Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 20: Ôn chuyện

Cập nhật lúc: 2025-05-12 02:30:57
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đang cặm cụi viết bản thảo, Tô Tích Ngọc chợt nghe bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Ông vội vàng buông bút, bước nhanh ra cửa, vừa hay đụng phải một đám thợ khắc mặt mày tức tối, lũ lượt kéo nhau ra khỏi Tri Vi Đường.

Bọn họ vừa đi vừa lớn tiếng mỉa mai:

“Li kinh phản đạo, không ra thể thống gì! Xem tiệm sách này còn trụ được bao lâu!”

Sắc mặt Tô Tích Ngọc hơi đổi, ông vội vàng xốc rèm bước vào phòng trong.

“Diệu Y, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Tô Diệu Y thong thả xoay người lại, giọng điệu lạnh tanh:

“Con đuổi hết bọn họ rồi.”

Tô Tích Ngọc giật mình, nhíu mày hỏi:

“Con đuổi bọn họ đi, vậy ai khắc sách? Bản khắc đã làm xong, sắp in ra xuất bản rồi mà!”

Tô Diệu Y không chút bận tâm, giơ tay kéo Lăng Trường Phong sang bên cạnh, thản nhiên nói:

“Đây, thợ khắc mới.”

Tô Tích Ngọc vừa nhìn thấy Lăng Trường Phong, suýt chút nữa không nhận ra. Trợn mắt há hốc mồm hồi lâu, ông lắp bắp:

“Lăng… Lăng công tử?”

Lăng Trường Phong cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau màn kịch vừa rồi, chậm nửa nhịp mới kêu lên:

“Ai nói ta muốn làm thợ khắc cho các ngươi?”

Tô Diệu Y lườm y một cái, ánh mắt lạnh như băng, lời lẽ sắc bén chẳng khác nào d.a.o nhỏ:

“Vậy vừa rồi ai hỏi xem thợ khắc có được bao ăn ở không? Còn nghịch cái đục khắc chữ của ta làm gì? Rảnh quá nên tập thói xấu hả?”

Lăng Trường Phong, người đêm qua đã tan nát trái tim thiếu niên, giờ phút này lại bị nàng giẫm thêm hai phát.

Y nghiến răng nghiến lợi:

“Sớm biết chủ nhân là ngươi, ta đã chẳng thèm bước vào!”

Tô Diệu Y vốn đã bực mình vì vừa đuổi một đám thợ khắc, nghe câu này lại càng giận sôi máu:

“Chính ngươi đến cơm còn ăn không nổi, còn có quyền chọn chủ nhân?”

Mặt Lăng Trường Phong đỏ bừng như gan heo, quật cường hừ lạnh:

“Sĩ khả sát, bất khả nhục!”

Nói xong, y xoay người bỏ đi.

Nhưng mới được vài bước, phía sau đã vang lên giọng nói đầy giận dữ của Tô Diệu Y:

“Bao ăn ở, lương tháng hai lượng! Có bản lĩnh thì ra ngoài tìm chủ nhân tốt hơn đi!”

Lăng Trường Phong: “……”

Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Nghèo túng, công tử Lăng cuối cùng vẫn gạt bỏ tôn nghiêm, ngoan ngoãn ở lại Tri Vi Đường.

Chiều hôm đó, Tô Diệu Y tiến hành một trận huấn luyện đột kích với thợ khắc còn sót lại trong tiệm sách.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nhưng những gì truyền ra ngoài lại chỉ toàn tiếng kêu thảm thiết của Lăng Trường Phong. Tô Tích Ngọc, Tô An An và Giang Miểu đứng ngoài, cách một lớp cửa gỗ mỏng, nghe mà sởn hết cả da gà, không dám bén mảng lại gần.

"Hai người bọn họ... có thù oán gì à?" Giang Miểu tò mò hỏi Tô An An.

Tô An An lắc đầu:

"Trước kia, Lăng Trường Phong rất thích cô cô ta. Thanh kiếm hắn đeo trên lưng, nghe nói còn do cô cô đặt tên cho..."

Lời còn chưa dứt, bên trong đã vọng ra tiếng nghiến răng nghiến lợi, yếu ớt nhưng tràn đầy căm hận:

"Tô Diệu Y... Lão tử muốn g.i.ế.c ngươi..."

Giang Miểu: "?"

****

Đêm xuống, Tô Tích Ngọc mượn bếp của Giang Miểu, tự tay làm một bữa cơm rượu thịnh soạn, mở tiệc đón gió cho Lăng Trường Phong trên lầu của Tri Vi Đường.

Lăng Trường Phong sắc mặt tái nhợt, run rẩy ngồi xuống bên bàn. Mười ngón tay thì bảy ngón quấn băng trắng, ngay cả cầm đũa cũng không vững.

Kẻ đầu sỏ gây tội lại thản nhiên ngồi đối diện, liếc y một cái rồi bình thản nói:

"Mới tập khắc chữ, bị thương tay là chuyện bình thường. Luyện nhiều rồi sẽ quen."

Lăng Trường Phong: "..."

Tô Tích Ngọc nhìn mà không khỏi xót xa, bèn gắp thức ăn, rót rượu cho y, rồi chuyển đề tài:

"Lăng công tử chẳng phải đã về Biện Kinh rồi sao? Sao giờ lại lưu lạc đến tận Lâm An thế này?"

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Trường Phong cứng đờ, ánh mắt lập tức tối sầm.

Thấy y im lặng, Tô Diệu Y trả lời thay:

"Hắn làm tiêu tán hết gia sản."

"Không phải!"

Lăng Trường Phong lập tức lớn tiếng phản bác:

"Gia sản của ta là bị cướp đi, không phải ta phá sạch!"

Tô Tích Ngọc kinh ngạc: "Bị cướp ư?"

Lăng Trường Phong siết chặt nắm tay, gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay. Y im lặng hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, rồi kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi trở về Biện Kinh.

Thì ra, cha mẹ y từng có một người bạn thân, hai nhà giao hảo nhiều năm, còn cùng nhau làm ăn, tình nghĩa sâu đậm như huynh đệ. Lăng Trường Phong từ nhỏ đã gọi người đó là "thúc thúc".

Lần này trở về lo liệu tang sự cho cha mẹ, y cũng nhờ vị thúc thúc này giúp đỡ không ít.

Nhưng y không ngờ, kẻ mà mình luôn tin tưởng, chưa từng nghi ngờ lại chính là người đã lợi dụng lúc y bận rộn rối ren, dùng mưu mô để lừa đóng dấu tư ấn của Lăng gia vào khế thư bán tài sản.

Chỉ trong một đêm, tất cả sản nghiệp thuộc về y đều đổi chủ, ngay cả một căn nhà để ở cũng không còn.

Trong Tri Vi Đường, đám người Tô Tích Ngọc nghe xong chuyện mà phẫn nộ không thôi, ngay cả Tô An An cũng tức đến mức bẻ gãy đôi đũa.

"Thật quá đáng!"

"Trên đời lại có kẻ ác đến vậy sao?"

Giang Miểu nhíu mày. "Hắn tên gì? Sinh thần bát tự ra sao? Thiên đạo có mắt, ta nhất định cho hắn nếm thử mùi lợi hại của tà thuật!"

Lăng Trường Phong cụp mắt, giữa trán phủ một tầng u ám.

"Hắn họ Cừu, tên Thứ."

Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-20-on-chuyen.html.]

Cừu... Thứ.

Ba người nhà họ Tô mỗi người một vẻ mặt khác nhau, chỉ có Giang Miểu là người phản ứng nhanh nhất.

"Cừu Thứ? Ngươi nói đến chính là thiên hạ đệ nhất đại thiện nhân, giàu có bậc nhất triều đình - Cừu Thứ?"

Lăng Trường Phong nghiến răng, bàn tay băng bó nắm chặt lại, đ.ấ.m mạnh xuống bàn.

"Thiên hạ đệ nhất người lương thiện? Phi!"

Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Giang Miểu không biết nên nói gì, theo bản năng nhìn sang Tô Diệu Y, nhưng không chỉ nàng mà ngay cả Tô Tích Ngọc và Tô An An cũng có vẻ mặt khác lạ.

Ba người nhà họ Tô vừa nghe đến cái tên "Cừu Thứ" liền như bị điểm huyệt, hồn phách chẳng biết đã bay về phương nào…

Không biết bao lâu trôi qua, lâu đến mức Giang Miểu cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, thì Tô Diệu Y đột nhiên cong môi, nâng chén rượu trước mặt lên, đứng dậy.

"Này."

Nàng hất cằm, gọi. "Lăng Trường Phong."

Lăng Trường Phong hơi ngẩng đầu, đôi mắt vương chút men say chạm phải ánh nhìn đào hoa kia của Tô Diệu Y - trong đó không hề che giấu sự cuồng vọng và ác ý.

"Gọi ta một tiếng chủ nhân, ta báo thù giúp ngươi."

****

Nắng gay gắt, không khí oi bức. Giờ ngọ là lúc lười biếng nhất trong ngày, ngay cả Lâm An thành náo nhiệt cũng trở nên vắng vẻ, trên đường chẳng có mấy bóng người qua lại.

Dưới ánh mặt trời, mặt sông ánh lên sắc vàng lấp lánh. Một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ chèo qua dưới chân cầu.

Trong khoang thuyền, Dung Giới khoác trường bào đen, ngồi sát cửa sổ, khuôn mặt chìm trong vùng sáng tối khó lường. Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo như nước hồ mùa đông.

Trước mặt hắn là chiếc bàn thấp, trên đó đặt hai ly rượu sứ. Một ly đã cạn, bên cạnh là một chiếc hộp gỗ đóng chặt.

Dung Giới vươn tay mở nắp hộp, nhìn chằm chằm những tờ ngân phiếu bên trong, môi mím chặt.

"Dung đại công tử, chúng ta đã điều tra được thân phận nhóm người từng phục kích ngài khiến ngài rơi xuống vách đá. Bọn chúng là một toán cướp núi ở Ai Mân."

"Nhóm cướp này quanh năm ẩn náu sâu trong núi, hành tung bí ẩn. Ban ngày trốn trong hang động, ban đêm mới ra ngoài cướp bóc, giang hồ gọi chúng là 'Lươn Đuôi Chẻ'."

"Ngài bỏ số tiền lớn để treo thưởng lấy mạng chúng, nhưng cường long khó đấu địa đầu xà. Xin thứ lỗi, vụ làm ăn này chúng ta không dám nhận. Tiền đặt cọc, chúng ta hoàn trả đầy đủ. Còn ba chữ 'Lươn Đuôi Chẻ', coi như là chút thông tin tặng ngài."

Người của sòng bạc vừa lên thuyền đã nói rõ mọi chuyện, sau đó cũng không quên trả lại ngân phiếu mà Dung Giới từng đưa.

Khi rời thuyền, hắn ta do dự một chút, rồi nhịn không được hỏi thêm một câu:

"Với địa vị của Dung gia và huyện chúa ở Lâm An, sao có thể tra không ra nguồn gốc của bọn cướp này? Tại sao công tử còn phải nhờ đến chúng ta?"

Dung Giới im lặng.

Người kia thức thời lui xuống thuyền.

Chiếc thuyền nhỏ lướt qua dưới vòm cầu. Ánh sáng rọi vào từ cửa sổ, chiếu lên giữa trán Dung Giới, để lộ một nụ cười giễu cợt thoáng qua.

Ai có thể ngờ?

Dung phủ, nơi thiên hạ ca tụng là "mánh khóe thông thiên", lại không thể tra nổi một toán cướp núi tầm thường…

Một lát sau, thuyền cập bờ.

Dung Giới bước xuống, đi dọc theo con hẻm ven sông hướng về Phủ Học.

Khi hắn đến cửa, một đám học sinh từ trong ào ào chạy ra, hò hét ầm ĩ. Không ai trong số họ nhận ra hắn.

Dung Giới chậm rãi dừng bước, xoay người nhìn theo hướng đám người vừa rời đi. Chỉ thấy tất cả bọn họ đều chen chúc tiến vào Tri Vi Đường.

Không sai, là "chen chúc".

Bởi vì lúc này, Tri Vi Đường đã chật kín người, trở thành tiệm sách náo nhiệt nhất cả con phố.

Dung Giới khẽ nhíu mày, đứng yên quan sát hồi lâu, mãi đến khi một học sinh hớn hở ôm sách bước ra từ tiệm.

"Đây là gì?"

Hắn trầm giọng hỏi khi học sinh kia vừa lật giở sách, vô tình lướt qua mình.

"Chẳng phải là tuyển tập văn chương của Dung Giới công tử sao? Tập hợp các bài luận cùng những chú giải kinh thư mà ngài yêu thích, cái này mà ngài cũng…"

Người nọ vừa ngẩng đầu lên, lời nói bỗng chốc nghẹn lại.

"D-Dung đại công tử!"

Dung Giới cụp mắt, ánh nhìn rơi vào quyển sách mới khắc ấn, mùi mực vẫn còn thoảng nhẹ. Chỉ cần lướt mắt qua, hắn đã nhận ra đó chính là tập văn mình từng biên soạn.

****

Bên trong Tri Vi Đường, Tô An An giúp Tô Diệu Y lấy những tập sách vừa được in ấn ra, nhưng vừa mới đặt lên bàn đã bị đám học sinh thi nhau giành giật.

"Phiền chư vị xếp hàng theo thứ tự!"

Tô Diệu Y cao giọng nói.

"Hôm nay số lượng có hạn, chỉ có 50 bản, hiện tại còn lại 43 cuốn. Những ai đứng ngoài 43 vị đầu tiên cũng đừng vội rời đi, có thể đăng ký trước, ngày mai chúng ta sẽ giao tận Phủ Học."

Lời vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao, chen lấn giành chỗ.

"Ta tới trước!"

"Nói bậy, rõ ràng ta đứng trước ngươi!"

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Giang Miểu vì muốn yên tĩnh nên trốn lên lầu, còn nhét hai cục bông vào tai nhưng vẫn không ngăn được tiếng ồn ào từ dưới vọng lên.

"Đúng là có khiếu làm ăn thật..."

Cô cảm thán một câu, rồi lại tháo bông ra, tiếp tục cắm cúi vào trang giấy, múa bút thành văn.

Dưới lầu, hàng dài học sinh đã xếp thành hai hàng ngay ngắn.

Vừa mua văn tập bên chỗ Tô Diệu Y, vừa ghi danh bên chỗ Tô An An.

"Cô cô, không biết viết tên…"

Tô An An quay sang cầu cứu Tô Diệu Y.

"… Đã bảo đọc sách nhiều vào mà không chịu nghe."

Tô Diệu Y thở dài, bất đắc dĩ ghé lại gần, chỉ cho Tô An An viết nốt cái tên, rồi mới quay về chỗ mình. Nàng cầm một quyển văn tập, đưa cho học sinh đang đứng đầu hàng.

“Văn tập của Dung Giới, bao nhiêu tiền?”

Người kia hỏi.

Tô Diệu Y không buồn ngẩng đầu, đáp gọn: "Ba mươi văn."

Nhưng quyển văn tập trong tay vẫn chưa có ai nhận lấy. Nàng hơi sững lại, ngước lên nhìn.

Trước mặt là một thanh niên với dung mạo tuấn tú, ánh mắt lạnh nhạt tựa tuyết mùa đông - Dung Giới!

Loading...