Giai Thượng Xuân Y - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-05-14 05:45:09
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thanh Vân không tỏ ý kiến.
Tô Diệu Y cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được:
"Thanh Vân, tay nghề nấu nướng của ngươi tốt như vậy, ở bên cạnh Dung Giới thật sự quá phí phạm. Nếu rời khỏi hắn, rời khỏi Dung phủ, chắc chắn ngươi sẽ có tiền đồ rộng mở hơn nhiều…"
Thanh Vân thoáng khựng lại, ngẩng lên nhìn Tô Diệu Y, nhíu mày:
"Tô nương tử, ta là nữ sử của Tĩnh Tư Cư, chưa từng là đầu bếp, cũng không có ý định trở thành đầu bếp."
Nói rồi, cô quay đi, hướng ánh mắt về phía Tô An An:
"An An cô nương, còn muốn ăn gì nữa không?"
Tô An An háo hức: "Thanh Vân tỷ tỷ, ngươi biết làm cua sốt cam không?"
Thanh Vân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ta chưa từng làm qua, nhưng có công thức, có thể thử một lần."
Nói xong, cô xoay người về bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Tô Diệu Y tiếc nuối nhìn theo bóng cô khuất dần, ánh mắt lại rơi xuống nồi canh nóng hổi, bên trong còn có hoa rau củ được cắt tỉa tinh xảo…
****
Tô An An ăn no căng bụng, nhưng vẫn không quên gói gọn hết đồ ăn thừa trên bàn mang về.
Mấy món này cuối cùng trở thành bữa tối của mọi người trong Tri Vi Đường.
Ban đầu, Lăng Trường Phong có chút chê bai, nhưng vừa nếm thử, mắt y lập tức sáng lên:
"Hương vị không tệ chút nào! Nhà nào làm vậy? Không phải của Ngọc Xuyên Lâu chứ? Ta ăn thử hết món bên đó rồi, vẫn không ngon bằng bữa này."
Tô An An tìm được tri âm, lập tức vỗ tay với Lăng Trường Phong, phấn khích: "Có phải không?"
Giang Miểu ban đầu cũng không để ý lắm, nhưng nghe bọn họ nói vậy, liền nhịn không được nếm thử kỹ hơn:
"Hình như thật sự tinh tế hơn đồ ăn của Ngọc Xuyên Lâu?"
Tô Diệu Y không nói gì, chỉ dùng qua loa vài miếng rồi rời đi.
Xuống lầu đổi ca trực với Tô Tích Ngọc xong, nàng chợt thấy Trịnh Ngũ Nhi tức tối bước vào Tri Vi Đường, trên mặt còn có vết bầm.
Nàng sửng sốt, vội vàng đến gần: "Sao thế? Lại bị cha ngươi đánh à?"
Trịnh Ngũ Nhi hậm hực xoa miệng, rít lên một hơi: "Lần này không phải cha ta… mà là bọn người ở Ngọc Xuyên Lâu!"
"Chúng đánh ngươi?"
"Ta chỉ dẫn người tới dưới lầu Ngọc Xuyên Lâu bán tiểu báo, vậy mà bọn chúng đuổi đi còn đánh một trận! Chúng bảo bọn ta là lũ lưu manh côn đồ, quấy rối khách khứa, ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng…"
Tô Diệu Y cau mày.
Trịnh Ngũ Nhi bực bội nói tiếp: "Bọn chúng còn cảnh cáo, nếu còn dám bán báo ở đó, gặp một lần đánh một lần! Tô lão bản, thế này có còn là đạo lý không?"
Nàng đưa y vào gian trong, lấy hòm thuốc ra bôi thuốc cho y, chậm rãi nói:
"Từ giờ, tránh xa Ngọc Xuyên Lâu một chút."
Trịnh Ngũ Nhi không cam lòng: "Nhưng Ngọc Xuyên Lâu là tửu lâu sầm uất nhất Lâm An thành, khách đông nhất cũng ở đó. Bao nhiêu người bán hàng xung quanh, cớ gì chỉ bọn ta bị cấm?… Ôi, đau! Tô lão bản, nhẹ tay chút!"
Tô Diệu Y rút tay về, nhàn nhạt nói:
"Chọn chỗ khác bán, chưa chắc đã kém hơn Ngọc Xuyên Lâu."
"Nhưng… chỗ nào mới tốt đây?"
Tô Diệu Y cười nhạt:
"Phong thủy thay phiên chuyển, cứ chờ xem."
Ba ngày sau, Phù Dương huyện chúa mở tiệc ngắm hoa tại Dung phủ, mời các quý nữ trong thành Lâm An đến dự.
Hôm nay, Tô Diệu Y hiếm hoi trang điểm cầu kỳ một chút. Nàng không chỉ cài trâm, đeo vòng mà còn đánh thêm chút phấn nhẹ, vừa đủ để tôn lên phong thái, không quá phô trương.
Dù sao nàng cũng chỉ muốn giữ thể diện của một nghĩa nữ huyện chúa, chứ chẳng có ý tranh nổi bật với các tiểu thư khuê các.
Nhờ màn biểu diễn trong tiệc thọ trước đó, đám quý nữ đều biết đến Tô Diệu Y. Nàng lại có tính cách cởi mở, dáng người nhỏ nhắn, dễ khiến người ta có thiện cảm. Vì thế, ai nấy đều vui vẻ đùa giỡn với nàng.
Trước khi đến, Tô Diệu Y còn đặc biệt bỏ công học thuộc diện mạo và gia thế của từng người, đến mức có thể gọi đúng tên họ ngay từ lần đầu gặp, trông lại càng khéo léo lanh lợi.
Một vị tiểu thư che miệng cười:
“Giờ ai mà không biết Tri Vi Đường chứ! Ngay cả hộ viện trong phủ ta cũng hùa theo chạy đến mua mấy tập tranh về, còn giả bộ làm người đọc sách! Mà thật ra, một chữ bẻ đôi còn không biết!”
Lời vừa dứt, đám quý nữ lập tức cười ầm lên.
Tô Diệu Y cũng bật cười, phụ họa:
“Nhà chúng ta mở tiệm sách mà có thể bán cho cả người mù chữ, chẳng phải cũng là bản lĩnh sao? Các vị đã từng đến Tri Vi Đường mua sách chưa?”
Tiếng cười bỗng chững lại. Các tiểu thư đưa mắt nhìn nhau.
Một người cẩn trọng đáp:
“Diệu Y, chẳng phải sách của Tri Vi Đường là bán cho mấy kẻ ‘túi rỗng’ gì đó sao? Nhà chúng ta đều có người đặt mua sách từ những hiệu lớn hoặc sưu tầm bản cổ…”
Một người khác cũng cười nói:
“Nhưng ngươi nhắc cũng đúng. Chúng ta nên đến ủng hộ cửa hàng của ngươi. Cùng lắm thì mua về ban thưởng cho đám hạ nhân trong phủ vậy.”
Tô Diệu Y bất đắc dĩ xua tay:
“Ta là thương nhân, không phải ăn xin, làm sao lại để các vị bố thí chứ?”
Nàng nghĩ ngợi một lát, rồi cười nói:
“Thật ra, Tri Vi Đường không chỉ bán sách cho đám sĩ tử nghèo. Ta còn có một ý tưởng - muốn làm những cuốn sách dành riêng cho nữ tử.”
Một người kinh ngạc hỏi:
“Dành riêng cho nữ tử?”
“Xem như vậy đi. Nhưng nếu nam tử cũng muốn mua, ta cũng không ngăn cản đường tài lộc của mình.”
Lời này lập tức khơi gợi trí tò mò của các quý nữ.
Ai nấy đều buông đồ trong tay, vây lại hỏi dồn:
“Vậy là sách gì? Viết về cái gì?”
Tô Diệu Y lắc đầu:
“Ta còn chưa nghĩ xong. Hôm nay đến đây chính là để hỏi các vị, bình thường mọi người hích đọc sách gì nhất?”
Câu hỏi vừa thốt ra, cả đám lại im bặt.
Một lúc sau, có người ngại ngùng đáp:
“Diệu Y, thật ra chúng ta không thích đọc sách lắm… Đặc biệt là mấy quyển nghiêm túc, ta cứ đọc được hai trang là mệt muốn rã rời.”
Một người khác thì thầm:
“Đúng vậy, chúng ta đâu phải Cố Ngọc Ánh…”
Nhắc đến cái tên này, cả nhóm bỗng dưng im lặng, đồng loạt nhìn về phía Cố Ngọc Ánh - người đang đứng cùng Phù Dương huyện chúa ở đằng xa.
Ánh mắt Tô Diệu Y cũng dừng lại trên dáng người thanh thoát, lạnh nhạt nhưng mang theo mùi mực sách của cô ấy.
Cố Ngọc Ánh và những tiểu thư chỉ quan tâm đến trâm cài, phấn son này vốn không giống nhau.
Cũng giống như nàng, mà cũng khác nàng.
Dù cũng đọc sách, nhưng Tô Diệu Y chỉ xem chúng như công cụ để mưu lợi. Những điển cố, triết lý trong sách có giúp nàng khai sáng được bao nhiêu, e rằng đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn thời gian, nàng chỉ nhét chúng vào đầu, để khi cần thì lôi ra làm vũ khí, biện hộ cho những lời lẽ đầy ngụy biện của mình.
Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một thương nhân ngoài hào nhoáng, trong mục ruỗng. Cái gọi là phong nhã, tao nhã chẳng qua chỉ là vỏ bọc. Lục nghệ, kinh thư đối với nàng chẳng phải là khí chất, mà chỉ là đạn dược.
Cố Ngọc Ánh chắc chắn không giống vậy.
Hiếm khi Tô Diệu Y tự mình suy xét một hồi lâu như thế. Nhưng rồi nàng nhanh chóng nhận ra- tại sao nàng lại phải so đo với Cố Ngọc Ánh?
Nàng lắc đầu, lấy lại tinh thần, vừa quay sang đã thấy các quý nữ xung quanh cũng đang nhìn Cố Ngọc Ánh với ánh mắt khó lường.
Chợt, nàng cảm thấy buồn cười.
Xem ra, không chỉ riêng nàng, mà tất cả mọi người ở đây đều có chung một phản ứng khi đối diện với Cố Ngọc Ánh…
Tựa như nhận thấy điều gì đó, Phù Dương huyện chúa và Cố Ngọc Ánh đồng loạt quay đầu về phía họ.
Các quý nữ hoảng hốt, vội vã rụt ánh mắt về, ai nấy đều giả vờ bận rộn - người thì nâng chén trà, kẻ thì ném thẻ vào bình rượu, mỗi người một cách che giấu sự tò mò của mình.
Cũng may, hai người kia không để tâm đến họ, mà lại đồng loạt nhìn về phía Tô Diệu Y.
"Diệu Y, lại đây."
Huyện chúa mỉm cười, vẫy tay gọi nàng.
Tô Diệu Y cứng đờ cả người, đành căng da đầu bước tới:
"Nghĩa mẫu, Cố nương tử."
Phù Dương huyện chúa quay sang Cố Ngọc Ánh, giới thiệu:
"Đây là nghĩa nữ của ta, Tô Diệu Y."
Cố Ngọc Ánh chỉ gật đầu nhàn nhạt, giọng điệu không rõ cảm xúc:
"Cửu ngưỡng đại danh, Tô nương tử."
"Diệu Y, ta đi thay y phục một lát, Ngọc Ánh giao cho con."
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do để thoái thác, Tô Diệu Y đã thấy Phù Dương huyện chúa thong thả rời đi, để lại nàng và Cố Ngọc Ánh đứng đó.
Cố Ngọc Ánh cau mày, vẻ mặt lạnh tanh. Thấy vậy, Tô Diệu Y cũng không dám dùng mấy lời khách sáo ngọt xớt như khi nói chuyện với các quý nữ khác.
Nhưng nàng không lên tiếng, Cố Ngọc Ánh cũng chẳng mở miệng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Tô Diệu Y không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, cười thử:
"Cố nương tử có muốn qua kia chơi cùng mọi người không?"
Cố Ngọc Ánh liếc mắt về phía đình hóng gió, rồi lắc đầu:
"Không được, có vẻ bọn họ không thích ta lắm."
Tô Diệu Y hơi khựng lại, ra vẻ kinh ngạc:
"Sao có thể chứ?"
Cố Ngọc Ánh thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Tô Diệu Y.
Ánh mắt ấy sắc bén và thấu suốt đến kỳ lạ, khiến Tô Diệu Y đột nhiên nhớ tới Dung Giới.
Nàng gượng cười:
"Bọn họ chưa chắc là không thích Cố nương tử, có lẽ chỉ là… hơi sợ ngươi một chút thôi."
"Ta đâu phải hồng thủy mãnh thú, có gì đáng sợ chứ?"
Cố Ngọc Ánh nghiêng đầu, khó hiểu.
Tô Diệu Y cứng họng. Nàng thực sự không biết phải giải thích thế nào về thứ khí chất khiến người khác nhìn thôi cũng thấy áp lực trên người Cố Ngọc Ánh.
Thế là, học theo Tô An An, nàng liền nhanh chóng đổi chủ đề:
"Cố nương tử, ngươi có đói bụng không?"
Hai người vòng qua hành lang, bước vào phòng bếp nơi các đầu bếp nữ đang chuẩn bị thức ăn.
Vừa mới vào đến nơi, Tô Diệu Y liền thấy một mâm mứt hoa quả khắc tỉa tinh xảo được người hầu bưng ra.
Nhìn nét khắc quen thuộc ấy, nàng thoáng sửng sốt:
“Thanh Vân cô nương cũng ở đây sao?”
Người hầu kia mỉm cười đáp:
“Tô nương tử thật tinh mắt, đây đúng là do Thanh Vân cô nương làm.”
“Nhưng không phải Thanh Vân chỉ nấu ăn cho Dung Giới thôi sao? Hôm nay sao lại chịu xuống bếp?”
“Hôm nay có một nữ đầu bếp bị bệnh, huyện chúa bèn nhớ tới Thanh Vân trong viện đại công tử, liền gọi nàng đến giúp.”
“… Ra vậy.”
Người hầu bưng khay mứt rời đi. Cố Ngọc Ánh tò mò hỏi:
“Thanh Vân là ai?”
“Là nữ tỳ bên cạnh nghĩa huynh ta, trù nghệ rất cao tay. Cố nương tử, ngươi nhất định phải nếm thử món cua sốt cam nàng làm. Lần đầu tiên làm theo thực đơn, đã không thua gì Ngọc Xuyên Lâu.”
Hai người ngồi đợi một lát, Thanh Vân liền tự tay bưng hai chén cua sốt cam đến.
Thoáng liếc nhìn Cố Ngọc Ánh, cô lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một chén trước mặt cô ấy, chén còn lại thì đưa cho Tô Diệu Y.
“Thanh Vân…”
Nhận ra sắc mặt cô có vẻ khác thường, Tô Diệu Y khẽ gọi, định bắt chuyện vài câu, nhưng Thanh Vân dường như không nghe thấy, đặt chén xuống liền vội vàng rời đi.
Tô Diệu Y kinh ngạc, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô trên hành lang.
Vừa lúc nàng còn chưa hiểu chuyện gì, Thanh Vân đã đi đến cuối hành lang, rồi bất ngờ quay đầu lại, liếc nhìn về phía hai người.
Ánh mắt hai bên chạm nhau trong khoảnh khắc.
Thanh Vân sững lại, hốt hoảng quay phắt đi rồi chạy mất.
Cảm giác bất an trong lòng Tô Diệu Y càng thêm mãnh liệt. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ tay ngăn lại, không để Cố Ngọc Ánh đưa muỗng cua sốt cam vào miệng.
"Cố nương tử, ăn bát này đi."
Tô Diệu Y đẩy bát cua chưng lê về phía Cố Ngọc Ánh, giọng thản nhiên:
"Bát của ngươi hình như có gì rơi vào."
****
Thanh Vân rảo bước men theo hành lang đá, mãi đến khi rẽ vào phòng ăn vắng vẻ ở hậu viện mới khẽ thở phào. Cô sững người nhìn chằm chằm bàn tay mình.
Đầu ngón tay vương chút cảm giác ướt dính - là nước lê vô tình b.ắ.n lên.
Tim đập thình thịch, bên tai lại vang vọng lời Phù Dương huyện chúa nói khi bảo cô vào bếp phụ giúp.
"Ngươi bảo ngươi chỉ muốn nấu ăn cho Giới nhi. Nhưng yến hội ngày mai, có thể sẽ có một vị thiếu phu nhân của Dung phủ. Đến khi Giới nhi thành thân, phu nhân của nó cũng là chủ tử của ngươi. Sớm muộn gì, ngươi cũng phải vì cả hai mà vào bếp nấu nướng..."
Thanh Vân cắn môi, vẻ mặt giằng co.
Cô sớm biết ngày này sẽ đến. Nhưng khi tận mắt thấy Cố Ngọc Ánh, cô vẫn không kìm được cảm giác không cam lòng... và cả ghen tị.
Nhưng cô có thể làm gì chứ? Cùng lắm chỉ là cho thêm một muỗng nước lê vào bát cua của cô ấy.
Có lẽ, Cố Ngọc Ánh chẳng sao cả. Cũng có thể, sẽ đau bụng một chút... chỉ thế mà thôi.
Nghĩ đến đây, Thanh Vân chợt thấy bản thân thật ngu xuẩn và độc ác.
Sự hối hận xâm chiếm trong lòng, khiến cô bất giác siết chặt tay. Cô muốn chạy về tiền sảnh, nhưng khi vừa quay đi, cả thân người bỗng cứng đờ.
Dưới hành lang, Tô Diệu Y nâng bát cua trong tay, nhìn cô mà cười. Nhưng trong ánh mắt, tuyệt nhiên không có chút ấm áp.
"Thanh Vân cô nương, ta định mang bát này cho nghĩa mẫu nếm thử. Ngươi thấy sao?"
Mặt Thanh Vân lập tức tái nhợt.
"Tô... Tô nương tử..."
Cô nắm chặt tia hy vọng cuối cùng, đưa tay giành lấy bát cua trong tay Tô Diệu Y:
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
"Bát này nguội rồi, để nô tỳ làm lại cho huyện chúa bát khác..."
Nhưng Tô Diệu Y nghiêng người tránh đi, giọng nhẹ tênh:
"Ngươi nghĩ chỉ cần Cố Ngọc Ánh ăn bát này, là ngươi có thể có được Dung Giới sao?"
Thanh Vân lắc đầu liên tục, lẩm bẩm:
"Ta không có ý đó... chưa từng có..."
Nụ cười trên mặt Tô Diệu Y hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thất vọng sâu sắc.
"Thì ra, ngươi không muốn làm đầu bếp, mà chỉ muốn bám trụ lại Dung phủ. Sau này, ở hậu viện này, ngươi sẽ nịnh nọt nam nhân, vẫy đuôi lấy lòng, còn với nữ nhân thì không từ thủ đoạn..."
"Chỉ là một chút nước lê thôi mà..."
Thanh Vân hé miệng, yếu ớt biện bạch.
"Giờ Cố Ngọc Ánh còn chưa gả cho Dung Giới, thậm chí bát tự cũng chưa định, mà ngươi đã lén cho nàng ăn cua trộn nước lê. Nếu một ngày nàng thật sự vào Dung phủ, cùng Dung Giới hòa hợp ân ái, đến khi đó, thứ ngươi bỏ vào có lẽ sẽ chẳng còn là nước lê nữa, mà là độc dược lấy mạng người?"
Thanh Vân tái mặt như tờ giấy, bỗng quỳ sụp xuống, run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tô Diệu Y:
"Tô nương tử, ta xin ngươi... xin ngươi tha cho ta lần này. Ta không dám nữa! Ta thề, từ nay nhất định sẽ an phận, tuyệt không dám mưu tính điều gì..."
Tô Diệu Y cau mày nhìn cô thật lâu, rồi khe khẽ thở dài. Nàng chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy tay Thanh Vân.
Thanh Vân sững sờ. Cô ngỡ rằng Tô Diệu Y đã đồng ý, vừa muốn bật khóc vì mừng rỡ, lại thấy đối phương kiên định lắc đầu.
"Dưỡng hổ tất hoạ, ta không thể làm việc đó."
Ánh mắt Thanh Vân co rút lại, hoàn toàn tuyệt vọng. Tay cô từ từ buông khỏi ống tay áo Tô Diệu Y, rũ xuống vô lực.
Cô cúi đầu, giọng nói pha lẫn oán độc:
"Ngươi nhất quyết ép ta đến đường cùng, đuổi ta khỏi Dung phủ... chẳng lẽ, thật không có chút tư tâm nào? Hà tất phải nói nghe cao thượng đến vậy..."
Tô Diệu Y sững người, rồi cười nhạt:
"Ngươi không nghĩ rằng ta tố giác ngươi vì ta thích Dung Giới đấy chứ?"
Thanh Vân lạnh lùng nhìn nàng, không đáp.
Tô Diệu Y khẽ cười, lắc đầu: "Thật hoang đường..."
Nàng liếc mắt nhìn đôi tay khéo léo của Thanh Vân, chậm rãi nói tiếp:
"Ngươi có thể dùng d.a.o khắc ra vạn vật thế gian, nhưng trong lòng, trong đầu ngươi, lại chỉ chứa mỗi một khao khát không thể với tới – Dung Giới."
Nàng cười một lát, rồi lại chậm rãi đặt đĩa cua sốt cam xuống, quay sang Thanh Vân:
"Ta có thể cho ngươi hai con đường. Một, ta sẽ báo chuyện này cho huyện chúa. Hai, ta sẽ giữ im lặng, nhưng sau khi yến hội kết thúc, ngươi phải chủ động tìm Dung Giới, nói với hắn rằng ngươi đã tìm được con đường tốt hơn, muốn rời khỏi Dung phủ để đi chu du bên ngoài."
Thanh Vân sững người, ánh mắt lạnh lùng thoáng d.a.o động, thay vào đó là chút mơ hồ.
Tô Diệu Y chợt nghĩ đến điều gì, cười khẽ:
"Nếu ngươi chọn con đường thứ hai, ta không ngại cược với ngươi một lần."
Nàng nhìn thẳng vào mắt Thanh Vân, chậm rãi nói:
"Nếu Dung Giới giữ ngươi lại, dù chỉ một câu, một chữ, ngươi có thể ở lại Dung phủ. Còn chuyện hôm nay, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra."
Ánh mắt Thanh Vân lóe lên tia hy vọng, cô cắn răng: "Ta cược với ngươi."
****
Khi Tô Diệu Y quay lại đình, Cố Ngọc Ánh đã ăn xong phần cua sốt cam rồi rời đi.
Sợ cô lạc lõng một mình, Tô Diệu Y liền đi khắp vườn tìm kiếm. Mãi đến khi đến bờ thủy tạ dưới tán hoa hạnh, nàng mới thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Nhưng lần này, Cố Ngọc Ánh không đứng một mình. Bên cạnh cô còn có một bóng hình cao ráo, thanh thoát như trăng sáng.
Tô Diệu Y chỉ thoáng nhìn liền nhận ra Dung Giới. Nàng khựng lại tại chỗ.
Dưới bóng hoa hạnh, hai người đứng song song, cả hai đều mang khí chất thanh lãnh xa cách, tự phụ mà ung dung. Nhìn vào, quả thực vô cùng xứng đôi.
Bên bờ nước, Dung Giới dường như cảm nhận được điều gì, liền quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt nàng.
Tô Diệu Y khẽ nhướng mày, thu lại ánh nhìn, xoay người rời đi.
Cố Ngọc Ánh cũng vô thức nhìn theo hướng Dung Giới đang dõi mắt:
"Cửu An, ngươi đang nhìn gì thế?"
Dung Giới lặng lẽ thu ánh mắt lại, thản nhiên đáp: "Không có gì."
****
Khi mặt trời lặn, yến hội kết thúc, các tiểu thư khuê các lần lượt ra về.
Theo ý Phù Dương huyện chúa, Dung Giới đích thân tiễn Cố Ngọc Ánh ra cổng. Đến nơi, lại thấy mấy vị tiểu thư khác vẫn chưa rời đi, mà còn vây quanh Tô Diệu Y.
"Diệu Y, ngươi nói hôm nay sẽ viết mấy quyển sách đó, ta thật tò mò. Khi nào làm xong, nhớ gửi một quyển cho ta!"
"Ta cũng muốn! Phải gửi cho ta bản đầu tiên!"
"Dựa vào cái gì?"
Tô Diệu Y kiên nhẫn dỗ dành từng người:
"Yên tâm, khi nào sách xong, ta sẽ thuê mấy người đưa cùng lúc đến phủ các ngươi, không ai phải tranh giành."
Cố Ngọc Ánh lặng lẽ quan sát nàng, chợt hỏi:
"Nàng và những tiểu thư này, xuất thân khác nhau, tính cách cũng khác, tại sao lại có thể hòa hợp đến vậy?"
Không nghe được hồi đáp, cô quay đầu lại, liền thấy Dung Giới cũng đang dõi mắt nhìn Tô Diệu Y, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Cửu An?"
Dung Giới hơi thu ánh mắt, giọng bình thản:
"Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Bản lĩnh này, ngươi học không nổi."
Cố Ngọc Ánh im lặng.
****
Sau khi tiễn Cố Ngọc Ánh, Dung Giới liền đến gặp mẫu thân.
Huyện chúa cười nhẹ, nói:
"Hôm nay ta thấy con và Cố Ngọc Ánh trò chuyện rất hợp ý. Cả Diệu Y cũng nói, trong Lâm An này, người hợp với con nhất, e rằng chỉ có nàng ấy…"
Chưa kịp nói dứt lời, Dung Giới đã lên tiếng cắt ngang:
"Mẫu thân và Tô Diệu Y quả nhiên tình cảm thắm thiết. Ngay cả hôn sự của con, cũng để nàng xen vào?"
Giọng điệu sắc bén của hắn khiến Phù Dương huyện chúa thoáng sững sờ.
Chưa kịp phản ứng, Dung Giới đã cụp mắt, che đi vẻ lạnh lùng vừa thoáng hiện.
“Mẫu thân không cần lo nghĩ chuyện hôn sự làm gì. Chừng nào việc của con chưa hoàn thành, con sẽ không thành thân.”
Nói xong, hắn đứng dậy cáo lui.
Phù Dương huyện chúa cũng vội đứng lên, chưa chịu bỏ cuộc:
“Vậy trước cứ định hôn sự, đợi con từ Biện Kinh trở về rồi tính…”
Dung Giới không quay đầu, chỉ dừng chân ngay bậc cửa, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại lạnh đến thấu xương:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-26.html.]
“Người thật sự tin con có thể trở về từ Biện Kinh sao?”
Phù Dương huyện chúa sững người. Sắc mặt bà trắng bệch, ánh mắt phút chốc phủ một tầng âm u.
Hắn xông vào Biện Kinh để tìm Đinh Mùi Minh, sống c.h.ế.t khó lường… Cát hung chưa biết…
Bóng đèn lồng chập chờn lay động trong gió đêm. Hồi lâu sau, bà mới trầm giọng gọi nữ sử bên cạnh:
“Gọi Dung Vân Mộ tới gặp ta.”
Nữ sử chần chừ:
“Huyện chúa…”
Phù Dương huyện chúa day day trán, nhắm mắt lại, giọng có chút mệt mỏi:
“Đi đi.”
****
Trăng ẩn sau mây, gió đêm lạnh lẽo.
Dung Giới trên đường trở về Tĩnh Tư Cư, bầu trời bỗng rơi xuống cơn mưa xuân lất phất. Hắn bước chân nhanh hơn, đi ngang qua thủy tạ thì thoáng khựng lại.
Ban ngày, hắn và Cố Ngọc Ánh đã đứng dưới gốc cây này. Cảnh tượng ấy, Tô Diệu Y hẳn đã nhìn thấy rõ ràng.
Mưa phùn giăng như tơ mỏng, trước mắt hắn bỗng phủ một màn sương mờ, kéo trí nhớ hắn trở về những ngày tháng chật vật ở Lâu huyện.
Khi ấy, Tô Diệu Y hay ghen.
Ở Lâu huyện, chỉ cần “Vệ Giới” hắn trò chuyện với nữ nhân khác đôi ba câu, nàng liền cáu kỉnh, giận dỗi, thậm chí còn bày chút tính tình.
Những gương mặt từng nói chuyện với hắn ngày đó, hắn đã sớm quên sạch. Nhưng dáng vẻ ghen tuông của Tô Diệu Y vẫn còn in đậm - đôi mắt ấm ức mà tức giận, cái bĩu môi đầy oán trách, dáng vẻ như có thể dìm cả người vào cơn ghen đến mềm nhũn.
Còn bây giờ…
Người từng ghen tuông ấy lại chẳng chút oán hận, vui vẻ đứng ra lo liệu yến tiệc giúp hắn, còn ân cần tiếp đón “Dung thị nữ chủ nhân” tương lai. Nhìn thấy hắn sóng vai cùng người khác, nàng cũng chẳng chút d.a.o động, cứ như đang ngắm một đôi thần tiên chẳng liên quan gì đến mình.
Mưa bụi thấm ướt cổ áo, dán lên da thịt lạnh buốt. Lạnh như lòng hắn lúc này.
Hắn cứ thế dầm mưa về đến sân.
Vừa đến cửa phòng, hắn thấy Thanh Vân.
Cô đứng dưới hành lang, dáng vẻ thất thần, như đang đợi hắn.
Dung Giới dừng bước.
Hắn không thích có nữ sử hầu hạ bên cạnh, nên những người trong viện hiếm khi lui tới hậu viện, lại càng không dám tự ý vượt rào.
Thanh Vân vừa ngẩng đầu thấy hắn liền giật mình, vội vã cúi người hành lễ:
“Công tử…”
Biết cô có chuyện muốn nói, Dung Giới không vào phòng ngay. Hắn đón lấy chiếc khăn lụa sạch từ tay tiểu tư, chậm rãi lau khô nước mưa trên tay và gò má, rồi lạnh nhạt hỏi:
“Có chuyện gì?”
Thanh Vân ngơ ngác nhìn động tác của Dung Giới, nhất thời quên mất phải đáp lời. Mãi đến khi hắn đưa mắt nhìn sang mới giật mình hoàn hồn.
Cắn răng lấy hết dũng khí, cô nói:
"Nô tỳ... nô tỳ đã dành dụm được chút bạc, muốn chuộc thân rời khỏi Dung phủ."
Hành lang đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.
Động tác của Dung Giới khựng lại, hắn buông tay, nhàn nhạt lặp lại:
"Rời khỏi Dung phủ? Đi đâu?"
Thanh Vân ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, cố tìm một tia lưu luyến trên gương mặt vốn dĩ luôn phẳng lặng kia.
"Có lẽ sẽ đến Ngọc Xuyên Lâu, làm một nữ đầu bếp..."
Dung Giới lặng lẽ nhìn cô, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Thanh Vân vẫn không thể tìm thấy thứ mình mong đợi trong đôi mắt ấy.
Cô đã nghĩ, dù hắn không nỡ, thì ít nhất cũng sẽ có chút tức giận giống như khi đối mặt với sự nghịch ngợm của Tô Diệu Y.
Nhưng không... chẳng có gì cả.
Mọi tự tin trong cô hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại thất vọng và hoảng loạn.
Cô muốn nói gì đó để vãn hồi tình thế, nhưng lời Tô Diệu Y dặn trước khi rời đi cứ vương vấn trong đầu, khiến cô chần chừ.
Cuối cùng, cô chỉ có thể uyển chuyển dẫn dắt hắn thốt lên lời giữ mình lại:
"Thật ra nô tỳ chỉ là nghĩ quẩn nhất thời... Nếu công tử không muốn, nô tỳ sẽ từ bỏ ý niệm này..."
Lời còn chưa dứt, Dung Giới đã nghiêng đầu phân phó gã sai vặt bên cạnh:
"Đi lấy khế bán thân của Thanh Vân."
Thanh Vân sững sờ, trong tai chỉ còn lại tiếng gió mưa vần vũ.
Khi tờ khế ước được đưa đến, Dung Giới tự tay đặt nó vào tay cô. Hắn dường như còn nói thêm điều gì đó, nhưng cô đã không nghe thấy nữa.
Cô không thu dọn hành lý, chỉ cầm lấy mảnh giấy ấy, bước xuyên qua hành lang mưa bụi.
Lòng bỗng nhiên nhớ lại ngày đầu tiên mình bước chân vào Dung phủ.
Khi đó, Dung phủ vẫn còn ở Biện Kinh, vẫn là dòng dõi tể tướng. Cô vừa vào phủ liền được sắp xếp hầu hạ bên cạnh Dung Giới, trở thành tiểu nữ sử trẻ tuổi nhất trong viện của hắn.
Khi ấy, Dung Giới thậm chí còn thấp hơn cô. Tuy đã có dáng vẻ trầm ổn của một "tiểu đại nhân" nhưng vẫn khác xa vị đại công tử lạnh lùng vô tình của hiện tại.
Chỉ một tháng sau, vụ án "Giả mạo chỉ dụ vua" chấn động triều đình nổ ra...
Dung Tư phụ tử bị xử tử, cả Dung phủ bị giam lỏng chờ xử lý.
Dung Giới khi đó phát sốt cao, nhưng Dung phủ bị phong tỏa đến mức ngay cả một con chim sẻ cũng không thể bay vào.
Hắn mê man, không ăn không uống, chỉ không ngừng lẩm bẩm...
"Muốn ăn băng sữa đặc mà tổ phụ vẫn mua cho mỗi khi hạ triều..."
Tất cả đầu bếp nữ trong phủ đều thử làm một chén băng sữa đặc, nhưng Dung Giới vẫn không chịu nuốt.
Ngoại trừ Dung Tư, không ai biết rốt cuộc Dung Giới muốn ăn băng sữa đặc của tiệm nào, cũng chẳng ai rõ hương vị đó ra sao.
Giữa lúc mọi người bối rối không biết làm thế nào, Thanh Vân rụt rè đứng dậy, nhỏ giọng thừa nhận rằng cô từng lén ăn vụng băng sữa đặc của Dung Giới và có thể thử làm một chén.
Đó là lần đầu tiên Thanh Vân xuống bếp, cũng là lần đầu tiên cô làm băng sữa đặc…
Không biết có phải nhờ chén băng sữa đặc ấy hay không, nhưng sáng hôm sau, cơn sốt của Dung Giới đột nhiên thuyên giảm, hắn vẫn sống.
Từ ngày đó, Thanh Vân trở thành nữ tỳ có địa vị vững chắc nhất bên cạnh Dung Giới. Đến cả huyện chúa cũng xem trọng cô vài phần, không còn coi cô như những nữ tỳ tầm thường khác.
Thanh Vân từng nghĩ rằng, trong lòng Dung Giới, mình ít nhất cũng có một chút đặc biệt…
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nhưng mưa xuân thấm nhẹ không tiếng động, khiến người ta khó lòng phát hiện. Chỉ đến khi bước ra khỏi cổng lớn Dung phủ, Thanh Vân mới nhận ra xiêm y trên người đã bị nước mưa thấm ướt đẫm từ lúc nào.
“Thanh Vân cô nương?”
Thủ vệ trước cổng thấy cô, thoáng sửng sốt:
“Cô đây là…”
Thanh Vân không đáp, chỉ lặng lẽ bước xuống bậc thang.
Đi qua khúc ngoặt, một bóng người cầm ô bất chợt xuất hiện trong tầm mắt cô.
Từ làn váy màu hạnh vàng, Thanh Vân chậm rãi ngước lên, đối diện gương mặt mà lúc này cô không muốn nhìn thấy nhất.
“…Ngươi thắng rồi.”
Giọng cô lạnh nhạt, nói xong liền định lướt qua người đối diện.
Chiếc ô hơi nghiêng xuống, chặn trước bước chân cô.
“Chúc mừng.”
“Chúc mừng gì? Chúc mừng ta trở thành kẻ bị ruồng bỏ sao?”
Tô Diệu Y khẽ lắc đầu, đưa chiếc ô trong tay cho Thanh Vân.
Cô không nhận lấy.
Tô Diệu Y cụp mắt, chậm rãi nói:
“Dung Giới là thiên chi kiêu tử, mắt cao hơn đỉnh, kiêu ngạo và tự phụ. Hắn chỉ phân biệt sang hèn, không hiểu lòng người đáng quý ra sao. Ngươi trao đi một tấm chân tình, nhưng trong mắt hắn, ngươi chỉ như cánh hoa rơi giữa sân vắng. Khi vui, hắn có thể nhặt lên làm điểm xuyết cho y phục; khi chán, ngươi chẳng qua chỉ là cánh hoa tàn dưới gót giày.”
Thanh Vân ngây người, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
“Công tử không giống bọn họ…”
“Dung Giới chính là như vậy.”
Giọng Tô Diệu Y nhẹ tựa mưa xuân, nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.
“Ngươi nghĩ hắn sẽ trân trọng tình cảm và sự hy sinh của ngươi sao? Hắn chỉ cho rằng ngươi tham vinh mưu lợi, mơ tưởng đến những thứ vốn không thuộc về mình.”
Thanh Vân mấp máy môi, nhưng lại không thốt nổi một lời phản bác.
Tô Diệu Y nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng cất tiếng:
“Hà tất phải hao tâm tổn trí, chỉ để làm một bông hoa trong hậu viện của nam nhân?”
Tô Diệu Y đặt cán ô vào tay Thanh Vân, khẽ mỉm cười. Giọng nàng trầm ổn nhưng lại mang theo sự chân thành và nghiêm túc:
"Gió thuận thì nên mượn lực, đưa ta lên tận mây xanh."
Hai người cầm ô, lặng lẽ rời đi trong màn mưa phùn lất phất.
Khi bóng dáng họ khuất hẳn nơi cuối con hẻm, một chiếc ô khác lặng lẽ từ phía sau tượng sư tử đá trước cổng Dung phủ hiện ra.
Dưới vành ô, khuôn mặt Dung Giới ẩn trong bóng tối, thần sắc khó đoán. Chỉ có bờ môi mím chặt và chiếc cằm căng thẳng cho thấy cảm xúc đang bị kìm nén.
Gã sai vặt Khuyết Vân do dự một lát, rồi thấp giọng hỏi:
"Tô nương tử khuyên nhủ Thanh Vân thì thôi, cớ sao lại tự hạ thấp mình như vậy, thưa công tử?"
Dung Giới im lặng rất lâu, rồi chỉ lạnh lùng buông một câu:
"Về phủ."
Khuyết Vân len lén quan sát nét mặt chủ nhân, tay cầm bức thư đã bị mưa thấm ướt, do dự hỏi tiếp:
"Vậy... tấm thiệp tiến cử Thanh Vân đến Ngọc Xuyên Lâu, công tử còn muốn gửi đi không?"
"Không cần."
****
Tĩnh Tư Cư.
Sau khi thay xiêm y, Dung Giới bước ra, thấy trên bàn đã bày sẵn một chén sữa quế hoa ướp lạnh.
Đây là món hắn bất chợt thèm khi trên đường về, nên đã sai nhà bếp làm.
Hắn ngồi xuống, múc một thìa đưa lên miệng.
Nhưng chỉ ăn một miếng, hắn lại chẳng muốn ăn thêm miếng thứ hai.
"……"
Cuối cùng, Dung Giới buông muỗng, gọi Khuyết Vân vào.
"Dọn đi."
****
Nửa tháng sau.
Trước cửa Ngọc Xuyên Lâu, ngay đối diện, Túy Giang Nguyệt, một cuộc rước đón hoành tráng diễn ra, nghênh đón một nữ đầu bếp thần bí, lai lịch không rõ.
Đoàn người đông đúc, cờ quạt rợp trời. Phía trước, những người đánh trống, thổi tiêu mở đường. Theo sau là đám tiểu nhị của Túy Giang Nguyệt, giơ cao những tấm biển lấp lánh mang dấu ấn rực rỡ của quán ăn.
Mà ở cuối đoàn diễu hành, một cỗ kiệu phủ lụa trắng mỏng được khiêng đi chậm rãi.
Bên trong kiệu, một nữ tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn, tay cầm quạt tròn che mặt, vận y phục nhẹ nhàng như mây khói.
Cô chính là đầu bếp mới của Túy Giang Nguyệt - Vân nương tử.
Tại Tri Vi Đường, bên cạnh trà lâu.
Trịnh Ngũ Nhi vội vã đến báo tin thì thấy Tô Diệu Y đang thong thả lật sách, cân nhắc những trang báo mới.
"Tô lão bản sao lại ngồi ở đây?"
Tô Diệu Y đặt bút xuống, tiện tay cắm vào ống bút bên cạnh, giọng điềm nhiên:
"Dạo này Tri Vi Đường đông quá, làm ta nhức đầu… Ngươi tiếp tục nói về Túy Giang Nguyệt đi."
Sợ nàng chưa nghe qua danh tiếng quán ăn này, Trịnh Ngũ Nhi vội bổ sung:
"Túy Giang Nguyệt từng là một trong những tửu lâu hàng đầu thành Lâm An, sánh ngang với Ngọc Xuyên Lâu. Nhưng từ khi Ngọc Xuyên Lâu mời được Võ nương tử từ trong cung về làm bếp trưởng, lợi nhuận của Túy Giang Nguyệt ngày càng lụn bại…"
Y tặc lưỡi, cảm thán:
"Túy Giang Nguyệt nửa năm nay im ắng, sao bỗng nhiên chịu bỏ cả đống bạc để đánh bóng tên tuổi một nữ đầu bếp mới? Tô lão bản, hôm qua ta lên phố nhìn thấy, ôi chao, náo nhiệt đến mức chấn động cả thành!"
Tô Diệu Y chỉ cười nhạt:
"Dạo gần đây ta bận làm sách mới, hết ở Tri Vi Đường lại đến đây, chẳng có thời gian đi hóng hớt. Nhưng bọn Tô An An thì có đi xem."
"Nói cũng lạ, Túy Giang Nguyệt bỏ số tiền lớn mời vị Vân nương tử này, vậy mà lại giấu giếm, không chịu để lộ thân phận thực sự... Giờ cả thành đều đồn đoán, không biết nữ đầu bếp này rốt cuộc là ai."
Trịnh Ngũ Nhi, làm việc dưới trướng Tô Diệu Y lâu ngày, cũng bị ảnh hưởng phong cách, xoa tay đề nghị:
"Tô lão bản, hay hôm nay tiểu báo của chúng ta cũng nên viết một bài về Vân nương tử?"
Tô Diệu Y nhìn y như thể đang suy xét điều gì, rồi hỏi:
"Vậy ngươi nghe được gì về thân phận nàng ấy?"
Trịnh Ngũ Nhi gãi đầu cười gượng:
"Không... không có tin chính xác, chỉ là tin đồn ngoài phố thôi. Có người đoán nàng từng là thượng thực nương trong cung, có người lại nói nàng là tiểu thư thế gia Biện Kinh gặp nạn."
Y đảo mắt, bỗng hạ giọng nói bừa:
"Theo ta thấy, thượng thực nương gì chứ, tiểu thư thế gia gì chứ, làm gì đến mức phải bí ẩn như vậy? Biết đâu... biết đâu nàng là nam nhân thích giả nữ!"
Y vừa nói xong đã bật cười ha hả.
Tô Diệu Y nhướng mày, gật gù:
"Ý kiến hay."
Tiếng cười của Trịnh Ngũ Nhi bỗng nghẹn lại:
"Hả?"
Tô Diệu Y thản nhiên rút một tờ giấy, đặt bút viết:
[Xưa có Mộc Lan, nay có Vân nương. Tay áo Nghê Thường che nửa mặt, ai dám chắc ta là nam hay nữ?]
Hôm đó, bài báo của Tri Vi Đường chẳng khác nào tạt thêm dầu vào lửa.
Nhân lúc dư luận còn sôi sục, Túy Giang Nguyệt lập tức chớp thời cơ, mở đấu giá bàn tiệc đầu tiên của Vân nương tử. Chỉ giới hạn hai mươi người, lại còn đặt một cái tên mỹ miều: "Võng Xuyên Hương Tận".
"Đúng là trò giật gân..."
Võ nương tử đứng bên cửa sổ lầu ba Ngọc Xuyên Lâu, nhìn đám đông chen chúc ngoài Túy Giang Nguyệt, hờ hững đóng cửa sổ lại.
Lúc này, có người lên báo:
"Nương tử, lầu hai có khách gọi món Cá Lát Yến."
Cô chỉ đáp gọn: "Biết rồi."
Võ nương tử xách d.a.o lên lầu hai. Vừa vào phòng, nhìn thấy người ngồi đối diện bàn dài, cô khựng lại, sắc mặt trầm xuống:
"Sao lại là ngươi?"
Tô Diệu Y cười cười, thái độ thản nhiên như chưa từng có hiềm khích:
"Đúng vậy, Võ nương tử hôm nọ để lại ấn tượng sâu sắc, ta nhớ mãi không quên. Nên dù mọi người đều đến Túy Giang Nguyệt xem người mới, ta vẫn đặc biệt đến đây, giữ thể diện cho một người quen cũ như ngươi."
Võ nương tử liếc ra sau lưng nàng, lúc này mới nhận ra cửa sổ trong phòng đã được cố ý mở rộng, mà đối diện chính là Túy Giang Nguyệt.
Cô cười lạnh:
"Loại người mượn danh ẩn giấu, dùng chiêu trò đẩy giá bản thân lên, ta gặp không ít. Phần lớn chỉ có hư danh, còn tài nghệ thì tầm thường."
"Đáng tiếc," Tô Diệu Y nhàn nhã dựa vào ghế, chậm rãi nói, "Ngươi e rằng sẽ phải thất vọng rồi."
Tô Diệu Y ngả người vào ghế bành, nhướng nhẹ đuôi mày, vẻ mặt đầy hứng thú.
Cùng lúc đó, tại Túy Giang Nguyệt, cách Ngọc Xuyên Lâu một con phố.
Trong đại sảnh, bàn tiệc chính đã tề tựu đông đủ. Khi rèm sa khẽ lay động, một dáng người thanh lệ chậm rãi bước ra, lộ diện trước bao ánh nhìn chờ đợi.
Chính là nữ sử Thanh Vân, người trước đây đã rời khỏi Dung phủ.
Cô đẹp, nhưng không đến mức khuynh quốc khuynh thành như lời đồn. Điều này khiến một số thực khách thoáng thất vọng.
Thanh Vân hành lễ xong liền bắt tay vào bày trí món ăn của mình - “Võng Xuyên Hương Tận.”
Đám gia nhân lập tức xếp thành hàng, lần lượt dâng lên các nguyên liệu đã được sơ chế: trái cây, rau củ, từng lát mỏng được cắt tỉa tinh tế, sắp xếp ngay ngắn trước mặt cô.
Thanh Vân xắn tay áo, lấy ra một thanh đao nhỏ sắc bén. Lưỡi đao tinh xảo, gắn bên sườn một chiếc nhẫn bạc lấp lánh, trên đó còn đính một con bướm dang cánh như sắp bay lên.
Cô đeo nhẫn vào ngón trỏ, giấu lưỡi đao trong lòng bàn tay, nhìn qua cứ như đang chạm khắc chỉ bằng đầu ngón tay.
Động tác của cô nhanh nhẹn mà dứt khoát. Con bướm trên tay dường như cũng sống dậy, chớp cánh theo từng đường điêu khắc. Chỉ trong nháy mắt, hình núi đá đã hiện lên trên nền trái cây xanh biếc…
Thực khách sững sờ, vô thức ngồi thẳng dậy, chăm chú theo dõi từng động tác của cô.
****
Tại Ngọc Xuyên Lâu, Tô Diệu Y vừa nhấp một ngụm trà, vừa hứng thú nhìn sang vị Võ nương tử đang thao thao giới thiệu món cá trước mặt.
“ ‘Võng Xuyên Hương Tận’... Võng Xuyên này chẳng phải lấy cảm hứng từ bức tranh ‘Võng Xuyên Đồ’ nổi danh thời Đường sao?”
Cô chậm rãi nói, ánh mắt mang theo tia giảo hoạt.
“Theo truyền ký, bức họa ấy vẽ về một chốn đào nguyên ẩn cư, nơi núi non thấp thoáng, đình đài xen kẽ, gồm hai mươi cảnh tuyệt mỹ…”
****
Trong đại sảnh Túy Giang Nguyệt, Thanh Vân đã hoàn thành tác phẩm đầu tiên.
Cô nhẹ nhàng đặt tòa Lâm Hồ Đình vừa khắc tinh xảo trước mặt vị khách đầu tiên.
“Đây là cảnh thứ nhất - Lâm Hồ Đình.”
Ánh mắt mọi người lập tức bị thu hút.
Chưa kịp đánh giá kỹ, đĩa thứ hai, thứ ba cũng nhanh chóng được dâng lên.
“Cảnh thứ hai - Lộc Sài.”
“Cảnh thứ ba - Cân Trúc Lĩnh.”
…
Không lâu sau, hai mươi vị khách đều có một món ăn trước mặt, mỗi món tượng trưng cho một cảnh. Nhìn toàn bộ bàn tiệc, hai mươi món hợp lại thành một bức tranh Võng Xuyên Đồ sống động ngay trên bàn tiệc!
Tô Diệu Y chậm rãi đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn vị Võ nương tử đối diện, giọng điệu thong thả nhưng không che giấu sự đắc ý.
“Một bữa tiệc, chỉ ngon thôi thì mới là trung bình. Nếu vừa ngon vừa đẹp, ấy là thượng thừa. Nhưng nếu lại có thể dẫn chứng bằng thơ họa, khiến người ta như lạc vào cảnh giới huyền diệu…”
Nàng cười tủm tỉm.
“Võ nương tử, ta nói có đúng không?”
Võ nương tử thoáng khựng lại, tay cầm đũa hơi dừng giữa không trung, sắc mặt không được tốt lắm.
“Gò ép… Cái gọi là ‘Võng Xuyên Hương Tận, có ‘Võng Xuyên’, nhưng ‘hương tận’ đâu?”
Tô Diệu Y khẽ búng ngón tay.
“Bộp.”
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Thanh Vân búng nhẹ ngón tay, con d.a.o nhỏ trong tay cô bay ra, cắm trúng chiếc đèn lồng giữa bàn tiệc.
Trong khoảnh khắc, lớp vỏ đèn bị rách toạc, những cánh hoa trắng muốt bên trong rơi xuống như mưa, hương thơm ngào ngạt tỏa ra, lan tràn khắp không gian.
Cánh hoa rơi rực rỡ, điểm xuyết lên khung cảnh Võng Xuyên huyền ảo.
Yến tiệc im lặng trong chốc lát, sau đó là tiếng vỗ tay vang dội cùng những lời tán thưởng không dứt.
Âm thanh náo nhiệt ấy vọng đến tận Ngọc Xuyên Lâu, khiến cả Tô Diệu Y và Võ nương tử không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Tay Võ nương tử khựng lại, lưỡi d.a.o lệch đi một chút, cắt vào lòng bàn tay. Máu đỏ tràn ra, nhỏ xuống lát cá trước mặt.
Tô Diệu Y nhướng mày, ánh mắt lướt qua giọt m.á.u thấm vào miếng cá, thản nhiên nói:
"Xem ra hôm nay món Kim Tê Ngọc Quái lại không ăn được rồi?"
Võ nương tử cuối cùng cũng buông dao, nhẫn nhịn hồi lâu mới mở miệng:
"Tiền cơm hôm nay, ta sẽ trả gấp đôi. Tô lão bản, mời về cho."
Tô Diệu Y tiếc nuối đứng dậy. Khi đi ngang qua Võ nương tử, nàng chợt dừng lại, nghiêng đầu hỏi:
"Võ nương tử, sao ngươi không thắc mắc vì sao ta lại biết rõ đến từng chi tiết về hương vị của Võng Xuyên Hương Tận?"
Võ nương tử ngẩn ra, theo phản xạ quay sang nhìn nàng.
Tô Diệu Y cười nhạt:
"Bởi vì..."
Nàng chậm rãi ghé sát, khóe môi cong lên:
"Vị Vân nương tử kia, cùng với bàn tiệc chào sân này, đều do chính tay ta đưa đến Túy Giang Nguyệt."
Võ nương tử sững sờ, ánh mắt trầm xuống:
"Là ngươi?"
Tô Diệu Y gật đầu thản nhiên, giọng nói mang theo chút trào phúng:
"Lúc trước, ta từng muốn Tri Vi Đường hợp tác với Ngọc Xuyên Lâu. Nhưng ngươi đã từ chối, còn nói ta chỉ xứng đáng ăn cơm thừa canh cặn. Một lời sỉ nhục như vậy, sao có thể không khiến ta động tâm?"
Nàng dừng lại một chút, giọng nói bình thản nhưng mang theo sự sắc bén khó che giấu:
"Thay vì khom lưng cầu cạnh một thượng thực nương tử, sao ta không tự tay tạo ra một thượng thực nương tử?"
Võ nương tử siết chặt nắm tay, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Tô Diệu Y lướt qua cô, không ngoái đầu lại, chỉ bỏ lại một câu đầy ẩn ý:
"Trước đây, ngươi nói Tri Vi Đường chẳng qua chỉ là một tiệm sách nhỏ mới mở, còn Ngọc Xuyên Lâu lại là tửu lầu rực rỡ nhất Lâm An thành..."
Bước chân nàng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
"Sau này, sẽ không còn như vậy nữa."