Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 19: Đuổi việc

Cập nhật lúc: 2025-05-12 02:30:55
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không xa, hai bóng người len lỏi qua một góc phố, lặng lẽ bước đi.

“Cô cô, sao lại phải vòng vèo như thế? Nếu đã muốn giúp Lăng Trường Phong, vừa rồi cứ trực tiếp trả nợ thay hắn có phải đơn giản hơn không?”

Tô An An ngơ ngác hỏi.

Tô Diệu Y mặt không cảm xúc, chậm rãi đi trong con hẻm nhỏ.

“Ngươi không thấy sao? Rõ ràng chỉ cần cầm thanh kiếm đi cầm cố là giải quyết được, thế mà hắn sống c.h.ế.t không chịu. Con người Lăng Trường Phong, một ngày chưa chịu buông tay khỏi thanh kiếm kia, hắn vẫn mãi là một tên ăn chơi vô dụng.”

Tô An An tròn mắt.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

“Thế sao cô cô còn sai người đưa tiền cho hắn?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn hắn bị đánh đòn, rồi bị tống vào đại lao thật sao?”

Tô Diệu Y nghiến răng, giọng đầy khó chịu.

“Xem như ta trả nợ hắn. Năm xưa, vì chúc ta thành thân, hắn đã tặng ta một giá bút bằng lưu ly. Còn số bạc ta nhận được từ việc bán tin về nhà họ Lăng… chắc cũng xấp xỉ tiền hắn nợ ở Ngọc Xuyên Lâu.”

Tô An An vỡ lẽ.

“Nhưng mà cô cô, đưa tiền cho hắn rồi, chính chúng ta…”

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Tô Diệu Y nhớ lại số bạc vừa ném đi, lòng đau như cắt, vội bịt tai, không muốn nghe thêm.

Tiền đã ra khỏi tay, nàng lập tức hối hận. Giờ đây trong lòng dâng lên một thôi thúc mãnh liệt - đuổi theo đám người Ngọc Xuyên Lâu kia, mỗi đứa nện một gậy, cướp lại từng đồng bạc yêu quý của nàng!

Giữa con hẻm nhỏ yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở dài đầy tiếc nuối của Tô Diệu Y.

****

Đêm khuya, Dung phủ.

Sau khi tiễn Cố Huyền Chương và Cố Ngọc Ánh về Phủ Học, Dung Giới mới quay lại Dung phủ.

Hôm nay, bước chân hắn dường như nhẹ nhàng hơn thường ngày. Ban đầu, hắn nghĩ do mình uống nhiều rượu mà lâng lâng, nhưng khi nghe Khuất Vân cất giọng, hắn mới nhận ra có chút khác lạ.

“Công tử tâm tình vui vẻ như vậy, là vì Cố tiên sinh và Cố tiểu thư sao?”

Dung Giới khựng lại, không phủ nhận cũng không đáp lời, chỉ thản nhiên phân phó:

“Ngươi đến Lâm An phủ nha một chuyến.”

Khuất Vân vâng lệnh rời đi. Khi quay về, Dung Giới đã tắm rửa xong, khoác hờ một chiếc đạo bào trắng, ngồi dưới ánh đèn, tay lật giở một cuốn sách.

“Thế nào?”

“Công tử yên tâm, vị Lăng công tử kia không bị đánh đòn, cũng không phải ngồi tù, thậm chí còn chưa bước chân vào nha môn.”

Khuất Vân vẫn nghĩ Dung Giới thật sự quan tâm đến sống c.h.ế.t của Lăng Trường Phong, bèn tiếp lời:

“Có người đã trả nợ thay hắn ở Ngọc Xuyên Lâu.”

Dung Giới khẽ cau mày, đặt sách xuống. Một giọt nước từ mái tóc ướt rơi xuống trang giấy, thấm loang một mảng nhỏ.

“Ồ?”

“Nói ra công tử chắc không tin, nhưng người trả nợ lại là một chủ quán bánh ven đường! Một kẻ bán hàng rong mà có thể xuất ra một khoản tiền lớn như vậy, quả thực không bình thường. Nô tài đã tìm hiểu qua, hóa ra là bị người khác giật dây, nghe nói… đó là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo như hoa như ngọc.”

Một làn gió lạnh bỗng thổi vào phòng.

Ánh nến chập chờn, trên gương mặt Dung Giới thoáng hiện một bóng tối mơ hồ.

****

Tri Vi Đường khai trương được mấy ngày.

Nhờ vị trí thuận lợi, lượng học sinh ra vào tiệm sách cũng không ít, việc buôn bán coi như khởi sắc. Nhưng điều này vẫn chưa đạt đến kỳ vọng của Tô Diệu Y.

Sau một ngày lang thang ngoài phố, nàng phát hiện dù tiệm sách ở ngay gần, vẫn có nhiều học sinh thà đi xa hơn một chút để vào các tiệm khác, chứ không bước chân vào Tri Vi Đường.

“Mỗi tiệm sách đều có thư tịch và bản khắc riêng, không ai giống ai. Phủ Học có nhiều học sinh như vậy, mỗi người lại có sở thích khác nhau. Kẻ thích lối chữ Vương gia, người chuộng bản in của Lý gia. Hoặc đơn giản, có những kẻ không muốn giao thiệp với một nữ chưởng quầy như con.”

Tô Tích Ngọc vừa sao chép sách, vừa nhẹ nhàng an ủi.

“Dù là núi vàng núi bạc cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Muốn toàn bộ học sinh của Phủ Học đều đến Tri Vi Đường, e rằng không khả thi.”

Tô Diệu Y là người không dễ chấp nhận thất bại. Nàng phe phẩy quạt tròn, giọng hùng hồn:

“Sao lại không khả thi? Con người đâu phải lúc nào cũng làm theo sở thích, con muốn khiến bọn họ không thể không bước chân vào Tri Vi Đường!”

Tô Diệu Y nói xong liền rời đi, mãi đến trưa mới trở về, trên mặt rạng rỡ, đặt một xấp bản thảo trước mặt Tô Tích Ngọc.

"Khắc chữ lên trang, bản khắc đã có thể in, cứ đem ra xuất bản, trước tiên khắc những cái này."

"Đây là…"

Tô Tích Ngọc nhận lấy, lật qua một lượt, ánh mắt chợt sáng lên. "Văn của ai đây?"

Tô Diệu Y rót cho mình một chén trà, uống cạn rồi mới chậm rãi nói:

"Người trong Phủ Học để tâm nhất chính là tiền đồ của mình. Ở Lâu huyện, thứ bán chạy nhất là tập văn của những người đứng đầu khoa cử hàng năm. Nếu Tri Vi Đường chúng ta cũng có thể cung cấp những bài văn xuất sắc của những người đứng đầu, còn lo gì bọn họ không tìm đến?"

Tô Tích Ngọc chợt hiểu ra, nhưng vẫn có chút nghi hoặc:

"Văn của thủ khoa đã đành, nhưng còn những bài văn thường ngày… con lấy từ đâu ra?"

Tô Diệu Y chỉ cười không đáp.

Tô Tích Ngọc lật thêm vài trang, đến khi nhìn thấy chữ ký ở cuối, bỗng nhiên trợn tròn mắt.

"Dung… Dung Giới?"

"Còn ai khác ngoài vị thủ khoa đệ nhất toàn phủ Lâm An?"

Tô Tích Ngọc đương nhiên không tin Dung Giới tự nguyện đưa bản thảo cho Tô Diệu Y, lo lắng hỏi:

"…Con trộm từ đâu ra?"

"Sao lại nói khó nghe vậy? Đây là do huyện chúa gom giúp con. Mẫu thân lấy đồ từ thư phòng con trai, có thể tính là trộm sao?"

Tô Tích Ngọc ngạc nhiên. "Phù Dương huyện chúa cũng dung túng con?"

Tô Diệu Y bật cười, bỗng nhiên đổi sang vẻ mặt nịnh nọt:

"Nghĩa huynh viết chữ thanh nhã, văn chương nổi bật, bút lực như rồng bay phượng múa, là tài hoa thiên bẩm, kẻ phàm tục có cố gắng đến đâu cũng chỉ là bắt chước vụng về, chẳng thể đạt đến cảnh giới ấy. Nếu để văn hay chữ đẹp như vậy mãi bị phủ bụi trong thư phòng, chẳng phải quá đáng tiếc?"

Nói xong, nàng liền thu lại nụ cười, thở dài một hơi.

"Huyện chúa nghe xong liền gật đầu đồng ý."

Tô Tích Ngọc: "……"

Giao bản thảo của Dung Giới cho Tô Tích Ngọc sao chép xong, Tô Diệu Y xoay người đi kiểm tra công nhân khắc ấn.

Vừa vén rèm, nàng đã thấy mấy người thợ khắc trẻ tuổi đang túm tụm cười nói rôm rả.

Nàng khẽ nhíu mày, nhưng khi bước đến vẫn mang theo nụ cười.

"Các sư phó khắc chữ đến hoa cả mắt rồi phải không? Có vẻ hơi mệt nhỉ?"

Mấy người thợ nghe vậy liền tản ra, tiếp tục vùi đầu làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-19-duoi-viec.html.]

Tô Diệu Y đi đến phía sau một người trong số họ, liếc nhìn bản khắc trên bàn, sắc mặt liền trầm xuống.

"Hoàng sư phó, sao vẫn không khắc đúng theo chữ ta viết? Đây đã là lần thứ hai."

Trong triều, sách in đều dùng chữ Khải. Người viết chữ béo thì học Nhan, viết chữ gầy thì học Âu. Ở Lâm An, kiểu chữ của Âu Dương Tuần với kết cấu chặt chẽ, bút lực mạnh mẽ được ưa chuộng nhất.

Hoàng sư phó trước mặt nàng đến từ Hấp huyện, gia tộc mấy đời làm nghề khắc bản, tiếng tăm vang xa. Chữ khắc hay tranh khắc đều sinh động như thật, tài nghệ xuất sắc, bởi vậy y chẳng coi nàng là gì.

Lần đầu thấy bản thảo nàng viết, y sững người, chỉ trích ngay:

"Chưa từng thấy chữ nào xấu như thế! Không phải Nhan, chẳng ra Liễu, cũng chẳng có chút gân cốt!"

Nhưng chữ Tô Diệu Y viết là dạng đã được cải tiến, giản lược nét thừa, tạo thuận lợi cho khắc bản, giúp nâng cao hiệu suất.

Nàng đã giải thích cặn kẽ một lần, nhưng xem ra bọn họ chẳng ai để tâm.

"Diệu Y cô nương."

Họ Hoàng, kẻ đứng đầu nhóm thợ khắc, ngẩng lên nhìn nàng, trên mặt lộ vẻ kiêu căng pha lẫn khinh thường.

"Ta cũng chỉ vì tiệm sách chúng ta thôi. Bây giờ tiệm sách khắp Lâm An ai nấy đều tranh nhau khắc kiểu chữ Âu Dương Tuần sao cho tinh diệu nhất. Cô nương dùng lối chữ này..." Y cười lạnh. "Dù có khắc ra được, cũng chẳng ai thèm mua. Mà nếu bán không được, thì khắc nhanh đến mấy có ích gì? Các vị nói xem có đúng không?"

Y liếc nhìn đám thợ khắc phía sau. Những kẻ kia lập tức nhao nhao hưởng ứng.

Tô Diệu Y nén cơn giận, mỉm cười đáp:

"Bán được hay không là chuyện của ta, liên quan gì đến các vị? Dù sao ta cũng không thiếu tiền công của các ngươi."

"Lời này không thể nói tùy tiện vậy được."

Họ Hoàng cười nhạt. "Tên chúng ta vẫn phải lưu lại trên từng trang sách, nếu chữ khắc không tinh xảo, người ta còn tưởng thợ khắc của Tri Vi Đường tay nghề kém, làm qua loa cho xong. Lúc ấy thanh danh chúng ta hỏng mất, tìm chỗ khác làm ăn e cũng khó."

Nghe vậy, đám thợ khắc lại nhao nhao đồng tình, vẻ mặt đầy lo ngại.

Ánh mắt Tô Diệu Y dần lạnh đi.

Mới có mấy ngày mà tên Hoàng này đã tự phong làm đầu lĩnh nhóm thợ khắc, còn dám ngang nhiên gây khó dễ. Nếu theo tính nàng trước kia, đã đuổi sạch cả bọn. Nhưng nếu bọn họ đều đi hết, ai sẽ làm việc?

"Nói vậy là, các ngươi không thể khắc chữ theo lối ta viết?"

Họ Hoàng khoát tay, quả quyết:

"Không thể khắc."

"……"

Hai bên giằng co chưa dứt, thì từ ngoài gian có tiếng người vọng vào.

"Các ngươi ở đây bao ăn ở cho thợ khắc, có thật không?"

Sau quầy, Giang Miểu vừa nhai hạt dưa vừa đọc thoại bản, nghe tiếng bèn ngẩng lên. Trước mặt cô là một người ăn mặc xộc xệch, mặt mũi xám tro, trên lưng lại vác một thanh trường kiếm - Lăng Trường Phong!

Giang Miểu nhìn y một lượt, giọng hờ hững:

"Ngươi, biết khắc chữ?"

Lăng Trường Phong lúng túng giấu thanh kiếm ra sau lưng, gãi đầu đáp:

"Khi nhỏ ta hay khắc tượng gỗ..."

"Khắc tượng gỗ với khắc chữ là hai chuyện khác nhau."

Giang Miểu vốn chẳng am hiểu nghề khắc in, cũng chẳng có hứng tìm hiểu, định gọi Tô Diệu Y ra xử lý.

"Khoan đã!"

Lăng Trường Phong tưởng cô muốn đuổi mình đi, vội vàng nói:

"Cho ta một cơ hội đi! Ta có thể thử khắc vài chữ cho các ngươi xem!"

Dứt lời, y nhanh mắt trông thấy một con d.a.o khắc và bản in đặt trên bàn, lập tức cầm lấy, ngồi xổm xuống quầy, khắc lia lịa.

Chỉ trong chớp mắt, một hàng chữ đã hiện ra. Y hào hứng giơ lên trước mặt Giang Miểu.

"Xem này! Cũng được chứ?"

Giang Miểu liếc qua, thản nhiên đáp:

"Đưa ta làm gì, ta đâu phải lão bản."

Nói rồi, cô quay vào trong gọi lớn:

"Tô Diệu Y, ra mà xem đây này!"

Lăng Trường Phong khựng lại, cứng ngắc hỏi:

"Tô... Tô cái gì?"

Từ bên trong, một giọng nói chậm rãi vang lên:

"Lăng công tử, ngay cả tên ta mà ngươi cũng không nhớ?"

Rèm cửa vén lên, Tô Diệu Y bước ra. Gương mặt nàng không chút cảm xúc, nhưng quanh thân như phủ một tầng áp lực vô hình.

"Ta mới là lão bản của Tri Vi Đường."

"……"

Lăng Trường Phong như bị sét đánh, bàng hoàng đến mức buông rơi cả bản khắc trên tay.

Tô Diệu Y không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt bản khắc lên, chậm rãi xem xét.

Chưa đợi nàng lên tiếng, Lăng Trường Phong đã giật mình, cuống quýt quay đầu bỏ đi.

"Quấy rầy rồi... Ai! Ai!"

Sợi dây buộc thanh kiếm của Hắc Thanh bị Tô Diệu Y túm chặt.

“Làm… làm gì? Tô Diệu Y, ngươi định làm gì?”

Lăng Trường Phong bị kéo mạnh, loạng choạng lùi về sau, suýt nữa ngã nhào vào đám thợ khắc.

“Phanh!”

Một bản khắc chữ vừa hoàn thành bị nàng ném thẳng lên bàn của Hoàng sư phó.

Lăng Trường Phong vốn còn đang giãy giụa, nghe tiếng động thì giật nảy mình, đứng sững như trời trồng.

Hoàng sư phó nhíu mày, hỏi:

“Diệu Y cô nương, đây là có ý gì?”

Tô Diệu Y cong môi cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

“Ta viết chữ, vốn chẳng cần thợ khắc quá giỏi. Tùy tiện tìm một người trên đường, cũng có thể khắc ra hình dạng.”

Nói đoạn, nàng vươn tay chỉ thẳng vào Lăng Trường Phong.

“Như này đi, ta vừa mới ra ngoài một vòng, đã tìm được một thợ khắc biết nghe lời.”

Lăng Trường Phong trừng lớn mắt, vội vàng phản bác:

“Ta khi nào thì…”

Nhưng Tô Diệu Y chẳng thèm nhìn y lấy một cái, chỉ nhàn nhạt quét mắt qua những người còn lại, giọng điềm nhiên mà sắc bén:

“Chư vị đã không khắc được chữ của ta, vậy phiền tìm chỗ khác. Thứ.lỗi. Không.tiễn.”

Loading...