Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Giai Thượng Xuân Y - Chương 10: Không quen biết

Cập nhật lúc: 2025-05-09 06:52:13
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Giới lang…”

Hàng mi Tô Diệu Y khẽ run, giọng nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Những người xung quanh không ai để ý, nhưng gã hộ vệ chặn đường nàng lại nghe rất rõ.

Giới lang?

Gã theo phản xạ quay đầu nhìn về phía công tử nhà mình. Chỉ một thoáng phân thần, đã để Tô Diệu Y nhanh chóng bước tới trước kiệu.

Người qua lại hai bên phố đều bị tình huống bất ngờ làm cho kinh ngạc, đồng loạt dừng chân, tò mò nhìn thiếu nữ đứng trước kiệu.

Thiếu nữ đang độ xuân thì, không điểm phấn son mà vẫn khó giấu đi dung mạo tự nhiên xinh đẹp. Bộ xuân sam màu xanh nhạt đơn giản, sạch sẽ mặc trên người nàng, bị gió nhẹ thổi bay tà áo, càng tôn thêm vòng eo nhỏ nhắn, tựa nhành liễu lay động trong gió.

“Giới lang, là ngươi sao?”

Tô Diệu Y đứng ngay trước kiệu, lặng lẽ nhìn vào bóng dáng sau lớp rèm sa, giọng nói có chút run rẩy.

Cơn gió thoảng qua, hé mở một phần gương mặt tuấn tú của nam nhân sau tấm rèm. Hàng mày hắn hơi nhíu lại, không hề đáp lời.

“Vệ Giới, ta biết là ngươi.”

Tô Diệu Y lặp lại lần nữa, lần này giọng chắc nịch hơn.

Đến lúc này, đám hộ vệ hai bên kiệu mới hoàn hồn, lập tức vây lại, lớn tiếng quát:

“Công tử nhà ta họ Dung! Ngươi nhận nhầm người rồi, mau rời đi!”

Cùng lúc đó, những người đi đường hai bên cũng xôn xao bàn tán, ghé tai nhau hỏi nhỏ:

“Cô nương kia là ai thế? Sao lại gọi Dung công tử là Giới lang?”

"Ngươi không nghe nàng gọi hắn là Vệ Giới sao? Chắc là nhận nhầm người rồi. Chậc, cũng không biết từ đâu đến một kẻ ngoại lai, ngay cả Dung đại công tử mà cũng không nhận ra?"

Dung... Dung đại công tử...

Ngón tay Tô Diệu Y siết chặt lại.

Hắn quả nhiên là công tử nhà họ Dung, cũng chính là ái tử của Phù Dương huyện chúa- Dung Giới.

Đúng lúc này, đám người trong Ngọc Xuyên Lâu cũng đuổi theo đến nơi. Cách một hàng hộ vệ nhà họ Dung, bọn họ lớn tiếng gọi với về phía nàng:

"Vị nương tử kia, đừng chạy! Ngươi còn chưa trả tiền bữa ăn! Nếu không có bạc, bọn ta đành phải đưa ngươi đến quan phủ!"

Một con phố xa lạ, đám đông nhốn nháo.

Trước mặt nàng là kẻ đã biệt vô âm tín suốt bao năm, giờ đây tái ngộ dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Sau lưng là một đám người đang không ngừng hô hoán, gọi nàng là kẻ "ăn quỵt", muốn áp giải đến quan phủ...

Tô Diệu Y nghĩ, có lẽ đây chính là khoảnh khắc nhục nhã nhất đời nàng.

Thấy nàng đứng bất động trước kiệu, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời, đám người của Ngọc Xuyên Lâu dần nhận ra có điều bất thường. Chúng bỗng đổi mục tiêu, quay sang chiếc kiệu phía sau tấm rèm sa.

"Dung đại công tử, ngài có quen biết vị nương tử này không? Nếu nàng thực sự không có bạc, vậy bữa tiệc cá lát hôm nay cứ tạm ghi vào sổ của ngài, chúng ta cũng dễ ăn nói với chủ nhân..."

Câu nói vừa dứt, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía kiệu.

Dung Giới cuối cùng cũng ngước mắt lên. Qua màn rèm phất phơ trong gió, ánh mắt hắn chạm thẳng vào mắt Tô Diệu Y.

Đúng lúc đó, một cơn gió thoảng qua làm lục lạc trên rèm sa khẽ rung lên, phát ra âm thanh leng keng.

Tiếng lục lạc nhỏ vụn ấy kéo nàng trở về một đêm xa xăm - đêm sinh nhật của Lăng Trường Phong.

Nàng nhớ rõ đêm đó, từng nhát d.a.o cắt cá vang lên những âm thanh sắc lạnh.

Nhớ rõ dáng vẻ người thanh niên vì nàng mà rửa tay cắt cá.

Nhớ rõ nét ôn nhu hiếm thấy trên khuôn mặt hắn khi ấy…

"Tô Diệu Y, y phục tân hôn của ta đâu?"

Khuôn mặt trong ký ức dần trùng khớp với người trước mắt.

Cũng là một dung mạo ấy, nhưng ánh mắt hắn bây giờ lại chẳng có lấy một phần vạn tình ý của đêm đó...

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tô Diệu Y, khiến nàng đột ngột bừng tỉnh.

Ngay sau đó, Dung Giới thản nhiên thu lại ánh nhìn, giọng nói trầm ổn mà xa cách, tựa như tiếng suối lạnh róc rách đêm mưa:

"Không quen biết, cũng chẳng phải người xưa cũ."

Chỉ chín chữ nhẹ bẫng rơi xuống, nhưng lại nặng tựa ngàn cân.

Trong đầu Tô Diệu Y bỗng vang lên một tiếng ong thật lớn.

Tai nàng như ù đi, mọi âm thanh xung quanh đều mờ nhạt.

Chỉ còn lại chín chữ ấy, lặp đi lặp lại trong đầu.

"Không quen biết, cũng chẳng phải người xưa cũ."

Không quen biết...

Thật là một câu "không quen biết" tuyệt tình...

Bị từ hôn ngay trước mặt bao người cũng không đau bằng ba chữ này. Như thể một tảng đá khổng lồ vẫn treo lơ lửng trên đầu bấy lâu, cuối cùng cũng rơi xuống, đập thẳng vào nàng, khiến đầu óc choáng váng, toàn thân lạnh buốt.

Tô Diệu Y siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay đến mức đau buốt, cố gắng giữ vững đôi chân.

Người của Ngọc Xuyên Lâu bước lên, kéo nàng sang một bên. Kiệu liễn của Dung Giới lướt qua ngay trước mặt nàng, chậm rãi dừng lại trước bậc thang.

Chàng trai trẻ bước ra, từng bước vững vàng tiến vào trong lầu, động tác dứt khoát, không hề có dáng vẻ của một người đi đứng bất tiện.

Tô Diệu Y gắt gao dõi theo bóng lưng ấy, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã bị đoàn tùy tùng vây kín, che khuất hoàn toàn.

Trước mắt nàng nhòe đi bởi dòng người tấp nập, bên tai ồn ào không dứt. Một cơn choáng váng ập đến, cả người lạnh toát, dạ dày cuộn lên dữ dội như có sóng lớn gầm thét bên trong.

Thấy nàng thất thần, người của Ngọc Xuyên Lâu không muốn mất thời gian thêm:

"Người đâu, báo quan!"

"Khoan đã!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Mục Lan, vừa đi khỏi chưa bao lâu, lại quay trở về.

Cô phe phẩy chiếc quạt, chậm rãi tiến tới, thản nhiên nói:

"Ta mới rời đi một lát, sao đã ầm ĩ đến mức phải mời quan phủ? Ta đã bảo rồi, hôm nay ta là chủ tiệc, bữa ăn này tất nhiên do ta trả."

Tiểu nhị sững sờ:

"Phó phu nhân, lúc nãy người đâu có nói vậy..."

Mục Lan liếc gã một cái, ánh mắt sắc lẹm. Tiểu nhị lập tức im bặt.

Ban đầu, cô cũng định mặc kệ để Tô Diệu Y tự chuốc lấy hậu quả. Nhưng đi được một đoạn, lòng lại không yên, cuối cùng vẫn quay về.

Lần đi lần về này lại khiến cô vô tình bỏ lỡ khoảnh khắc Dung Giới bước vào Ngọc Xuyên Lâu, thế nên chẳng hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra.

Mục Lan ném túi tiền cho nha hoàn, bảo nàng ấy đi theo tiểu nhị thanh toán, rồi chống tay ngang hông, phẩy quạt ra lệnh:

"Giải tán hết đi! Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay ho đâu!"

Đám đông xung quanh lục tục tản đi.

Xử lý xong xuôi, Mục Lan mới quay lại, nhếch môi cười đầy vẻ thích thú:

"Tô Diệu Y, ngươi tính kế ta một lần, ta dọa ngươi một phen, thế là hòa nhau rồi nhé..."

Nhưng khi thấy sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng của Tô Diệu Y, nụ cười của Mục Lan dần tắt. Cô lo lắng vươn tay đẩy nhẹ:

"Này... không phải chứ? Chỉ là một bữa cá lát thôi mà, có cần hoảng hồn đến mức này không? Tô Diệu Y? Ngươi sao vậy?"

Tô Diệu Y không đáp. Gương mặt nàng tựa tro tàn, không còn chút huyết sắc.

Bỗng nhiên, nàng nắm chặt lấy tay Mục Lan, nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới khẽ thốt ra một chữ:

"Đi."

****

Bên trong Ngọc Xuyên Lâu.

Nha hoàn của Mục Lan theo tiểu nhị đến quầy thanh toán.

Tiểu nhị lật sổ, miệng lẩm bẩm:

"Kiêm Gia Các, cá lát kim tê, cùng các loại điểm tâm... Tổng cộng hai mươi lượng bạc..."

Chợt, gã khựng lại, nhíu mày lật tới lật lui biên lai, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

"Ơ? Sao sổ sách đã được thanh toán rồi?"

Xác nhận lại mấy lần, gã mới quay sang nha hoàn, thản nhiên nói:

"Không cần trả nữa, bữa ăn của phu nhân nhà ngươi đã có người thanh toán rồi."

Nha hoàn quay đi với vẻ hoang mang. Nhưng khi vừa bước ra khỏi Ngọc Xuyên Lâu, nàng ấy bỗng nảy ra một ý. Lặng lẽ giấu số ngân lượng Mục Lan đưa vào trong tay áo, khóe môi khẽ nhếch lên.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Sau cánh cửa phòng đóng chặt, từng đợt nôn khan dữ dội vang lên, như thể muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Tô Tích Ngọc và Tô An An bị nhốt bên ngoài, sốt ruột đứng ngồi không yên. Tô Tích Ngọc đi tới đi lui, tay siết chặt thành nắm đấm.

Mục Lan đứng co ro ở một góc, mặt mày tái mét, lắp bắp:

“Tích Ngọc thúc, ta… ta không cố ý đâu! Ta chỉ đùa với nàng một chút thôi, ai mà ngờ nàng lại phản ứng mạnh như vậy…”

“Chắc chắn không chỉ vì chuyện đó…”

Tô Tích Ngọc cau mày, nghiêm giọng:

“Hôm nay ở Ngọc Xuyên Lâu, ngoài các ngươi ra, còn gặp ai khác không?”

Mục Lan giật mình, vội gọi nha hoàn đi dò la. Một lúc sau, nha hoàn chạy về, thở hổn hển kể lại chi tiết chuyện Tô Diệu Y chạm mặt Dung Giới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-10-khong-quen-biet.html.]

“Chẳng lẽ… vị Dung đại công tử kia chính là… là…”

Mục Lan mở to mắt, không dám tin, nhìn chằm chằm Tô Tích Ngọc.

Tô Tích Ngọc thở dài, giọng trầm xuống:

“Chín phần mười là hắn.”

Mục Lan cứng đờ người, há miệng mà không thốt nên lời. Một lúc sau, trong đầu cô mới nảy ra một ý nghĩ…

… Chết thật, lần này mình gây họa rồi!

Mãi đến khi mặt trời lặn, tiếng động trong phòng mới dần lặng xuống. Nhưng Tô Diệu Y vẫn khóa chặt cửa sổ, nhốt mình bên trong, không ăn không uống, cũng chẳng muốn gặp ai.

Tô An An và Tô Tích Ngọc thay phiên túc trực trước cửa phòng. Suốt một đêm trôi qua, Tô Diệu Y không hề bước ra ngoài, thậm chí không phát ra lấy một tiếng động.

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Mục Lan lại xuất hiện trước cửa phòng với hai quầng thâm mắt rõ mồn một.

“Nàng cả đêm không ra ngoài sao?”

Cô quay sang hỏi Tô An An.

Tô An An vừa ngáp vừa ủ rũ lắc đầu:

“Cô cô lần này có vẻ thực sự rất đau lòng…”

Mục Lan chau mày suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên rút từ trong n.g.ự.c ra một quan tiền. Không nói không rằng, cô bắt đầu thảy từng đồng vào cửa phòng, miệng lớn tiếng kêu:

“Ai rơi tiền đồng đây?”

Nghe tiếng động, Tô Tích Ngọc từ phòng bên vội chạy ra, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt:

“Mục Lan? Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Làm Tô Diệu Y vui vẻ.”

Mục Lan đáp tỉnh bơ, tiếp tục vừa ném tiền vừa la hét.

Từng đồng tiền leng keng rơi lả tả trên cửa.

Cho đến khi khoảng nửa quan tiền đã được ném ra, cánh cửa đột nhiên bật mở từ bên trong.

Tóc tai rối bời, gương mặt hốc hác, Tô Diệu Y đứng lặng trước cửa, cúi đầu nhìn đống tiền đồng rơi lả tả dưới đất.

"…… Ai làm?"

Mục Lan giật mình, vô thức giấu nửa quan tiền trong tay ra sau lưng. Nhưng chưa kịp nghĩ cách chối tội, Tô An An và Tô Tích Ngọc đã đồng loạt đẩy cô ra phía trước, bán đứng không chút do dự.

Không còn đường lui, Mục Lan ngẩng đầu, hùng hổ cãi:

"Là ta làm, thì sao? Tô Diệu Y, ngươi không phải yêu tiền nhất sao? Lúc mới đến Lâu huyện, ngươi nói gì với ta? Ngươi bảo ngươi muốn trở thành người giàu nhất thiên hạ! Thế mà bây giờ thì sao? Chỉ vì một nam nhân mà khóc lóc thảm thiết, sống c.h.ế.t đòi buông xuôi? Nếu thấy mất mặt, thì đứng dậy mà chiến đấu, chứ trốn trong phòng có giúp ngươi lấy lại thể diện sao?"

Tô Diệu Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mục Lan.

Đôi mắt phượng sắc sảo ngày thường giờ hơi sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc suốt đêm, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài, ánh mắt nàng lại bình tĩnh đến lạ.

"Ngươi nói đúng."

Nói rồi, nàng cúi xuống, cẩn thận nhặt từng đồng tiền lên.

Thấy thế, Tô Tích Ngọc và Tô An An đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Tô Diệu Y còn để tâm đến tiền, nghĩa là nàng vẫn ổn.

Nhưng ngay khi nhặt xong, nàng lại thản nhiên dúi cả đống tiền vào tay Mục Lan.

Mục Lan trợn mắt: "Ngươi không cần?"

Tô Diệu Y kéo khóe môi, giọng khàn khàn:

"Ai thèm mấy đồng tiền lẻ này? Ta muốn kiếm tiền lớn."

Mục Lan cảnh giác: "Ngươi lại định làm gì?"

"Đi tìm chậu châu báu, phát tài."

****

Lâm An, phía bắc phố lớn, Dung phủ.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của Phù Dương huyện chúa, Dung phủ mở tiệc linh đình, xe ngựa đậu san sát, khách khứa rộn ràng tấp nập.

Đứng từ xa, Mục Lan há hốc mồm nhìn dòng người đông đúc cùng cánh cổng Dung phủ sơn son thếp vàng, lắp bắp:

"Ngươi nói chậu châu báu… là Dung phủ?"

Bên cạnh, Tô Diệu Y hít hít mũi, giọng rầu rĩ:

"Nghĩ cách đưa ta vào."

"…… Ngươi điên rồi sao?"

Cảm giác ánh mắt người qua đường bắt đầu dồn về phía mình, Mục Lan vội vàng hạ giọng, lùi ra sau liên tục:

"Đây là tiệc mừng thọ của huyện chúa! Ngươi bảo ta đưa ngươi vào kiểu gì?"

Tô Diệu Y giữ chặt cô lại, đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ, ánh nhìn mang theo chút oán niệm:

"Ngươi không phải phu nhân quan gia sao?"

Mục Lan suýt nghẹn:

"Ngươi tưởng Phù Dương huyện chúalà ai chứ? Lâm An to lớn thế này, chẳng lẽ quan cửu phẩm tép riu nào cũng có thể vào Dung phủ chắc? Ngươi nhìn lại hai ta xem, ăn mặc thế này còn chẳng bằng nha hoàn bậc nhất trong phủ người ta!"

Tô Diệu Y cúi xuống nhìn bộ y phục đã mặc suốt cả đêm, chẳng nói chẳng rằng liền quay người rời đi.

Mục Lan sững sờ, có chút bất an vội vàng chạy theo:

"Ngươi lại định làm gì?"

"Mua y phục."

Hai người vừa bước lên phố chính, liền đi ngang qua một tiệm may sang trọng. Tô Diệu Y chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức nhấc chân định bước vào.

Mục Lan hoảng hốt ngăn lại:

"Đây là tiệm y phục cao cấp nhất Lâm An! Ta còn chưa dám bước vào… Ngươi đi vào làm gì?"

Tô Diệu Y lườm cô một cái, không nói không rằng liền kéo thẳng vào trong.

Trước mặt Mục Lan, nàng thản nhiên rút ra một tờ ngân phiếu, đặt mạnh xuống quầy trước mặt chưởng quầy nương tử.

Mục Lan tròn mắt kinh ngạc, thấp giọng hỏi:

"Ngươi lấy đâu ra ngân phiếu?"

Tô Diệu Y không buồn trả lời, chỉ nhìn chưởng quầy nương tử, bình thản nói:

"Ta muốn bộ y phục đắt nhất ở đây… cho nàng mặc."

Vừa nói, nàng vừa duỗi tay, chỉ thẳng vào Mục Lan.

Mục Lan: "?"

Một nén nhang sau, Mục Lan bước ra khỏi cửa hàng trang phục trong bộ y phục lụa hảo hạng, loại sang quý nhất ở Lâm An.

Hai chân cô vừa chạm đất, cảm giác như đang giẫm lên mây, hư ảo đến mức không dám tin vào mắt mình.

Tô Diệu Y - kẻ coi tiền như mạng - thế mà lại "vung tiền như rác" mua xiêm y cho cô sao?

Mục Lan ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy Tô Diệu Y cũng vừa từ cửa hàng đi ra, trên người khoác một bộ xiêm y màu hồng nhạt.

Nhưng vải nàng mặc chỉ là loại bình dân, thuần tịnh, so với bộ lụa sang trọng trên người Mục Lan thì khác biệt một trời một vực. Hai người đứng cạnh nhau, nhìn thoáng qua chẳng khác gì chủ và tớ…

Mục Lan nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc đang tính toán gì đây?"

Tô Diệu Y cúi đầu chỉnh lại ống tay áo, thản nhiên đáp:

"Từ giờ trở đi, ngươi là phu nhân của một quan viên nhỏ, muốn lẫn vào giới quý tộc Dung phủ. Còn ta… là tỳ nữ của ngươi."

Mục Lan há hốc miệng: "…… Chỉ cần bỏ thêm một chuỗi tiền, ta thật sự có thể vào được Dung phủ sao?"

Tô Diệu Y thở dài, liếc cô một cái đầy thương hại:

"Quan trọng là tiền."

Tô Diệu Y kéo một gã gia phó đón khách sang một bên, kín đáo nhét vào tay gã một thỏi bạc.

"Lão gia nhà ta là Phó Chu, thất phẩm tri huyện Lâm An. Hôm nay huyện chúa tổ chức tiệc mừng thọ, quan to hiển quý đều tụ tập. Phu nhân nhà ta muốn nhân cơ hội này làm quen với các quý phu nhân, sau này có khi giúp ích cho đường làm quan của lão gia…"

Gã gia phó liếc nhìn Tô Diệu Y, lại đánh giá Mục Lan phía sau, người đang mặc bộ lụa cao cấp, mặt lộ vẻ khó xử.

Thấy vậy, Tô Diệu Y lập tức nhét thêm một thỏi bạc nữa:

"Cứ yên tâm, phu nhân nhà ta vào rồi nhất định sẽ an phận thủ thường, tuyệt đối không gây chuyện, không liên lụy đến ngươi."

Gã gia phó do dự một chút, rồi nhanh chóng cất bạc vào trong ngực:

"…… Đi theo ta."

Mục Lan và Tô Diệu Y theo gã đi thẳng vào Dung phủ, không gặp chút trở ngại nào.

Đi đến một con đường nhỏ vắng vẻ, Mục Lan lặng lẽ kéo tay áo Tô Diệu Y, hạ giọng hỏi:

"Vừa rồi ngươi nói thật chứ?"

Tô Diệu Y liếc cô một cái: "Câu nào?"

"Vào rồi nhất định sẽ an phận thủ thường, câu đó."

Tô Diệu Y quay đầu. Nhờ son phấn che phủ, đôi mắt nàng không còn sưng đỏ như sáng nay nữa, chỉ còn lại chút ửng hồng nhàn nhạt, tựa như cánh hoa đào vừa nở, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Rồi nàng chậm rãi nhếch môi, nhẹ giọng đáp:

"Giả."

Cánh hoa đào khẽ rung rinh, rồi hóa thành một bông hoa ăn thịt người.

"Hôm nay ta đến đây… là để gây chuyện."

Loading...