mình đối diện với đám sơn tặc đang tràn đầy sát khí.
Trùm thổ phỉ giơ tay ra hiệu, lập tức có hai tên thuộc hạ cầm dây thừng, hăm hở tiến lại gần.
“Từ từ.”
Tô Diệu Y bỗng lên tiếng.
Đám sơn phỉ khựng lại, đồng loạt quay sang nhìn nàng.
"Các ngươi..."
Nàng siết chặt nắm tay, cố lấy dũng khí, rồi cất giọng:
"Các ngươi giả mạo Lươn Đuôi Bang, không sợ bọn họ tìm đến tính sổ sao?"
Lời vừa dứt, bọn sơn phỉ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt lập tức thay đổi. Gã thủ lĩnh là người phản ứng nhanh nhất, lập tức quát lớn:
"Ngươi nói linh tinh cái gì đấy?"
Thấy phản ứng này, Tô Diệu Y càng chắc chắn suy đoán của mình. Lần nữa cất lời, giọng nàng đã trầm ổn hơn, không còn chút hoảng sợ:
"Ta nói, các ngươi căn bản không phải người của Lươn Đuôi Bang."
Nàng chậm rãi giơ một ngón tay lên:
"Thứ nhất, Lươn Đuôi Bang sở dĩ có tên như vậy là vì bọn họ ban ngày ẩn náu, ban đêm mới hành động. Nhưng các ngươi lại chọn cướp đường vào lúc hừng đông… Cách hành sự này hoàn toàn trái ngược!"
Ngón tay thứ hai giơ lên.
"Thứ hai, huynh trưởng ta có giao tình sâu đậm với Lươn Đuôi Bang. Chỉ cần nghe danh hắn, bọn họ tuyệt đối không động vào ta. Nhưng các ngươi? Lại không chút kiêng nể gì!"
Tô Diệu Y cười lạnh, ánh mắt sắc bén:
"Nói trắng ra, các ngươi chẳng qua chỉ là một lũ sơn phỉ vớ vẩn, dám giả danh Lươn Đuôi Bang để kiếm chác!"
Nàng tiến lên một bước, giọng càng lúc càng đanh thép:
"Nhưng các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ta không phải người dễ động vào. Nếu làm ta bị thương, không chỉ quan binh vào cuộc, mà ngay cả Lươn Đuôi Bang cũng sẽ không để yên! Các ngươi tưởng rằng trốn trong núi là có thể tránh được cường long, nhưng liệu có thoát nổi địa đầu xà không?"
Đám sơn phỉ sắc mặt biến đổi, không ai nói một lời.
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng gió núi vi vu thổi qua.
Ngay cả xa phu và Diệp lão bản trên xe ngựa phía sau cũng không nhịn được mà nhô đầu ra. Nhìn bóng dáng nhỏ bé nhưng đầy khí thế của nàng đứng trước đám đạo tặc, bọn họ bỗng nhiên thấy được một tia hy vọng giữa cơn tuyệt vọng.
Giằng co căng thẳng chưa dứt, bỗng từ sườn núi truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Đáy mắt Tô Diệu Y sáng bừng lên.
Nàng quay phắt đầu lại, khi thấy thân ảnh bạch y trên lưng ngựa đang lao nhanh đến, cả người căng thẳng bấy lâu nay bỗng thả lỏng.
Là Dung Giới!
Hắn rốt cuộc cũng đến!
Bọn họ được cứu rồi…
****
Mặt trời ảm đạm lóe lên trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng bị mây đen che khuất. Từ xa, sấm sét vang rền.
Trên con đường núi, chiếc xe ngựa bằng gỗ nam sơn son thếp vàng bị c.h.é.m đến tan tành. Những tấm lụa gấm, châu báu trang trí trên đó, thậm chí cả vật dụng bên trong xe, đều đã bị đám sơn tặc cướp sạch không còn gì.
"Tất cả đứng yên!"
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Tô Diệu Y cảm nhận được sợi dây thừng thô ráp siết chặt cổ tay mình.
Nàng sững sờ, ánh mắt trống rỗng quay sang nhìn người bên cạnh - Dung Giới. Hắn cũng bị trói y như nàng.
Nhìn lại xem, nhìn lại xem…
Sau một hồi bàng hoàng, Tô Diệu Y mới tìm lại được giọng nói của mình. Giọng nàng khàn khàn, run rẩy, không thể tin nổi:
"Ngươi… thật sự chỉ có một mình tới đây?"
Dung Giới hờ hững liếc nàng một cái, gật đầu:
"Ừ."
"…… Nhà ngươi nuôi hộ vệ để làm cảnh sao? Cái thứ đeo trên cổ ngươi chỉ để trang trí thôi à?"
Tô Diệu Y tức đến phát điên, trừng mắt nhìn hắn:
"Có ai cứu người mà đơn thương độc mã như ngươi không?"
Nàng mắng hắn, giọng điệu gay gắt, phẫn nộ. Nhưng sắc mặt nàng lại trắng bệch, đáy mắt ánh lên sự hoảng loạn không thể che giấu.
Tô Diệu Y sợ hãi.
Nàng, kẻ luôn ngang tàng, làm càn, chưa từng e sợ bất cứ điều gì - lại đang sợ hãi.
Dung Giới khẽ nhíu mày.
Lúc này, tên trùm thổ phỉ vác đao ngang nhiên bước qua mặt bọn họ. Dung Giới bỗng dưng lên tiếng:
"Đứng lại."
Tên thổ phỉ khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Dung Giới ngước mắt, thản nhiên nói:
"Nàng nói dối đấy. Nàng không phải nữ nhi nhà họ Dung, chỉ là một nữ tỳ thôi. Mấy người này cũng chỉ là hạ nhân. Mau thả bọn họ ra, ta đi với các ngươi."
Tô Diệu Y ngây người, kinh ngạc nhìn hắn.
Tên trùm nhíu mày, ánh mắt quét qua Tô Diệu Y, rồi nhìn đám gia nhân bị trói chặt phía sau. Gã trầm ngâm một chút, rồi phất tay:
"Thả bọn chúng ra."
Dây thừng trên cổ tay được cởi bỏ, nhưng Tô Diệu Y vẫn ngẩn người đứng tại chỗ, hồi lâu không lấy lại tinh thần.
Mãi đến khi Dung Giới vươn tay đẩy nhẹ lên vai nàng, nàng mới bừng tỉnh, lòng đầy rối ren nhìn về phía hắn:
"Ngươi…"
Dung Giới vẫn giữ vẻ lãnh đạm như trước, chỉ nhàn nhạt nói:
"Sợ gì chứ, chẳng phải ta vừa cứu ngươi sao?"
****
Trơ mắt nhìn Dung Giới bị đám sơn phỉ lôi đi, Tô Diệu Y khẽ cắn môi, bật thốt lên gọi một tiếng:
"Công tử!"
Dung Giới vừa mới quay người, liền bị một thân ảnh lao tới đ.â.m sầm vào ngực.
"Công tử, đại ân đại đức, nô tỳ suốt đời không quên!"
Tô Diệu Y nhào vào lòng hắn, khóc lóc thảm thiết như thể đang diễn vở kịch ly biệt sinh tử:
"Công tử ngàn vạn lần phải bảo trọng a!"
Đám sơn phỉ không vội tách hai người ra, mà đứng xung quanh, khoanh tay xem kịch với vẻ thích thú.
Dung Giới nhíu mày, định vươn tay đẩy nàng ra, nhưng bỗng cảm thấy trong lòng bàn tay có gì đó sắc bén.
Động tác của hắn khựng lại.
Cúi mắt nhìn xuống, vừa hay chạm phải ánh mắt của Tô Diệu Y.
Gương mặt nàng có chút lấm lem, nhưng đôi mắt đào hoa kia lại trong trẻo đến lạ. Trước giờ vẫn mang theo vài phần giảo hoạt và toan tính, vậy mà giờ đây chỉ còn lại sốt ruột cùng lo lắng.
Dung Giới thoáng ngẩn người.
"Đây là ta để dành phòng thân."
Tô Diệu Y nhét thanh trủy thủ nhỏ vào tay hắn, giọng nói thấp xuống, ngữ khí đã khôi phục vẻ bình thản thường ngày:
"Dung Giới, làm ơn động não một chút. Đừng có làm con tin để bị g.i.ế.c nữa."
Nói rồi, nàng thong thả rút khỏi vòng tay hắn, xoay người định rời đi.
Nhưng cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.
Tô Diệu Y khó hiểu quay đầu, lại thấy Dung Giới vẫn nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt đen sâu thẳm xưa nay vốn lạnh lùng vô cảm, giờ lại ánh lên một tia sáng kỳ lạ - không giống vui mừng, cũng chẳng phải kích động, nhưng lại khiến người ta khó đoán.
Chỉ trong khoảnh khắc, Tô Diệu Y bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, như thể mình vừa vô tình trở thành con mồi bị dã thú theo dõi.
Còn chưa kịp xua đi suy nghĩ vớ vẩn ấy, Dung Giới đã cất giọng bình thản:
"Ta đổi ý rồi."
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, quay sang nhìn tên đầu lĩnh sơn phỉ:
"Nữ tỳ của ta phải đi theo ta, một tấc cũng không rời."