Giai Thượng Xuân Y - Chương 11: Làm thân
Cập nhật lúc: 2025-05-12 02:30:38
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiệc mừng thọ Huyện chúa còn chưa khai tiệc, nữ khách trong hậu viện đã tụm năm tụm ba dưới hành lang, chuyện trò rôm rả, vừa ném thẻ vào bình rượu vừa bàn luận chuyện đời.
Tô Diệu Y lặng lẽ bước theo sau đám khách khứa, khéo léo hòa vào dòng người. Lúc thì nàng theo chân một vị phu nhân, lúc lại nhập bọn cùng mấy tiểu thư nhà quan. Ăn vận giản dị, nàng chẳng khác nào một nữ sử theo hầu, không ai mảy may nghi ngờ.
Riêng Mục Lan, ngay khi nghe nàng nói muốn “đại náo Dung phủ”, liền lập tức vạch rõ ranh giới:
“Ngươi muốn tìm đường c.h.ế.t thì cứ đi, nhưng đừng kéo ta theo! Quan hệ chúng ta còn chưa thân đến mức đồng sinh cộng tử đâu! Hơn nữa, vì con đường làm quan của lang quân nhà ta, ta càng không thể cùng ngươi hồ đồ!”
Đã vào được Dung phủ, Tô Diệu Y cũng chẳng trông mong Mục Lan giúp được gì, thế nên hai người đường ai nấy đi.
Mục Lan rụt rè nép vào nhóm phu nhân, còn Tô Diệu Y thì hành động một mình.
Dung phủ quả không hổ danh thế gia trăm năm, từng sản sinh ba đời tể tướng. Dù năm xưa Dung Tư và Dung Vân Tranh làm mất lòng hoàng đế, nhưng bệ hạ vẫn không giận lây đến toàn bộ Dung gia. Ngay cả tấm biển ngự bút ban cho Dung phủ cũng chưa từng bị thu hồi.
Tấm biển ấy được mang về Lâm An, giờ đây treo cao trên tầng ba Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các sừng sững giữa phủ, dù đứng ở hậu viện hay tiền viện, chỉ cần ngước mắt là có thể trông thấy.
Tô Diệu Y cũng nhìn thoáng qua từ xa. Trên tấm biển bốn chữ đại tự: “Loan Tường Phượng Tập.”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Dưới hành lang, mấy vị phu nhân đang rôm rả bàn chuyện Dung Giới. Nghe đến đây, bước chân Tô Diệu Y khẽ chậm lại.
“Dung đại công tử không thể vào kinh ứng thí, thật đáng tiếc. Cả thành Lâm An ai chẳng biết hắn tài hoa xuất chúng, nếu vào kinh, chắc chắn sẽ liên tiếp đỗ đầu ba kỳ, đưa Dung gia trở lại vinh quang ngày trước.”
“Nghe nói trên đường vào kinh, hắn gặp phải sơn phỉ, còn bị thương?”
“Chứ còn gì nữa! Dung gia cật lực tìm kiếm mấy tháng trời, đến khi tìm được thì ngay cả huyện chúa hắn cũng chẳng còn nhớ…”
Các phu nhân đồng loạt hạ giọng, thoáng chốc tiếng bàn tán trở nên rì rầm đầy ẩn ý.
"Cũng may được cứu kịp thời, bây giờ chứng ly hồn đã khỏi hẳn. Đúng là đại công tử có phúc lớn mạng lớn, nếu đổi thành người khác, e là đã mất mạng trong tay sơn phỉ rồi!"
Những người xung quanh liên tục gật gù phụ họa.
Tô Diệu Y cũng bình thản ứng hòa trong lòng:
Quả thật, người có tướng mạo tốt luôn có vận khí tốt hơn người khác một chút.
"Ai chà, hôm nay sao không thấy huyện chúa đâu nhỉ?"
Một vị phu nhân nhìn quanh, tò mò hỏi.
"Hôm nay Dung phủ mời Xuân Hỉ Ban nổi danh nhất Lâm An thành đến biểu diễn, Dung đại công tử đang cùng huyện chúa xem kịch ở đó."
"Thế à? Vậy chúng ta cũng đi xem một chút!"
Vị phu nhân kia hớn hở định nhấc chân rời đi, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại, bật cười trêu ghẹo:
"Sân khấu kịch ấy toàn là những cô nương chưa xuất giá, huyện chúa dẫn Dung đại công tử tới đó chẳng phải là để chọn tân nương hay sao? Ngươi là bậc trưởng bối, chạy tới xem náo nhiệt làm gì?"
Mấy phu nhân lập tức cười rộ lên.
Sau cột hành lang, Tô Diệu Y nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Nàng không để tâm đến những câu chuyện tán gẫu kia nữa, mà chỉ lặng lẽ đi theo nữ sử đang bưng trà bánh, băng qua hành lang, nhanh chóng tiến về phía sân khấu kịch.
Vì Phù Dương huyện chúarất thích xem diễn, nên sau khi Dung phủ dọn về Lâm An, họ đã đặc biệt xây dựng một sân khấu kịch trong góc nam của hoa viên.
Mái hiên lợp ngói lưu ly, bên dưới chạm trổ tinh xảo, nghe nói được xây dựng mô phỏng theo sân khấu nổi tiếng nhất Biện Kinh.
Tô Diệu Y theo chân nữ sử đi đến sườn đông của sân khấu.
Trên đài, đào hát đang cất giọng ê a ngân nga.
Dưới đài, bóng râm trải dài, một nhóm quý nhân vừa thưởng trà vừa thưởng kịch.
Chỉ thoáng đưa mắt, Tô Diệu Y lập tức nhìn thấy Dung Giới ngồi ngay hàng ghế đầu.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo gấm màu chàm, màu sắc quen thuộc ấy khiến nàng không khỏi nhớ đến mấy tháng trước - khi hắn khoác trên người chiếc áo cũ xanh đen của Tô Tích Ngọc.
Chỉ là khi ấy, chiếc áo cũ kia đã sờn, đầu sợi vải bung ra, hoàn toàn không thể so với bộ y phục hiện tại - vải gấm thượng hạng, viền áo thêu chỉ bạc họa vân lôi, đường may vừa vặn tôn lên khí chất thanh cao, quý phái của hắn.
Những người xung quanh đều đang nói cười rôm rả, nhưng Dung Giới chỉ lặng lẽ ngồi đó, mắt rũ xuống, đầu ngón tay nhàn nhã gõ nhẹ nắp chén trà. Không rõ là đang chăm chú nghe diễn hay đang suy nghĩ điều gì khác.
Ở trong chính nhà mình, bên cạnh chính mẫu thân mình, hắn lại trông như xa cách cả thế gian này...
Tô Diệu Y khẽ nhíu mày, rồi dời ánh mắt sang phía khác.
Bên cạnh Dung Giới chính là Phù Dương huyện chúa.
Bà so với tưởng tượng của Tô Diệu Y còn trẻ hơn nhiều.
Phong thái không hề nặng nề như những phu nhân quý tộc cùng thế hệ khác, mà thanh nhã, trang nhã đến lạ thường.
Trang sức cũng không quá xa hoa, chỉ dùng phỉ thúy và trân châu làm chủ, ít thấy vàng bạc lòe loẹt.
Dung mạo lại càng không thể chê vào đâu được - bảo dưỡng đến mức hoàn hảo, ngồi ngay ngắn nơi đó, nếu có ai nói bà là trưởng tỷ của Dung Giới, e rằng cũng không ai nghi ngờ.
Ánh mắt Tô Diệu Y lướt qua hai mẹ con Dung Giới, rồi dừng lại ở hàng ghế phía sau. Đúng như dự đoán, nơi ấy toàn những tiểu thư khuê các tuổi thanh xuân. Xem ra lời đồn trong miệng các phu nhân quả không sai - họ thực sự đến để “xem mắt” hắn.
Cùng lúc đó, vở Tứ Lang thăm mẫu đã gần đến hồi kết.
Trước mặt nàng, trên bàn có một cuốn kịch phổ. Nhân lúc các diễn viên đang gấp rút đổi cảnh, nàng cầm lên xem.
Trên trang giấy, có vài phân đoạn đã được ai đó đánh dấu. Tô Diệu Y lướt mắt thật nhanh, bỗng khóe môi khẽ nhếch lên.
Nàng cầm bút, nhẹ nhàng thêm một nét, rồi đặt cuốn sách trở lại.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông nổi lên…
Tô Diệu Y khẽ thở ra một hơi, ánh mắt hướng về phía Dung Giới, đáy mắt dâng lên một tầng đỏ ửng.
****
Trên sân khấu, tiếng đàn dạo đầu vừa chuyển, diễn viên lại một lần nữa cất giọng xướng:
"Tần Hương Liên tìm thân, người rời Hồ Quảng. Đến đất Biện Lương, gian khổ chịu đắng cay…"
Bên dưới, Phù Dương huyện chúa đang trò chuyện vui vẻ, bỗng sững lại, quay đầu hỏi:
"Hình như ta không gọi vở này? Ai chọn?"
Mọi người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Huyện chúa nhướng mày: "Lạ thật."
Một thị nữ cúi người rót trà, nhẹ giọng hỏi:
"Có cần bảo họ ngừng hát, đổi lại vở khác không?"
Huyện chúa vừa định gật đầu, chợt nhận ra Dung Giới bên cạnh đã ngước lên từ lúc nào, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía sân khấu.
Bà suy nghĩ một thoáng, rồi xua tay:
"Thôi, cũng lâu rồi chưa nghe người ta xướng sấm cung."
Thế là, vở diễn cứ thế tiếp tục.
Phía sau, đám tiểu thư bắt đầu rì rầm to nhỏ.
"Mỗi lần xem vở này, ta lại tức đến nghiến răng. Trần Thế Mỹ thật quá đáng, vì danh lợi mà chối bỏ vợ con!"
"Đúng vậy! Dù có tài hoa xuất chúng thế nào, nếu là kẻ bất nhân bất nghĩa, ngay cả tình cảm xưa cũ cũng có thể vứt bỏ, thì sau này có tiền đồ hơn nữa cũng chẳng đáng tin!"
"Nói đúng lắm! Nếu gặp phải người như thế, dù có là công chúa cũng chẳng giữ nổi hắn!"
"Bởi vậy nên mắt nhìn người rất quan trọng! Ngàn vạn lần không thể chọn nhầm phu quân…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-11-lam-than.html.]
Cả đám gật đầu đồng tình, bàn luận rôm rả.
Huyện chúa cũng nghe thấy, khóe môi cong lên, định với tay lấy một miếng điểm tâm. Nhưng vừa chạm vào đĩa, bà phát hiện bàn đã trống trơn. Đang định sai người mang thêm, chợt một đôi tay bưng khay trà bánh mới đặt xuống trước mặt.
Theo cánh tay ấy, bà thấy một thân ảnh trong bộ váy hồng nhạt - không phải phục sức của nữ tỳ Dung phủ.
Bà hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn.
Trước mặt là một thiếu nữ dung nhan thanh tú, đôi mày nhíu chặt, mắt đỏ hoe, giọt lệ lưng tròng. Nhưng ánh mắt nàng lại không hề d.a.o động, cứ thế chăm chú nhìn về phía Dung Giới.
"Công tử, Diệu Y cuối cùng cũng tìm được chàng rồi…"
Giọng nàng nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở.
Huyện chúa thoáng chấn động, bàn tay cầm chén trà khẽ run, suýt nữa làm nước nóng tràn ra.
Trên sân khấu, diễn viên chợt cất lên một tiếng ca rung trời:
"Sét đánh giữa trời quang, hồn xiêu phách lạc!"
Tần Hương Liên ngã quỵ xuống, hai đứa con vội vàng nâng dậy. Giọng nàng đứt quãng, vừa khóc vừa hát:
"Chỉ như một giấc Nam Kha mộng thoáng qua…"
Dưới khán đài, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cảnh tượng trước mặt.
Dung Giới và Tô Diệu Y, lặng lẽ đối diện nhau.
Một người đứng đó, ánh mắt trong veo nhưng mờ mịt như sương sớm. Một người ngồi vững như núi, đáy mắt sâu thẳm tựa vực không đáy.
"Ta với ngươi đã từng gặp nhau chưa?"
Dung Giới khẽ mở môi, chỉ thốt ra mấy chữ.
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt Tô Diệu Y càng chìm sâu trong sương mù, thần sắc hoang mang đến vô định.
"Ngươi không nhớ sao? Sao ngươi có thể quên sạch mọi chuyện? Bọn họ nói rằng sau khi ngươi được đưa về Lâm An, đã tìm danh y chữa trị. Giờ đây, vết thương trên người đã lành, chứng ly hồn cũng đã khỏi… Vậy cớ gì lại quên ta?"
Nàng còn chưa kịp nghe câu trả lời, huyện chúa đã sa sầm mặt, lạnh lùng quát:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Định lẻn vào Dung phủ với mục đích gì?"
Bà giơ tay vỗ xuống bàn, dù không mạnh nhưng cũng đủ khiến chén trà khẽ rung. Rồi bất giác, bà thốt lên một câu… hoàn toàn khớp với lời thoại trên sân khấu vở Trần Thế Mỹ:
"Người đâu, còn không mau dẫn cô ta đi…"
Cùng lúc đó, giọng hát từ trên đài vọng xuống:
"Người đâu, mau đuổi bọn họ ra ngoài!"
Dãy ghế phía sau, các tiểu thư quý tộc đồng loạt hít vào một hơi, tròn mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Huyện chúa: "……"
Đám gia phó của Dung phủ lập tức tiến lên. Trên gương mặt Tô Diệu Y hiện rõ vẻ hoảng loạn, nàng vội vàng nói:
"Công tử, năm đó trên đường vào kinh ứng thí, ngươi gặp phải bọn cướp, ngã xuống vách đá, sống c.h.ế.t không rõ. Chính ta đã cứu ngươi về nhà, tìm đại phu chữa trị. Khi ấy ngươi trọng thương, không thể đi lại, ngay cả tên họ của mình cũng quên sạch. Chính ta và phụ thân đã thu nhận, chăm sóc ngươi…"
Dung Giới hơi nhíu mày, ánh mắt chợt lóe lên vài phần dò xét, như thể muốn nhìn thấu con người trước mặt.
Nhưng Tô Diệu Y không để hắn có cơ hội, nàng nghiêng người lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:
"Rõ ràng ngươi còn từng nói với ta, nếu trở về Lâm An, sẽ nhờ người gửi thư báo bình an, rồi sớm đón chúng ta đến đoàn tụ… Những lời đó, ngươi thực sự đã quên hết sao?"
Đám gia phó đã áp sát phía sau Tô Diệu Y, vừa định ra tay kéo nàng đi thì bất ngờ, một tiểu thư trong hàng quý nữ đứng phắt dậy, bực bội lên tiếng:
"Sao lại không để nàng nói hết lời?"
Lời vừa dứt, lập tức có thêm vài quý nữ khác hưởng ứng.
Đám gia phó liền đứng khựng lại, vô thức quay sang nhìn huyện chúa, nhưng bà chỉ im lặng, mặt mày âm trầm, không thốt ra lời nào.
Không khí căng thẳng đến mức gần như đông cứng.
Trên sân khấu, Tần Hương Liên vừa xông vào cửa cung, chỉ vào Trần Thế Mỹ mà nghiến răng nghiến lợi:
“Ta đã chôn cất cha mẹ chồng, vượt ngàn dặm đường đến kinh thành. Vì sao gặp nhau mà chẳng nhận nhau? Ngươi… ngươi… ngươi được tân nhân quên người cũ!”
Dung Giới vốn luôn điềm tĩnh, lúc này khóe mắt cũng thoáng gợn sóng.
Đúng lúc đó, Tô Diệu Y từ trong tay áo lấy ra một vật nhỏ, giơ cao trước mặt mọi người.
Một quả thanh ngọc trụy lấp lánh dưới ánh nến.
Thấy rõ hình ảnh đồng tử cưỡi cá được khắc trên miếng ngọc, ánh mắt huyện chúa thoáng d.a.o động, một cơn đau nhói lan dọc thái dương.
Tô Diệu Y cắn môi, giọng run nhẹ:
“Đây là tín vật công tử lưu lại ở nhà ta. Ta không biết nó có phải là ngọc quý vô song hay không, nhưng có thể chứng minh lời ta nói là thật…”
Nàng hít sâu một hơi:
“Nếu hôm nay ta có nửa lời giả dối…”
Dung Giới rốt cuộc lên tiếng, giọng lạnh đi vài phần, pha lẫn chút mất kiên nhẫn:
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Còn có thể là gì chứ?
Mọi người đều hiểu rõ như gương soi đáy nước - đương nhiên là làm thiếu phu nhân nhà họ Dung!
Vở kịch đã lên đến cao trào.
Ánh mắt cả sảnh đường dõi theo từng cử động của Tô Diệu Y, chỉ thấy nàng đưa thanh ngọc trụy trả lại cho Dung Giới, giọng nghẹn ngào:
“Lúc trước công tử nói, ân cứu mạng khó báo, liền cùng Diệu Y tại từ đường bái lạy thiên địa…”
Huyện chúa nghe đến đây, mắt tối sầm.
Trên sân khấu, Tần Hương Liên nghiến răng nghiến lợi:
“Chuyện cũ bỏ qua, từ nay đoạn tuyệt, ai nấy tự mưu sinh!”
Dưới sân khấu, Tô Diệu Y rơi nước mắt như hoa lê đẫm sương.
“Thiên địa chứng giám, công tử cùng Diệu Y kết nghĩa kim lan…”
Nàng nghẹn ngào, nhưng vẫn nói tiếp:
“Sau này huynh muội tương trợ, có hoạn nạn cùng san sẻ. Những lời ấy, bây giờ còn tính hay không?”
Cả viện im phăng phắc.
Ngay cả gánh hát cũng sững sờ, ngừng đàn ngừng nhạc. Trên đài, Tần Hương Liên vốn đang lao về phía Trần Thế Mỹ thì trượt chân, trực tiếp ngã “bịch” một tiếng, nằm sõng soài dưới đất.
Cả sảnh đường c.h.ế.t lặng.
Huyện chúa thoáng định thần lại, hơi nghiêng người, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “?”
Các quý nữ ban nãy còn hầm hầm tức giận, chuẩn bị xông lên bênh vực “Tô Hương Liên”, giờ cũng đờ người tại chỗ, trông như vừa bị sét đánh ngang tai.
Không biết bao lâu sau, mới có người lắp bắp hỏi:
“…Tần Hương Liên hát nửa chừng, bỗng dưng lại thành kết nghĩa đào viên?”
Dung Giới đối diện đôi mắt đỏ hoe của Tô Diệu Y, đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh.
Trong tay hắn, chiếc chung trà suýt nữa vỡ vụn.