Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 95: --- Đến Kinh Thành

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:11:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Phía chính là cổng thành .”

 

Nhất Thành chỉ vọng lâu đằng xa, nhảy chạy, vui mừng khôn xiết.

 

Đến gần hơn, mới phát hiện bên ngoài cổng thành xảy chuyện gì, nhiều đang vây quanh.

 

“Vì nhiều như thành, vây quanh bên ngoài cổng thành gì?”

 

Liễu phụ bảo tất cả dừng , bên ngoài cổng thành vây kín mít là nạn dân, quan binh đang xua đuổi bọn họ ngoại ô.

 

Lúc họ cũng chen e là .

 

“Lão Nhị, Lão Tam, hai các ngươi qua đó xem rốt cuộc là chuyện gì,” Liễu phụ tiện tay lấy hai thỏi bạc đưa cho họ mang theo.

 

Kinh thành là chân thiên tử, họ là những lạ nước lạ cái, tổng chi tiêu nhiều một chút.

 

“Được.”

 

Liễu lão nhị, Liễu lão tam đặt gánh hàng xuống, chen cổng thành để hỏi thăm tình hình.

 

“Bái kiến quan gia, dám hỏi quan gia bây giờ còn thể thành ?”

 

“Các ngươi là dân chạy nạn đến kinh thành đúng ?”

 

“Phải, quan gia, chúng ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng cũng đến Kinh thành. Nhiều quy củ vẫn còn rõ, mong quan gia chỉ điểm thêm nhiều.”

 

Liễu lão nhị tủm tỉm, lén lút nhét một thỏi bạc tay .

 

Viên quan giữ cổng nhét bạc, hài lòng cân nhắc trọng lượng thỏi bạc trong tay, “Coi như ngươi điều.”

 

“Những đều là dân tị nạn đến Kinh thành. Phía hạ lệnh, hiện tại các ngươi thể thành, tránh xáo trộn trật tự trong thành.”

 

“Ngươi hãy đến đăng ký rõ lai lịch và , đó đến lều trại phía nam ngoại ô chờ đợi. Đến khi triều đình sắp xếp xong chỗ ở, tự nhiên sẽ đến dẫn các ngươi .”

 

Liễu lão nhị vội vàng gật đầu : “Vâng, đa tạ quan gia chỉ dẫn.”

 

Liễu lão tam chỗ Liễu phụ lấy sổ hộ tịch của thôn Liễu gia, cùng với công văn khen thưởng do Tri phủ Thái ban cho.

 

Trưởng thôn Trần cũng mang theo sổ hộ tịch của thôn Trần gia, cùng đến nơi đăng ký.

 

“Quan gia, hai thôn chúng cùng tị nạn đến Kinh thành, xin phiền quan gia giúp chúng đăng ký.”

 

Nói đoạn, Liễu lão nhị theo lệ nhét một thỏi bạc.

 

Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của viên quan phụ trách đăng ký, rõ ràng tiêu tan ít.

 

Thật hiếm hoi trong đám những kẻ nghèo khổ , vẫn một hai cách đối nhân xử thế.

 

“Đưa sổ hộ tịch cho .”

 

“Đây là sổ hộ tịch của thôn Liễu gia chúng ,” Liễu lão tam đưa quyển sổ lên.

 

“Thôn Liễu gia…”

 

Viên quan đăng ký liếc bọn họ, “Sao vẻ quen tai nhỉ?”

 

Liễu lão nhị vội vàng đưa công văn khen thưởng lên, “Quan gia, thôn chúng đường tị nạn tiêu diệt một ổ sơn tặc. Đây là công văn khen thưởng do Tri phủ Thái đại nhân của thành Vạn Châu ban cho chúng , xin quan gia xem qua.”

 

Qua lời nhắc nhở của , viên quan đăng ký cuối cùng cũng nhớ .

 

Tuy nhiên, vì công văn khen thưởng , mà là vì bên báo , nên mới thấy quen tai.

 

Viên quan đăng ký cố ý dùng chu sa khoanh tròn tên thôn Liễu gia.

 

Thái độ của đối với Liễu lão nhị và những khác cũng xoay chuyển một trăm tám mươi độ, “Đã đăng ký xong , các ngươi cứ chờ ở một bên, cần phía nam ngoại ô, cũng đừng xa. Chậm nhất nửa canh giờ sẽ đến dẫn các ngươi.”

 

“Đa tạ quan gia chỉ dẫn.”

 

“Chuyện nhỏ thôi.”

 

Liễu lão nhị hỏi: “Quan gia, thôn Trần gia cũng cùng chúng đến đây, ngài xem liệu thể linh động một chút, xếp hai thôn chúng ở cùng một chỗ ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-95-den-kinh-thanh.html.]

Viên quan đăng ký kéo Liễu lão nhị sang một bên.

 

Khó xử : “Vị tiểu , thẳng cho ngươi , vị trí của thôn Liễu gia các ngươi phân chia từ sớm . Hoàng Trang phía bắc ngoại ô đó là địa phận nhất, đến hàng ngàn mẫu ruộng , đó là thứ khác cầu còn .”

 

“Thôn các ngươi vốn đông , nếu thêm bọn họ nữa, thì thể đổi sang chỗ khác, sẽ là bù mất đó.”

 

“Chuyện …” Liễu lão nhị nhất thời cũng thấy khó xử.

 

Hắn điều, viên quan đăng ký cũng bằng lòng nể mặt .

 

Cố ý to hơn một chút để trưởng thôn Trần cũng thấy: “Tiểu , chuyện ngươi quả thực . Đây là quy củ do cấp đặt , cũng cách nào, ngươi đừng khó .”

 

ngươi yên tâm, tuy rằng các ngươi thể phân cùng một chỗ, nhưng sẽ cố gắng sắp xếp cho bọn họ một nơi , như cũng coi như vẹn cả đôi đường.”

 

Trưởng thôn Trần cũng mắt , hiểu ý trong lời của quan gia.

 

Trước đây quả thực mong thôn Trần gia và thôn Liễu gia thể hợp nhất.

 

Thôn Trần gia ở đường Đào Hoa thiệt hại nặng nề, còn thôn Liễu gia nhờ Thẩm Thanh Ca mà kết giao ít quý nhân, nhất định tiền đồ vô lượng.

 

Ở cùng với thôn Liễu gia, thôn Trần gia của bọn họ cũng coi như chỗ dựa vững chắc.

 

Mèo con Kute

Tình hình hiện tại, hiển nhiên như ý bọn họ.

 

việc cấp bách bây giờ, vẫn là nhanh chóng tìm nơi đặt chân.

 

Người của hai thôn dù cũng là đồng hương, dù hợp nhất, chắc hẳn Liễu phụ cũng sẽ giúp đỡ bọn họ.

 

Sau khi hai thôn đăng ký xong, trong thôn Trần gia cùng với những dân tị nạn khác về phía nam ngoại ô chờ đợi sự sắp xếp của triều đình.

 

Còn trong thôn Liễu gia thì tìm một đất trống ngoài cổng thành để nghỉ ngơi.

 

Chưa đến nửa canh giờ, quả nhiên đến dẫn họ .

 

“Các ngươi chính là đoàn thôn Liễu gia từ huyện Đan Bình, Nam Châu đến đây?”

 

Liễu phụ vội vàng dậy tiến lên: “Đại nhân, là thôn trưởng thôn Liễu gia.”

 

“Ta là Sở Liên, Chủ sự Hộ bộ, phụng mệnh Thị lang Hộ bộ Thái đại nhân, dẫn các vị đến Hoàng Trang phía bắc ngoại ô.”

 

“Các hộ hãy lượt đến đăng ký, lĩnh sổ hộ tịch mới.”

 

“Đa tạ Chủ sự đại nhân,” Liễu phụ nhét một túi bạc nén tay áo Sở Liên.

 

Quả nhiên là cách đối nhân xử thế, Sở Liên nhướn mày mỉm , gật đầu với Liễu phụ tỏ ý khen ngợi.

 

Cả nhà lão thôn trưởng là đầu tiên lên đăng ký, bỗng nhiên một viên quan binh mặt mũi hung tợn bên cạnh Sở Liên mở bức họa trong tay , bắt đầu đối chiếu.

 

“Chủ sự đại nhân, đây là…”

 

Sở Liên an ủi: “Đây là để phòng ngừa tội phạm triều đình trộn . Mọi cần sợ hãi, cứ lên .”

 

Khi bức họa mở , Thẩm Thanh Ca rõ ràng cảm thấy Lệnh Chiêu run rẩy một cái, cứ thế nấp chặt lưng nàng.

 

Thẩm Thanh Ca ngưng thần bức họa , nếu đoán sai, bức họa hẳn là phận thật sự của Lệnh Chiêu.

 

Một đứa trẻ đầy bốn tuổi, khiến triều đình tốn nhiều công sức truy tìm đến .

 

Thẩm Thanh Ca bế Lệnh Chiêu lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng : “Đừng sợ, ngủ , ngủ dậy sẽ thôi.”

 

Mê hương phát huy tác dụng, Lệnh Chiêu vùi đầu lòng nàng ngủ .

 

Lệnh Chiêu tuổi còn nhỏ, dù tâm trí trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm, vẫn thể kiềm chế mà để lộ vẻ sợ hãi, dễ khác phát hiện điều bất thường.

 

Vậy thì chi bằng cứ để ngủ say, phần còn cứ giao cho nàng.

 

Thẩm Thanh Ca ôm Lệnh Chiêu tiến lên, vì tuổi của Lệnh Chiêu đúng với trong bức họa, viên quan binh tự nhiên càng cẩn trọng hơn.

 

Hắn quát lớn: “Bẻ mặt qua đây.”

 

“Quan gia, đứa trẻ ngủ ,” Thẩm Thanh Ca đưa một tay , xoay mặt Lệnh Chiêu về phía bọn họ.

 

 

Loading...