Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-05-14 05:45:06
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Leng keng!"

Dung Giới dứt khoát đóng dấu lên tờ khế ước, đánh dấu chiến thắng của Tần Trạch Kinh Thư Phố.

Tri Vi Đường… thua cuộc!

Toàn bộ Ngọc Xuyên Lâu chìm vào sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Tô Diệu Y thoáng sững sờ, vẻ thản nhiên trước đó hoàn toàn biến mất. Đôi mắt nàng lạnh băng, bàn tay khẽ siết, con d.a.o nhỏ gần như sắp phóng về phía Dung Giới trên đài.

Ngoại trừ nàng, những người còn lại của Tri Vi Đường đều lộ vẻ mặt buồn bã, như thể đã lường trước kết cục này.

Cố Huyền Chương và Tần Hành đứng từ xa, nhìn nhau một thoáng, trong mắt không giấu nổi kinh ngạc.

Còn dưới đài, đám đông quần chúng…

Mặc dù không được chứng kiến cảnh tượng kịch tính như mong đợi, nhưng ai cũng hiểu Tần Trạch Kinh Thư Phố thắng là nhờ thực lực.

Dẫu vậy, trong lòng họ vẫn khó chịu như vừa nuốt phải con ruồi - muốn mắng nhưng chẳng biết mắng ai, muốn nuốt xuống thì lại nghẹn ngang cổ họng.

****

Trên lầu ba, Phù Dương huyện chúa hơi nhíu mày.

Bên cạnh, một nữ tỳ không kìm được mà hít vào một hơi lạnh, thấp giọng lẩm bẩm:

"Đại công tử đối với Tô Diệu Y, thật sự là không có chút tư tình nào…"

Nói đến đây, nàng ta liếc Phù Dương huyện chúa, dè dặt thử thăm dò:

"Huyện chúa, chuyện này hẳn là khiến người yên tâm hơn rồi chứ?"

Phù Dương Huyện Chủ im lặng nhìn xuống dưới lầu, đáy mắt phủ một tầng âm u khó đoán.

****

Dưới lầu, sau khoảnh khắc yên lặng, tiếng bàn tán rì rầm bắt đầu dấy lên.

"Tri Vi Đường thua rồi… theo như giao ước, bọn họ phải rời khỏi Lâm An sao?"

"Đáng tiếc quá! Chỉ thua có mười phiếu của Dung đại công tử!"

"Nhưng ta nghe nói nữ chưởng quầy của Tri Vi Đường là nghĩa nữ của Phù Dương huyện chúa, còn từng cứu mạng Dung đại công tử. Hắn làm vậy chẳng phải là kẻ bội bạc sao?"

****

Giữa đám đông, Tô Diệu Y siết chặt nắm tay, ánh mắt khóa chặt vào Dung Giới đang bước xuống đài.

Thấy nàng khẽ động, định bước lên, Lăng Trường Phong vội giơ tay ngăn lại.

"Ngươi định làm gì?"

Y nhìn nàng như thể sợ nàng nổi điên mà gây chuyện.

Tô Diệu Y mỉm cười, nhưng giọng nói bật ra qua kẽ răng lại lạnh lẽo vô cùng:

"Giãy giụa trước khi chết, chẳng lẽ ngươi muốn ta khoanh tay chờ c.h.ế.t sao?"

Nói xong, nàng bất ngờ tránh khỏi tay Lăng Trường Phong, cất cao giọng:

"Nghĩa huynh, dừng bước!"

Giọng nói thanh thoát, rõ ràng, như một tia sáng phá vỡ bầu không khí nặng nề trong Ngọc Xuyên Lâu.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng, rồi dõi theo từng bước chân nàng tiến lên đài.

Dung Giới dừng bước, xoay người lại, đối diện với nàng bằng ánh mắt sắc bén, ẩn chứa một nụ cười không rõ ý tứ.

"Số phiếu đã định, đã đánh cược thì phải chịu thua."

Tô Diệu Y nhìn thẳng vào Dung Giới, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:

"Nhưng đã là nghĩa huynh tự tay chặt đứt con đường sống của Tri Vi Đường, vậy ta chỉ muốn hỏi một câu - đây là công bằng, hay chỉ đơn giản là lấy việc công báo thù riêng?"

Hai người đứng trên đài, ánh mắt đối chọi gay gắt, sát khí ẩn hiện.

Bên dưới, đám đông xôn xao.

Không gì kích thích bằng một màn đấu trí giữa những người từng thân thiết!

Cả Ngọc Xuyên Lâu phút chốc im phăng phắc, ngay cả những kẻ đang rỉ tai bàn tán cũng ngậm chặt miệng. Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng một cây kim rơi xuống đất.

Dung Giới nhìn Tô Diệu Y thật lâu rồi mới lên tiếng:

“Tô Diệu Y, nếu hôm nay chỉ thuần túy so tài nghệ, ngươi nghĩ mình có thể lấy được bao nhiêu thẻ? Thay vì hỏi ta vì sao chặn đường ngươi, chi bằng hỏi những người dưới đài đây, vì sao bọn họ lại bỏ phiếu cho ngươi.”

Ánh mắt Tô Diệu Y lóe lên một thoáng, nhưng chỉ dừng lại trong chớp mắt rồi nhướng mày cười:

“Được thôi.”

Nàng xoay người, nhìn về phía một người vừa bỏ thẻ cho Tri Vi Đường, hỏi thẳng:

“Vị công tử này, ngươi vừa rồi vì sao lại chọn Tri Vi Đường?”

Người bị gọi tên thoáng cứng đờ, ấp úng một hồi mới lắp bắp đáp:

“Bởi… bởi vì các ngươi khắc nhanh!”

Lời vừa dứt, dưới đài lập tức vang lên những tiếng cười chế giễu.

Lăng Trường Phong siết chặt nắm tay, tức giận quay lại trừng mắt một cái. Nhưng ánh mắt ấy chẳng có chút uy h.i.ế.p nào, trái lại, tiếng cười càng lớn hơn.

Trên đài, Tô Diệu Y chẳng hề tỏ ra lúng túng, ngược lại vô cùng bình tĩnh, đưa mắt quét qua đám người đang cười:

“Không sai, khắc nhanh chính là sở trường lớn nhất của Tri Vi Đường. Nhưng tại sao các ngươi lại cười?”

Tiếng cười phía dưới lập tức tắt ngấm.

“Các ngươi có biết khắc nhanh có ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa là thời gian hoàn thành rút ngắn, chi phí giảm, đồng nghĩa với giá thành cũng rẻ hơn.”

Tô Diệu Y giơ lên một tấm thẻ lệnh khắc ấn vừa hoàn thành, giọng dõng dạc:

“Vừa rồi các ngươi cũng thấy, cùng một kiểu chữ, Tri Vi Đường chỉ mất một nửa thời gian. Thế nên, nếu các tiệm sách khác bán bốn văn tiền, chúng ta chỉ cần bán hai văn. Nếu hôm nay không phải bỏ phiếu mà là thật sự mua bán, các ngươi sẽ chọn ai?”

Dưới đài, đám đông đưa mắt nhìn nhau, nhất thời á khẩu.

Dung Giới đột nhiên cất giọng trầm thấp:

“Chỉ dựa vào giá rẻ để giành thị phần, e rằng không phải một phương thức đáng để ca ngợi.”

Tô Diệu Y quay sang nhìn hắn, ánh mắt sắc bén:

“Một năm trước, Quốc Tử Giám đã thu nhỏ khắc bản sách vở, ngươi biết vì sao không? Đó là để giảm chi phí giấy mực, giúp dân gian có nhiều người mua nổi kinh thư hơn. Tri Vi Đường cũng chỉ đang làm điều tương tự, có gì không đúng?”

Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp tục:

“Ngày xưa, có những thư sinh nghèo phải nhóm đom đóm làm đèn, lấy tuyết làm ánh sáng, chỉ để đọc thêm một trang sách. Nếu khi đó có một tiệm sách như Tri Vi Đường, giúp họ tiết kiệm được hai văn tiền cho mỗi cuốn, e rằng họ nằm mơ cũng sẽ cười.”

Giọng nàng dần lạnh đi, mang theo ý châm chọc:

“Tất nhiên, Dung gia thế phiệt trâm anh, ngươi chẳng để tâm đến hai văn tiền ấy. Với ngươi, sách vở không chỉ để đọc, mà còn để cất giữ, để đánh giá. Ngươi quan tâm đến bìa sách, đến kiểu chữ, đến kỹ thuật khắc in… Nhưng trong cả Lâm An này, có bao nhiêu kẻ như Dung Giới, và có bao nhiêu thư sinh nghèo không đủ tiền mua sách?”

Dung Giới khẽ động trong mắt, như một gợn sóng lướt qua mặt hồ, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã lặng yên không dấu vết.

Tô Diệu Y càng thêm chắc giọng, khí thế dâng cao:

“Lâm An cần những cuốn sách tinh mỹ, giá cao, nhưng cũng không thể thiếu những quyển sách mà ai cũng mua được. Hai loại này không hề hơn kém, chỉ đơn giản là phục vụ những đối tượng khác nhau.”

Nàng thu lại ánh mắt, nhìn xuống đám đông bên dưới, từng câu từng chữ dứt khoát:

“Tri Vi Đường có thể rời khỏi Lâm An, nhưng ta, Tô Diệu Y, chưa bao giờ cho rằng bán những cuốn sách này là sai!”

Những lời nói đầy khí phách ấy rơi vào tai mọi người, như một nhát búa gõ mạnh vào lòng họ.

Giờ khắc này, đám đông dưới đài cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không còn bị những con bạc kích động mù quáng, cũng không còn mang tâm lý dè dặt của kẻ đứng ngoài cuộc.

Trên gương mặt họ, nét cười cợt tiêu khiển biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, trịnh trọng. Họ dường như đã thực sự nhìn nhận lại người nữ chưởng quầy trẻ tuổi mới đến này.

Ở bên sườn đài, Cố Huyền Chương không biết từ khi nào đã đi đến cạnh Tần hành đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Tô Diệu Y trên đài, trầm ngâm nói:

"Ngày đó ngươi đến nhờ ta giúp đỡ, ta còn không hiểu, một tiểu nương tử thế nào mà có thể thuyết phục được lão cứng đầu như ngươi…"

Tần hành đầu bật cười: "Bây giờ thì sao?"

"Quả nhiên sóng sau xô sóng trước."

Cố Huyền Chương nhướng mày, vừa bước lên đài vừa vỗ tay.

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên làm Tô Diệu Y hơi sững người, quay đầu lại.

"Những lời của Tô lão bản, quả thực khiến Cố mỗ cũng phải tỉnh ngộ."

Cố Huyền Chương chậm rãi bước đến trước ống thẻ của các tiệm sách, đột nhiên cười nói:

"Nhưng mà… phải làm sao đây, ta bỗng nhiên muốn đổi ý."

Dừng một chút, ông quay đầu nhìn xuống dưới đài, lớn tiếng hỏi:

"Tần hành đầu, nếu bây giờ ta đổi phiếu, có còn tính không?"

Lời này vừa thốt ra, cả hội trường c.h.ế.t lặng.

Nhưng điều càng khiến họ kinh ngạc hơn chính là…

Tần hành đầu không chỉ không phản đối, mà còn mỉm cười nâng tay, làm động tác kính mời:

"Nếu ngay cả Cố đại nhân cũng đã mở miệng, vậy thì đương nhiên phải giữ lời."

Cố Huyền Chương gật đầu, dứt khoát rút một lá hồng thiêm từ ống thẻ của Tần trạch kinh thư phô.

Mọi người như đã đoán được ông định làm gì, lập tức trở nên phấn khích, ồn ào bàn tán.

Ai đó trong đám đông lại hô vang "Tri Vi Đường!"

Lần này, số người hưởng ứng nhiều hơn, âm thanh càng lúc càng vang, càng lúc càng đồng thanh.

Ngay cả Lăng Trường Phong cũng thấy nhiệt huyết dâng trào, hòa theo đám đông vung tay hô to.

Dưới tiếng hò reo như muốn bốc cả nóc Ngọc Xuyên Lâu, Cố Huyền Chương đặt lá hồng thiêm vào ống thẻ của Tri Vi Đường.

Tiếng hoan hô như sấm nổ rền vang.

Đám đông bùng nổ trong phấn khích, hò hét điên cuồng.

Lăng Trường Phong dẫn đầu nhảy phắt lên đài, vỗ mạnh vào vai Tô Diệu Y, lớn tiếng hét:

"Tô Diệu Y, ngươi thắng rồi! Ngươi thật sự thắng rồi! Chuyện này mà cũng có thể thắng sao?"

Ánh mắt Tô Diệu Y khẽ run, bàn tay giấu trong tay áo chậm rãi thả lỏng. Lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Bên tai vẫn còn vang tiếng thét kích động của Lăng Trường Phong.

Nàng nhíu mày, bất đắc dĩ bịt tai lại:

"Ta nghe thấy rồi, nhỏ giọng một chút đi…"

"A a a a…."

Chưa kịp thở, Tô An An và Mục Lan đã nhào lên đài, tiếng hét chói tai còn chấn động hơn cả Lăng Trường Phong, đồng loạt lao vào ôm chặt nàng.

Tô Diệu Y: "……"

Tô An An ôm chầm lấy Tô Diệu Y, vừa nhảy vừa reo, trong khi Mục Lan thì siết chặt cánh tay nàng, mặt méo xệch, vừa muốn khóc vừa muốn cười:

“Vì sao lại là hòa chứ? Ta đặt cược hẳn năm lượng bạc ô ô ô ô…”

Tô Diệu Y bị hai người kẹp giữa, dở khóc dở cười. Đột nhiên, nàng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Ngước lên, nàng liền thấy Dung Giới vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lặng lẽ dõi theo.

Nàng vốn nghĩ, dù hắn không đến mức tức hộc máu, thì ít nhất cũng sẽ tỏ ra bực bội hoặc khó chịu.

Nhưng không, ngoài dự đoán của nàng, ánh mắt Dung Giới vẫn điềm tĩnh như thường. Chỉ có điều, trong đáy mắt ấy lộ ra một tầng cảm xúc phức tạp mà nàng không tài nào đoán nổi.

Tô Diệu Y cũng chẳng buồn suy đoán. Khóe môi cong lên một chút, nàng cố ý nhướng mày khiêu khích hắn, rồi thu ánh mắt về, tiếp tục cùng Mục Lan và Tô An An nháo loạn.

“Đừng khóc! Không phải năm lượng bạc thôi sao? Ta đền cho ngươi!”

“Thật không đấy? Đây là chính miệng ngươi nói nhé! Không được đổi ý!”

“Cửu An.”

Cố Huyền Chương bước đến cạnh Dung Giới, giọng trầm ổn: “Chúng ta cũng nên đi thôi.”

Dung Giới hoàn hồn, không nói một lời, quay người theo thầy rời khỏi khán đài.

Từ bốn phía, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt.

“Ai mà mấy hôm trước còn nói Dung thị tuyệt đối không can thiệp vào chuyện tranh đấu giữa các thương hộ? Kết quả bây giờ thì sao? Thiên vị đến mức này!”

Cố Huyền Chương bỗng hạ giọng, bật cười đầy ẩn ý:

“Được lắm, Dung Giới. Ngươi lại dám tính kế lên đầu ta.”

Dung Giới thản nhiên đáp: “Cửu An không rõ tiên sinh đang nói gì.”

“Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình.” Cố Huyền Chương chắp tay sau lưng, cười mà như không: “Ngươi là đồ đệ giỏi của ta, lại đột nhiên làm khó Tri Vi Đường. Vậy ta, với tư cách sư trưởng, đương nhiên phải thu dọn cục diện rối rắm, giúp Tần hành đầu giảng hòa…”

Dung Giới ném cả mười phiếu cho Tri Vi Đường, chuyện này truyền ra ngoài chính là thiên vị trắng trợn.

Nhưng Cố Huyền Chương thay đổi kết quả bằng cách sửa lại mười phiếu của mình, đó mới là động thái khiến cả thành Lâm An chấn động.

“Ngươi đã dùng mười phiếu của mình để ủng hộ nàng, vậy ta cũng sẽ dùng mười phiếu của ta. Có vẻ như ngươi quyết tâm giúp nghĩa muội này danh chấn Lâm An rồi.”

Dung Giới rũ mi, giọng bình thản: “Cửu An không dám.”

Dừng một chút, hắn bổ sung: “Tiên sinh há có thể bị người khác dễ dàng chi phối? Có được hồng thiêm của ngài, đó là nhờ bản lĩnh của Tô Diệu Y.”

Cố Huyền Chương nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt đầy ý vị sâu xa:

“Lời này nghe rất hay.”

Dứt lời, Cố Huyền Chương ung dung rời đi.

Chỉ có Dung Giới vẫn đứng yên tại chỗ, không vội theo sau…

Sau một lúc lâu, hắn lại quay đầu, ánh mắt hướng về bóng hình xinh đẹp đang bị vây trong đám đông. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, dường như có gợn sóng khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng lấp lánh rồi nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.

Chỉ một cái liếc mắt ấy thôi, cũng đủ khiến Phù Dương huyện chúa đứng trên lầu sững sờ, khuôn mặt thoáng vẻ hoảng hốt.

Không ai hiểu con trai mình bằng mẹ.

Dung Giới từ bao giờ lại có thể dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người?

Kích động nhưng cố gắng kiềm chế, sắc bén nhưng cũng vương chút say mê.

****

Cuộc thi so tài giữa các tiệm sách kéo dài suốt cả ngày. Khi đám đông từ Ngọc Xuyên Lâu tản ra, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới vừa lên.

Nhưng chẳng ai vội rời đi, tất cả lại ùn ùn kéo vào khu lều sách bên ngoài Ngọc Xuyên Lâu.

Bốn phía thư lều giăng đầy những chuỗi đèn màu. Dưới ánh sáng lung linh, các tiểu nhị của các tiệm sách đứng trước quầy hàng, vui vẻ chào đón khách và giới thiệu những bản khắc mới nhất mà họ mang đến hôm nay.

Vừa trải qua một ngày thi thố đầy căng thẳng, những cuộc bàn luận nơi đây liền vô thức xoay quanh các vấn đề như “loại giấy sử dụng,” “mực in,” “kiểu chữ khắc,”… Những ai chưa kịp xem cuộc thi cũng tò mò ghé lại, lắng nghe câu chuyện của người trong cuộc.

Thậm chí, có không ít người bị những lời biện luận sắc bén của Tô Diệu Y chấn động, vào thư lều liền lập tức tìm quầy hàng của Tri Vi Đường.

Ai ngờ đâu, họ đi vòng quanh khắp lều sách, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tri Vi Đường đâu.

“Tri Vi Đường đâu rồi?”

Một tiểu nhị của tiệm sách khác ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Bọn họ đóng cửa về từ sớm rồi.”

Đám đông chỉ đành tiu nghỉu ra về, thầm nhủ ngày mai phải đến Tri Vi Đường tìm sách từ sớm.

Bên kia, trong con hẻm yên ắng...

Lăng Trường Phong cần mẫn đẩy chiếc xe nhỏ chất đầy sách, Tô Tích Ngọc đi bên cạnh, thỉnh thoảng giúp y chỉnh lại phương hướng. Ba cô nương còn lại thì vui vẻ tung tăng phía trước, hoàn toàn phớt lờ cảnh vất vả phía sau.

"Tương lai còn dài, Tri Vi Đường đâu phải chỉ làm ăn một ngày."

Tô Diệu Y phe phẩy quạt, vẻ mặt thư thái:

"Hôm nay ta đã quá nổi bật ở Ngọc Xuyên Lâu, cũng nên lùi một chút, để người khác hưởng chút vinh quang."

"Vinh quang? Ở đâu ra vinh quang?"

Tô An An mắt sáng rực:

"Ta cũng muốn thử một miếng!"

Mục Lan nửa tin nửa ngờ:

"Giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao? Ngươi mà có khí phách ấy sao?"

Tô Diệu Y bật cười:

"Được rồi, thật ra trước khi ra cửa, Giang Miểu đã xem quẻ cho ta, bảo rằng hôm nay nên dừng đúng lúc, tránh kẻ tiểu nhân, đề phòng đố kỵ."

Mục Lan phì cười:

"Chẳng trách… À mà này, ngươi hứa đền ta năm lượng bạc, đừng có quên!"

Tô Diệu Y tâm trạng vui vẻ, lười nhác đáp:

"Biết rồi, biết rồi! Nhìn ngươi chỉ chăm chăm vào mấy đồng bạc kìa…"

Lăng Trường Phong phía sau nâng chiếc xe lên, nhanh chân đuổi theo:

"Tô Diệu Y, chính ngươi cũng đặt cược đúng không? Hôm nay hòa, ngươi kiếm được bao nhiêu rồi?"

Tô Diệu Y khựng tay phe phẩy quạt, ho nhẹ hai tiếng, giả vờ trấn tĩnh rồi vội bước nhanh, bỏ lại bọn họ phía sau:

"Liên quan gì đến ngươi? Có chia tiền cho ngươi đâu mà hỏi!"

****

Tri Vi Đường.

Trên bàn, một rương bạc sáng loáng xếp ngay ngắn.

"Trịnh Ngũ Nhi vừa mang đến, nói là tiền ngươi thắng cược."

Giang Miểu vừa viết sổ sách, vừa thản nhiên thông báo.

Tô Diệu Y mắt sáng rỡ, lao đến ôm chầm lấy rương bạc, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đắm chìm:

"Mùi tiền… ta yêu nhất là mùi tiền…"

Sau lưng nàng, Lăng Trường Phong, Tô An An và Mục Lan đều trợn tròn mắt, miệng há hốc, kinh ngạc đến nỗi cằm suýt rớt xuống đất.

Phản ứng nhanh nhất vẫn là Mục Lan.

Như chợt hiểu ra điều gì, cô hét lên:

"Tô Diệu Y, ngươi thật là vô liêm sỉ! Hóa ra vụ cạnh nghệ với tiệm sách hôm nay là do các ngươi bày ra có phải không?"

Chỉ với bản tính cẩn thận và keo kiệt của Tô Diệu Y, nếu không nắm chắc kết quả hòa, làm sao nàng dám đặt cược nhiều bạc đến thế?

Chẳng trách từ đầu đến cuối nàng không hề hoảng loạn. Vì ngay từ sáng sớm, nàng đã cùng đám cáo già trong hội tiệm sách bàn bạc kỹ càng rồi!

Mục Lan nói đến đây, mọi người đều bừng tỉnh.

Lăng Trường Phong há hốc mồm, nhìn chằm chằm Tô Diệu Y:

"Vậy nên… hôm nay tất cả chỉ là một màn kịch?"

Tô Diệu Y cười tủm tỉm nhưng không đáp, lười giải thích rằng đâu là sắp đặt, đâu là bất ngờ.

"Ngươi là gian thương! Kiếm nhiều thế này mà chỉ đền ta có năm lượng bạc thôi sao?"

Mục Lan nhào tới định giật lại rương bạc. Tô Diệu Y tất nhiên không chịu, vội ôm chặt rương, chạy thẳng lên lầu:

"Ta dùng bản lĩnh kiếm tiền, dựa vào đâu mà chia cho ngươi?"

"Ngươi lừa ta! Phải đền gấp mười!"

Hai người rượt đuổi nhau khắp nơi, kéo theo cả đám người vào cuộc.

Chẳng mấy chốc, Tri Vi Đường huyên náo ầm ĩ, gà bay chó sủa!

Chuyện tiệm sách cạnh nghệ nhanh chóng lan truyền, từ một người kể mười, mười truyền trăm. Đến ngày hôm sau, tin tức về màn khẩu chiến của Tô Diệu Y, khiến ngay cả Cố Huyền Chương cũng phải đổi phiếu bầu vào phút chót, đã trở thành chủ đề bàn tán khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Nhân cơ hội Tri Vi Đường đang nổi như cồn, tiểu báo cũng bắt đầu mở bán. Tờ mờ sáng, Trịnh Ngũ Nhi đã dẫn đám tiểu huynh đệ, mỗi người ôm một trăm tờ báo nhỏ, chạy khắp thành rao bán.

Bên này, Tri Vi Đường đông nghẹt người, khách tới nườm nượp, bận đến mức Tô Tích Ngọc không xuể tay, đành kéo cả Lăng Trường Phong từ phòng khắc ấn còn đang say ngủ ra tiếp khách.

“Nhanh lên, tiếp đón khách đi, thiếu người rồi!”

Lăng Trường Phong còn chưa tỉnh ngủ, dụi mắt mơ màng:

“Những người khác đâu?”

“Còn ai nữa? Giang Miểu lại trốn việc rồi!”

“Tô Diệu Y đâu?”

Nhắc đến đây, Tô Tích Ngọc bực bội ra mặt:

“Nó á? Mới sáng sớm đã kéo Tô An An chạy sang Dung phủ ‘tránh ồn ào’ rồi!”

Thật ra, Tô Diệu Y đến Dung phủ không chỉ để tìm chút yên tĩnh, mà còn vì một lý do khác.

Hôm qua nàng làm trò trước bao nhiêu người, khiến Dung Giới ê mặt. Hôm nay nếu không đến trước mặt hắn mà phô bày phong thái người chiến thắng, chẳng phải quá có lỗi với tài ăn nói của mình sao?

Đáng tiếc, hạ nhân Dung phủ báo lại:

“Dung công tử đã ra ngoài từ sớm.”

Tô Diệu Y đành phải nuốt xuống ý định truy kích, ngoan ngoãn đi bái kiến Phù Dương huyện chúa.

Trong khi đó, Tô An An lại tỏ vẻ lo lắng, vì cô rất sợ huyện chúa. Cuối cùng, đành để nữ sử trong phủ dẫn đi dạo quanh.

Nữ sử thấy Tô An An đáng yêu, cười hỏi:

“Trong hoa viên Dung phủ có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, còn có cả bướm và chim nhỏ nữa. An An cô nương có muốn đi xem không?”

Tô An An lí nhí đáp:

“Ta… ta muốn đi phòng bếp.”

“……”

****

Tại hậu hoa viên, Tô Diệu Y ngồi cùng Phù Dương huyện chúa trên hành lang chín khúc, đang thong thả rắc mồi cho cá.

“Kỳ thật, hôm qua ta cũng đến Ngọc Xuyên Lâu, nghe được từng lời ngươi nói với Giới Nhi.”

Huyện chúa chậm rãi rải thêm ít thức ăn xuống ao, giọng thâm trầm:

“Từ nay về sau, cái tên Tri Vi Đường đã hoàn toàn nổi danh ở Lâm An.”

Ý cười trên mặt Tô Diệu Y hơi cứng lại. Nàng ngẫm nghĩ một chút, rồi lên tiếng giải thích:

“Thật ra, chuyện hôm qua con không hề trách nghĩa huynh. Nhưng khi đó tình thế ép buộc, con buộc phải nói như vậy…”

Huyện chúa quay đầu nhìn nàng, mỉm cười:

“Ta có trách con đâu. Hơn nữa, hôm qua đúng là Giới Nhi đã đi quá giới hạn. Con có thể không tin, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy nó làm khó một nữ tử đến vậy.”

Nghe vậy, Tô Diệu Y không những không thở phào nhẹ nhõm, mà mí mắt lại giật giật dữ dội.

Có ý gì đây? Dung Giới chèn ép nàng, chẳng những không phải chuyện bình thường, mà còn bị coi là hành động "đặc biệt" đối với nàng? Khiến huyện chúa phải cảnh giác?

Tô Diệu Y thầm trợn mắt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thuận theo nói:

"Nghĩa huynh nào phải làm khó Diệu Y, chỉ là người chính trực, không muốn che mắt lương tâm mà giao hồng thiêm cho Tri Vi Đường."

Phù Dương huyện chúa khẽ cười, xòe tay ra như rải cá thức ăn cho hồ, rồi nhẹ nhàng chuyển chủ đề:

"Xuân sắc vừa độ, hoa trong phủ Dung cũng đang nở rộ. Ba ngày sau, ta định mời các thiên kim tiểu thư đến thưởng hoa. Nhất là vị Cố nương tử danh tiếng khắp thiên hạ kia, ta vẫn luôn muốn gặp nàng…"

"Cố Ngọc Ánh?"

Tô Diệu Y thoáng ngẩn ra.

Huyện chúa liếc nàng một cái, cười mà như không:

"Ngươi thấy sao, Cố Ngọc Ánh với Giới nhi có xứng đôi không?"

Tô Diệu Y dừng một chút, biết điều mà gật đầu, giọng điệu vô cùng tự nhiên, không chút gượng gạo:

"Hai người bọn họ xuất thân tương đương, chí hướng hợp nhau, lại đều có danh tiếng trong thiên hạ… Nếu nói ở Lâm An thành này, ai xứng với nghĩa huynh nhất, e rằng không ai ngoài vị Cố nương tử này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-25.html.]

Huyện chúa bật cười, kéo tay nàng thân thiết:

"Xem ra chúng ta thật sự nghĩ giống nhau. Ba ngày sau, ngươi cũng cùng ta đi một chuyến, giúp ta ra chủ ý, tác hợp hai người họ."

"…"

Tô Diệu Y im lặng.

Đây là cái kiểu chỉ thiếu một bước là thành phu thê nhưng vẫn vô tư xông vào chuyện mai mối của đối phương à? Thiếu tâm nhãn đến thế sao?

Nàng định từ chối khéo, nhưng trong đầu bỗng lóe lên ý tưởng gì đó, vì thế lời cự tuyệt đến miệng lại nuốt xuống:

"Được… Thật ra con cũng ngưỡng mộ tài danh của Cố nương tử đã lâu."

Hai người đang trò chuyện, bỗng một nữ tỳ hoảng hốt chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Huyện chúa! Tô nương tử!"

Tô Diệu Y vừa nhìn liền nhận ra đó là nữ tỳ chăm sóc Tô An An, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng bước lên:

"Có chuyện gì?"

"Tô nương tử, không ổn rồi! An An… An An cô nương đánh bị thương Nhị công tử, bị người của Nhị phòng bắt đi rồi!"

****

Tô Diệu Y và Phù Dương huyện chúa vội vàng chạy đến nơi, vừa tới đã thấy Tô An An bị trói chặt vào một gốc cây, miệng còn bị nhét vải.

"Ưm! Ưm!"

Thấy Tô Diệu Y, Tô An An lập tức giãy giụa.

Bên cạnh, một gia nô của Dung phủ không buồn nhìn xem ai vừa đến, vẫn lạnh giọng quát tháo:

"Ngươi còn dám động đậy? Hôm nay nếu Nhị công tử có mệnh hệ gì, thì cứ chờ c.h.ế.t đi!"

Hắn ta vừa nói vừa giơ tay lên định đánh, nhưng tay còn chưa chạm vào người Tô An An đã bị một lực mạnh bóp chặt cổ tay, bẻ quặt ra sau.

"Á! Ai da!"

Cơn đau khiến hắn ta thét lên, quay đầu lại liền đối diện với gương mặt lạnh như sương tuyết của Tô Diệu Y.

Chỉ một động tác xảo diệu, nàng đã đẩy văng hắn ta ra, rồi nhanh chóng đi về phía Tô An An.

Tên gia nô ôm cổ tay, mắt trợn trừng, còn định hung hăng mắng tiếp, nhưng vừa nghe thấy tiếng quát uy nghiêm của Phù Dương huyện chúa, hắn ta lập tức cứng đờ, rồi bỗng nhiên quay ngoắt, quỳ rạp xuống đất.

"Huyện… Huyện chúa!"

Phù Dương huyện chúa lạnh lùng hỏi:

"Chuyện gì đây?"

Tên gia nô lắp bắp:

"Bẩm… Bẩm huyện chúa, không biết con nha đầu này từ đâu chui ra, dám động thủ với Nhị công tử! Nhị công tử bị nàng quật ngã, ngất xỉu tại chỗ, gọi thế nào cũng không tỉnh!"

Tô Diệu Y không nói một lời, nhanh chóng tháo dây trói cho Tô An An, rồi giật phăng miếng vải trong miệng cô ra.

Tô An An ấm ức đến đỏ cả mắt, giọng lí nhí:

“Cô, cô cô! Ta không cố ý đâu! Là hắn… là hắn véo má ta trước, còn ép ta ăn gì đó, ta mới quật ngã hắn…”

Tô Diệu Y nhíu mày, vừa xoa xoa gương mặt đang hồng lên vì bị véo của Tô An An, vừa ngoảnh đầu lại.

Cách đó không xa, dưới tán cây rợp bóng, một thiếu niên mặc cẩm y đang nhắm nghiền mắt, dựa lưng vào gốc cây.

Dung mạo của hắn có vài phần giống với Dung Giới, đường nét tuấn tú nhưng gương mặt lại trắng bệch bất thường, giữa chân mày phảng phất một vẻ yếu ớt bệnh tật.

Tô Diệu Y trầm ngâm một chút.

Vậy đây hẳn là Dung Hề – nhị công tử của Dung thị nhị phòng, từ nhỏ đã mất mẹ.

“Ta… ta đâu có biết hắn yếu đến mức không chịu nổi một cú quật ngã…”

Tô An An sợ hãi, nép sau lưng Tô Diệu Y, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Một gia nô quỳ bên cạnh Dung Hề, mặt đầy hoảng loạn:

“Nô tài không dám tự tiện di chuyển nhị công tử, đã sai người đi mời đại phu rồi! Huyện chúa, xin huyện chúa hãy vì nhị công tử nhà chúng ta làm chủ!”

Gã khóc lóc kêu trời, trông vô cùng thê thảm.

Sắc mặt Phù Dương huyện chúa càng lúc càng căng thẳng. Bà đi đến bên cạnh Dung Hề, cúi xuống khẽ vỗ vai y:

“Hề nhi? Hề nhi?”

Nhưng thiếu niên vẫn bất động.

Tên gia nô tiếp tục khóc lóc kể lể:

“Công tử nhà chúng ta từ nhỏ đã không có mẫu thân, thân thể vốn yếu đuối, làm sao chịu nổi một cú quật mạnh như thế chứ…”

Gã đang nói thì bỗng khựng lại, ánh mắt sáng lên như nhìn thấy cứu tinh, rồi vội vàng kêu lớn:

“Nhị gia! Nhị gia tới rồi!”

Dung Vân Mộ sải bước nhanh tới, khuôn mặt vốn luôn ôn hòa nho nhã nay lại lộ ra vài phần sắc lạnh:

“Hề nhi làm sao vậy?”

Phù Dương huyện chúa hơi ngừng lại, thu tay về, lặng lẽ lùi sang một bên.

Đám người nhị phòng lập tức tranh nhau kể lể, vừa thêm mắm thêm muối vừa ra vẻ phẫn nộ:

“Nhị gia! Chúng ta phải trói nha đầu này lại, giao cho quan phủ xử lý!”

Dung Vân Mộ nhíu mày, ánh mắt chuyển sang Tô An An.

Tô Diệu Y lập tức vươn tay, chắn Tô An An kín mít sau lưng mình.

Thấy Tô Diệu Y, Dung Vân Mộ thoáng sững sờ:

"Nàng là người của ngươi?"

Tô Diệu Y khẽ nhún người hành lễ:

"Dung nhị gia, nàng là chất nữ của ta, hôm nay cũng do ta đưa đến Dung phủ. Vậy nên, dù nàng có phạm sai lầm lớn thế nào, ta – với tư cách cô cô – xin đứng ra gánh vác."

"Ngươi..."

"Trước cứ chờ đại phu đến xem bệnh cho Hề nhi rồi hẵng nói."

Phù Dương huyện chúa rốt cuộc cũng lên tiếng.

Dung Vân Mộ mím môi, liếc nhìn Phù Dương huyện chúa một cái, lại cúi đầu nhìn Dung Hề đang nằm dưới bóng cây, trầm mặc không nói.

Chẳng mấy chốc, đại phu đã vội vàng chạy đến. Nhưng ông không đi một mình.

"Giới nhi?"

Phù Dương huyện chúa kinh ngạc:

"Sao con lại trở về?"

Tô Diệu Y cũng thoáng sững người, ngước mắt lên thấy Dung Giới khoác bộ bạch y rộng rãi, chậm chậm bước đến, dẫn theo đại phu.

"Về lấy sách, tiện nghe nói Dung Hề bị thương, nên ghé qua xem."

Dung Giới lướt qua trước mặt Tô Diệu Y và Tô An An, tay áo khẽ vờn gió, khiến nàng bất giác rùng mình.

Lúc này, đại phu đã vén tay áo Dung Hề lên, bắt mạch. Nhưng vừa bắt được một lát, ông bỗng "ồ" một tiếng, sắc mặt có chút bối rối.

Tô Diệu Y chăm chú quan sát, ánh mắt hết nhìn Dung Hề lại nhìn sang đại phu. Đột nhiên, nàng bắt gặp hàng mi của Dung Hề khẽ động.

Sắc mặt nàng trầm xuống:

"Nhị công tử tỉnh rồi?"

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Tô Diệu Y.

Nàng nhíu mày:

"Ta vừa thấy đôi mắt nhị công tử động đậy."

Chưa đợi Dung Vân Mộ hay huyện chúa lên tiếng, nô bộc bên cạnh Dung Hề đã cao giọng phản bác:

"Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nhị công tử của chúng ta còn có thể giả bộ bất tỉnh sao?"

"..."

Tô Diệu Y mím môi.

Nàng thấy rất rõ, đôi mắt Dung Hề đã động không chỉ một lần. Rõ ràng y đã tỉnh!

Tô Diệu Y nhìn về phía Phù Dương huyện chúa.

Huyện chúa thoáng chạm mắt nàng, nhưng rồi lại có chút khó xử mà né tránh. Dung Vân Mộ đứng bên cũng trầm tư, thần sắc nặng nề.

Quả nhiên là người một nhà, đồng lòng như thế...

Tô Diệu Y âm thầm cắn răng, định bụng làm gì đó để vạch trần Dung Hề.

Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói trầm lạnh chợt vang lên.

"Dung Hề."

Dung Giới cụp mắt, nhìn gương mặt tái nhợt của Dung Hề, chậm rãi mở miệng:

"Ngươi còn định giả vờ đến bao giờ?"

Lời vừa dứt, không gian dưới tán cây bỗng chốc im bặt.

Dung Giới lên tiếng đương nhiên có trọng lượng hơn hẳn Tô Diệu Y. Nếu nô bộc dám cãi lại nàng, thì với Dung Giới, nào dám vô lễ?

Ánh mắt mọi người lập tức hướng về Dung Hề.

Thiếu niên vẫn nằm đó, im lặng như không còn sức sống. Mãi đến khi một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên trán hắn, Dung Hề mới bất ngờ bật cười.

"Ta diễn không đạt sao? Huynh trưởng, vì sao phải vạch trần ta?"

Y chậm rãi mở mắt, lười biếng xoa cổ, ngồi thẳng dậy.

Ánh nắng rọi xuống, chiếu sáng đôi mắt trong trẻo mà sạch sẽ. Nhưng trong đáy mắt ấy, có thứ gì đó âm trầm ẩn hiện, sắc lạnh và sắc bén, không cách nào che giấu.

Khí chất gầy yếu, mong manh trước đó lập tức tan biến. Chỉ còn lại sự "tà" và "ác" chập chờn trong đáy mắt, khiến ngay cả Tô Diệu Y cũng thoáng giật mình.

"Dung Hề!"

Dung Vân Mộ sắc mặt càng sa sầm: "Rốt cuộc là chuyện gì đây?"

Dung Hề lén liếc mắt nhìn Tô An An đang trốn sau lưng Tô Diệu Y, giọng điệu vô tội:

"Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt này ăn như chuột con vậy! Thấy nàng ăn giỏi quá, ta nhường luôn bữa sáng cho nàng, thế mà không cảm kích, còn quật ngã ta xuống đất…"

Y càng nói, sắc mặt Dung Vân Mộ càng tối sầm.

Nhận ra ánh mắt lạnh lùng của phụ thân, giọng Dung Hề nhỏ dần, rồi bỗng nhiên hét toáng lên đầy bi kịch:

"Suýt chút nữa là ta gãy hết xương rồi!"

Dung Giới liếc mắt nhìn đại phu.

Đại phu căng da đầu đáp: "Nhị công tử không sao cả, xương cốt vẫn nguyên vẹn…"

Dung Hề bị vạch trần, quay ngoắt lại nhìn đại phu. Nụ cười trẻ con trên mặt y lập tức tan biến, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm.

Đại phu sợ hãi quỳ sụp xuống đất, lắp bắp cầu xin: "Nhị công tử tha mạng!"

"Dung Hề, về ngay với ta!"

Dung Vân Mộ không chịu nổi nữa, gầm lên.

Dung Hề tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể xoay người đi theo. Khi lướt qua Tô An An, y bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhếch mép:

"Nha đầu c.h.ế.t tiệt, sau này còn gặp lại nhé!"

Tô An An hoảng hốt rụt cổ, bám chặt lấy tay áo Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y nhíu mày.

Chờ hai cha con họ đi xa, Phù Dương huyện chúa mới bước tới, thở dài:

"Hề nhi tính tình cổ quái, từ nhỏ đã thích trêu chọc người khác chẳng biết nặng nhẹ… Nhưng dù sao nó cũng là nhị công tử của nhị phòng, ta không tiện can thiệp quá nhiều."

Tô Diệu Y hơi rũ mắt, lộ ra vẻ bất đắc dĩ xen chút tủi thân:

"Diệu Y hiểu mà. Thật ra cũng do ta chưa tròn trách nhiệm làm cô cô, hôm nay không nên đưa An An đến đây… Hoặc ít nhất cũng nên ở bên cạnh con bé suốt, nếu không đã chẳng để nó bị kinh sợ thế này…"

Nói rồi, nàng kéo Tô An An đến bên mình, cố ý để Phù Dương huyện chúa nhìn thấy vết đỏ trên má cô nhóc.

Không thể đường đường chính chính đánh cho Dung Hề một trận, vậy ít nhất cũng phải đòi chút bồi thường cho An An!

Nghĩ vậy, Tô Diệu Y liếc mắt ra hiệu cho Tô An An, ngụ ý bảo cô cũng làm mình làm mẩy, khóc lóc một trận giống Dung Hề.

Nhưng khổ nỗi, Tô An An lại là một kẻ ngốc đơn thuần!

Cô chỉ vô tư xoa mặt mình, tỉnh queo đáp:

"Cô cô, đừng nói vậy! Ta có sao đâu, da ta trắng, véo một cái là đỏ ngay, chứ thực ra không đau mà… Mà khoan, sao ngươi nhìn ta kỳ vậy? Mắt ngươi có vấn đề hả?"

"……"

Tô Diệu Y trầm mặc giây lát, khóe môi co giật, suýt chút nữa không giữ nổi nét mặt bình tĩnh.

Ngay khoảnh khắc đó, nàng vô tình chạm phải ánh mắt của Dung Giới.

Dung Giới nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa ý cười, như thể đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.

Hắn chuyển hướng sang Tô An An, dịu giọng nói:

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

"Dung Hề không đúng, khiến muội chịu thiệt. Là huynh trưởng, ta thay hắn xin lỗi. Muội có muốn gì không?"

Tô Diệu Y hơi giật mình, liếc nhìn Dung Giới, trong lòng thầm rủa.

Hôm qua còn ác độc chặn đường sống của nàng, hôm nay lại ra dáng người tốt thế này sao...

Mải suy nghĩ, nàng quên mất phải nhắc nhở Tô An An.

Cho đến khi bên tai vang lên giọng nói đầy phấn khích của cô nhóc:

“Thật không? Muốn gì cũng được chứ?”

Tô Diệu Y giật mình hoàn hồn, lập tức hiểu ra Tô An An định nói gì. Nàng vội quay đầu định ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

“Ta muốn ăn băng sữa đặc!”

Tô Diệu Y: “……”

Dung Giới: “?”

Phản ứng nhanh nhất lại là Phù Dương huyện chúa. Bà bật cười, quay sang Dung Giới giải thích:

“An An không phải muốn ăn băng sữa đặc bình thường, mà là loại do Thanh Vân trong viện con tự tay làm. Cô ấy nấu nướng rất giỏi, nhưng bình thường không dễ gì xuống bếp. Xem ra, chỉ có con mới có thể sai khiến được.”

Dung Giới im lặng vài giây, đưa tay day day trán, rồi liếc nhìn Tô Diệu Y và Tô An An. Cuối cùng, hắn thản nhiên nói:

“Theo ta.”

“……”

Tô Diệu Y đứng yên không nhúc nhích, nhưng ánh mắt mong chờ của Tô An An bên cạnh khiến nàng khó xử.

Sau một hồi giằng co, nàng hít sâu một hơi, đành chịu thua, cúi người cáo từ huyện chúa rồi đi theo Dung Giới.

****

Dung Giới ở trong Tĩnh Tư Cư, nơi này là chỗ hắn thường lui tới khi không ở thư phòng. Dù không hoang vắng như thư phòng, nhưng cách bài trí vẫn vô cùng đơn giản, không hề có chút xa hoa nào của Dung phủ.

Đây là lần đầu tiên Tô Diệu Y đặt chân vào nơi này, nàng không nhịn được mà đưa mắt quan sát xung quanh.

“Hôm nay ngươi không cần làm gì khác.”

Dung Giới nói được làm được, gọi Thanh Vân tới, thản nhiên phân phó:

“Vị Tô cô nương đây muốn ăn gì, ngươi liền làm cái đó.”

Thanh Vân hơi do dự:

“Chuyện này… Nô tỳ chỉ biết làm những món công tử thích, sợ là không hợp khẩu vị người khác…”

Tô An An lập tức lên tiếng:

“Tỷ tỷ, ta không kén chọn đâu! Cái gì ta cũng ăn! Ta thích nhất là băng sữa đặc tỷ làm, ngon hơn cả Ngọc Xuyên Lâu!”

Thanh Vân sững sờ:

“Ngươi từng ăn băng sữa đặc ta làm sao?”

Tô An An gật đầu, chỉ về phía Tô Diệu Y:

“Cô cô mang về cho ta.”

Ánh mắt Thanh Vân theo hướng chỉ mà rơi trên người Tô Diệu Y. Ngây người giây lát, nàng ấy lại liếc nhìn Dung Giới một cái, sau cùng cúi mắt đáp:

“Vậy nô tỳ đi chuẩn bị.”

Là nữ nhân, Tô Diệu Y lập tức nhận ra ánh mắt u oán mà Thanh Vân vừa ném về phía nàng.

Khi nàng còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Dung Giới đã xoay người đi về phía nàng. Nhận thấy ánh mắt dò xét của nàng, hắn khẽ nhíu mày, giọng điệu nhàn nhạt:

“Nhìn cái gì?”

Tô Diệu Y nửa cười nửa không, liếc hắn một cái:

“Nhìn… Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình. Nghĩa huynh đúng là có phúc.”

Dung Giới lạnh nhạt đáp:

“Không hiểu.”

Nói rồi, hắn lướt qua người nàng mà đi.

Tô Diệu Y lại lùi hai bước, chắn trước mặt hắn, nhếch môi đầy khiêu khích:

“Nghĩa huynh mới từ Phủ Học về sao? Vậy chắc hẳn có đi ngang qua Tri Vi Đường nhỉ? Hôm nay buôn bán thế nào? Ta đi sớm quá nên chưa biết tình hình…”

Dung Giới không buồn trả lời, né người định đi tiếp, nhưng Tô Diệu Y nhất quyết không để hắn thoát dễ dàng.

Hắn rẽ trái, nàng cũng rẽ trái.

Hắn đi phải, nàng cũng đi phải.

Dung Giới lạnh lùng nhìn nàng, trầm giọng gọi:

"Tô Diệu Y."

Nhìn thấy trên gương mặt luôn bình tĩnh kia cuối cùng cũng xuất hiện một tia giận dữ, Tô Diệu Y không những không sợ mà còn cảm thấy khoan khoái cả người, ung dung đáp:

"Sao thế?"

Dung Giới định nói gì đó nhưng chợt ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía sau lưng nàng, thần sắc lập tức trở nên cung kính:

"Mẫu thân."

Ngực Tô Diệu Y khẽ nhảy dựng, vội vàng xoay người, cụp mắt hành lễ:

"Nghĩa mẫu."

Vừa khom người, đầu óc nàng vừa xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ cách giải thích tại sao mình lại "nhảy nhót lung tung" trước mặt Dung Giới…

Bỗng, một giọng nói nghi hoặc vang lên từ xa:

"Cô cô, ngươi đang làm gì thế?"

Tô Diệu Y sững sờ, ngẩng đầu lên.

Trong viện trống không, nào có bóng dáng Phù Dương huyện chúa? Ngay cả Dung Giới cũng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn một góc áo trắng thấp thoáng nơi cổng viện rồi khuất dạng.

Tô Diệu Y trợn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau mới bật cười.

Ở phía xa, Thanh Vân đang bưng nguyên liệu nấu ăn từ nhà bếp đi ra, vô tình chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, trên mặt lộ vẻ khó tin.

****

Buổi trưa hôm đó, Tô An An cuối cùng cũng được ăn món băng sữa đặc hằng ao ước. Cô hạnh phúc đến mức cả mắt lẫn mũi đều nhăn lại.

"Ngon quá!"

Tô Diệu Y tựa vào lan can đình hóng gió, nhìn cô mà không biết nên nói gì:

"Tô An An, ngươi ăn kiểu này, bị Dung nhị công tử theo dõi cũng không có gì lạ…"

Tô An An phồng má, lẩm bẩm không rõ:

"Cô cô, chẳng phải ngươi luôn nói, nếu bị khi dễ thì phải tìm nguyên nhân từ kẻ bắt nạt, không được tự đổ lỗi cho mình sao?"

Tô Diệu Y nghẹn lời, khoát tay:

"Coi như ta chưa nói gì."

Bên bàn đá, Thanh Vân đang dùng rau củ gọt tỉa thành hình thỏ con cho Tô An An, tay thoăn thoắt d.a.o kéo, miệng thì chậm rãi giải thích:

"Nhị công tử từ nhỏ thể nhược, sau lại mắc chứng chán ăn kỳ lạ. Ngày thường chẳng muốn ăn gì, mà cũng không thể ăn được. Nhị gia đã mời không biết bao nhiêu danh y, nhưng chẳng ai có cách."

"Trên đời còn có người không thích ăn sao?"

Tô An An vừa cầm băng sữa đặc, vừa cắn mứt hoa quả, bĩu môi:

"Bảo sao hắn cứ như kẻ điên, ép ta ăn mấy món điểm tâm đó! Chắc là bản thân không muốn ăn nên lôi ta ra làm thùng rác đây mà…"

Tô Diệu Y không nhịn được hỏi:

"Ngươi vốn dĩ thấy đồ ăn ngon là không dứt ra nổi. Đồ của Dung nhị công tử, chắc chắn không phải loại tầm thường, cớ gì ngươi lại không chịu ăn?"

"Cô cô!"

Tô An An trừng mắt:

"Không phải ngươi dạy ta không được tùy tiện ăn đồ của người lạ sao? Hơn nữa, hắn ép ta ăn như vậy, đáng sợ muốn chết!"

Tô Diệu Y nhớ lại ánh mắt cuối cùng của Dung Hề, bất giác rùng mình:

"Đúng là đáng sợ… Về sau ngươi tránh hắn xa một chút, đừng có theo ta đến Dung phủ nữa."

Tô An An thở dài, không biết là sợ thật hay chỉ tiếc nuối:

"Vậy hôm nay ta phải ăn nhiều hơn… Sau này không có mà ăn nữa."

Thanh Vân vốn định đáp lại gì đó, nhưng nhìn bộ dạng của Tô An An thì lại không nhịn được bật cười, vô thức thân thiết hơn:

"An An cô nương, đồ ta làm thực sự ngon đến vậy sao?"

Tô An An ngẩng đầu khỏi chén băng sữa đặc, mắt tròn xoe đầy kinh ngạc, biểu cảm như thể vừa nghe được một câu chuyện hoang đường:

“Ngươi sao lại hỏi thế?”

“Đương nhiên.”

Tô Diệu Y thay nàng đáp lời, giọng thản nhiên:

“Không nói đâu xa, riêng chuyện ăn uống, Tô An An rất có kiến thức. Từ đại tửu lâu như Ngọc Xuyên Lâu đến những quán ăn nhỏ trong ngõ hẹp, nàng đều nếm qua cả. Nếu nàng nói ngươi là nữ đầu bếp giỏi nhất Lâm An, vậy chắc chắn là thật.”

Thanh Vân giật mình, lỡ tay làm rơi hết chỗ rau củ đang tỉa hoa vào nồi nước sôi.

“Chưa từng có ai khen ta như vậy…”

Tô Diệu Y ngạc nhiên:

“Dung Giới chưa từng nói sao?”

Thanh Vân lắc đầu:

“Công tử tuy không như nhị công tử mắc chứng kén ăn, nhưng bình thường cũng chẳng mấy hứng thú với chuyện ẩm thực. Nô tỳ thỉnh thoảng xuống bếp, cùng lắm chỉ khiến công tử ăn thêm được một chút mà thôi. Còn về lời khen…”

Cô thoáng dừng lại, mắt khẽ cụp xuống:

“Quân tử xa nhà bếp. Công tử là người siêu phàm thoát tục như vậy, sao có thể đánh giá trù nghệ của một nô tỳ chứ?”

Quân tử xa nhà bếp…

Bên tai Tô Diệu Y bỗng vang lên một hồi chuông mơ hồ, kéo nàng về một đêm trăng sáng gió mát, khi một đĩa cá nướng vàng óng được đặt ngay trước mặt nàng.

“Ngươi…”

Nàng nhịn không được mà đứng dậy, định hỏi: Ngươi chưa từng thấy Dung Giới nướng cá sao? Nếu chưa thấy, chẳng lẽ cũng chưa từng nghe qua hắn biết cắt hay nướng cá?

Nhưng đến lúc mở miệng, nàng lại đổi ý, sửa lời:

“… Kỳ thật, Dung Giới cũng không hẳn là quân tử như ngươi nghĩ đâu.”

Loading...