Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 59: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:10:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu gia phát tài

Mèo con Kute

 

Việc chia lương thực cho những khác trong thôn, quả thực là khiến Thẩm Thanh Ca chịu thiệt thòi.

 

Cả thôn già trẻ lớn bé đều chiếm tiện nghi của một phu nhân, thôn trưởng cũng cảm thấy hổ thẹn, nhưng đây là cách duy nhất để bảo những khác trong thôn lúc .

 

Thôn trưởng dù dày mặt cũng chỉ thể như , nhưng ông sẽ nghĩ cách bù đắp cho Thẩm Thanh Ca và Liễu gia ở những phương diện khác.

 

Thẩm Thanh Ca ý của thôn trưởng. Nếu nàng ngay từ đầu chiếm tất cả những thứ của riêng, thì bọn họ thậm chí còn cơ hội thấy.

 

Nàng chỉ Liễu gia giàu hơn một chút, như nàng cũng cần ngày ngày ăn cám nuốt rau.

 

Nghĩ đến nàng đường đường là một phú bà sở hữu vô lương thực và tiền tài, ngày ngày giả nghèo chịu khổ, quả thực vô cùng giày vò.

 

Thẩm Thanh Ca : “Thôn trưởng, những khác trong thôn chúng ít nhiều cũng bỏ chút công sức, thể để công lao đều thuộc về một .”

 

“Huống hồ chúng đều là cùng một thôn, thực sự cần tính toán rõ ràng như , chỉ cần theo thỏa thuận khi lên núi là .”

 

Nghe thấy lời của nàng, thôn trưởng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi lên núi, ông những tiếp đón họ qua, điều kiện mà Thẩm Thanh Ca đưa lấy một nửa đồ vật.

 

Cho dù chỉ là một nửa, cũng đủ để nuôi sống cả thôn bọn họ .

 

“Được, thì cứ theo như thỏa thuận đó mà . Một nửa vàng bạc và lương thực chia cho Thanh Ca, những theo lên núi, mỗi chia thêm một trăm lượng bạc.”

 

Người trong thôn Thẩm Thanh Ca một chia một nửa lương thực và tiền tài, nhưng liền một bắt đầu bất mãn.

 

“Thôn trưởng, chuyện công bằng, đều cùng lên núi mà, dựa mà lão phu nhà chỉ chia thêm một trăm lượng, còn Thẩm Thanh Ca một chia một nửa.”

 

thôn trưởng, cho dù Thẩm Thanh Ca quả thực bỏ ít công sức, nhiều nhất cũng chỉ nên chia thêm cho nàng một trăm lượng là cùng, chia một nửa, đó là bao nhiêu lương thực và bạc chứ, sợ nàng no căng mà c.h.ế.t .”

 

đó đúng đó, một nửa thì quá nhiều .”

 

“Để nàng chia một nửa, thì chúng còn chẳng bao nhiêu , nhà đến bảy tám miệng ăn, mà đủ đây.”

 

“…”

 

Một khi mở lời, những khác liền hùa theo, nhất thời năm miệng mười lưỡi bàn tán ồn ào.

 

Đều là bất mãn về việc Thẩm Thanh Ca chia một nửa đồ vật.

 

đồ vật tuy nhiều, nhưng chia một nửa, bọn họ liền mất quá nhiều .

 

Thôn trưởng thấy bộ mặt xí tham lam của một trong họ, hận thể đuổi hết bọn họ khỏi thôn, để khỏi chướng mắt .

 

Liễu lão nhị “hừ” một tiếng, : “Bây giờ thì các ngươi hăng hái đấy, nhưng lúc đầu đ.á.n.h bọn sơn tặc , thấy các ngươi ?”

 

Liễu lão tam: “Thấy chuyện thì trốn, lợi thì xông lên, các ngươi quả là tính toán đấy.”

 

Liễu lão đại: “Các ngươi đừng quên, bây giờ còn cách Ung Châu xa đấy, các ngươi nhất hãy cầu nguyện suốt chặng đường , nơi đều bình an vô sự, một cảnh tượng thái bình.”

 

“Bằng , nếu gặp chuyện gì nữa, cầu xin ngũ nhà , e rằng sẽ thể .”

 

Lúc , những theo họ lên núi, những kịp phản ứng, từng một bịt chặt miệng vợ .

 

Bản lĩnh của Thẩm Thanh Ca là điều bọn họ tận mắt chứng kiến.

 

Trên đường chạy nạn thể bất kỳ t.a.i n.ạ.n nào, bọn họ bình an đến Ung Châu, vẫn bám chặt lấy cái đùi Thẩm Thanh Ca .

 

Có Thẩm Thanh Ca ở đây, nàng ăn thịt, bọn họ ít nhất cũng thể húp chút nước béo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-59.html.]

 

nếu Thẩm Thanh Ca, đừng là nước béo, e rằng ngay cả đất cũng cướp hai miếng.

 

“Cộc cộc!” Thôn trưởng dùng cây gậy trong tay gõ mạnh xuống đất hai tiếng, “Chuyện cứ quyết định như , nếu ai phục, thì đừng rụt đầu mai rùa nữa.”

 

“Tám phần còn do cả thôn chúng chia, hai phần còn chia cho thôn Trần gia, bọn họ gặp nạn, dù chúng cũng là đồng hương, lúc thể giúp một tay thì giúp một tay, ý kiến gì ?”

 

Thôn trưởng như , bọn họ dù ý kiến cũng dám nữa, chỉ thể thì thầm vài câu trong lòng.

 

Sau khi chia rõ ràng đồ vật, của thôn Liễu gia trói tất cả bọn sơn tặc ngất xỉu , ném địa lao đây giam giữ của thôn Trần gia.

 

Làm xong những việc , bọn họ cũng nghỉ ngơi trong trại.

 

Bề ngoài là nghỉ ngơi, thực chất mỗi đều lén lút ở trong phòng, đếm vàng bạc mà nhà chia.

 

Cho dù là bỏ chút công sức nào, cũng chia hơn một trăm lượng bạc và vài món trang sức vàng.

 

Bọn họ đều là những nông dân cả đời, bao giờ thấy nhiều bạc như , vui mừng đến nỗi miệng ngậm .

 

Bên phía Liễu gia thì càng khoa trương hơn, trừ lương thực, họ chia một thùng rưỡi bạc, nửa thùng vàng và một thùng châu báu trang sức.

 

Vương thị và Văn thị đống vàng bạc châu báu lấp lánh mắt, ngây hồi lâu nên lời.

 

Văn thị kích động nắm cánh tay Liễu lão nhị: “Chàng mau véo một cái, bây giờ tuyệt đối đang mơ.”

 

Liễu lão nhị khẽ nhéo nàng một cái.

 

Văn thị: “Không đau chút nào, quả nhiên đang mơ!”

 

Bất đắc dĩ, Liễu lão nhị đành dùng sức mạnh hơn.

 

“Á,” Văn thị đau đớn kêu lên một tiếng, hung dữ về phía Liễu lão nhị, “Thiếp đau c.h.ế.t , mưu sát thê tử của !”

 

Liễu lão nhị: “…”

 

Hắn quả thực còn oan hơn Đậu Nga, chẳng vẫn luôn theo yêu cầu của thê tử , chuyện cũng đổ cho .

 

Đợi biện minh cho , Văn thị hai mắt sáng rực chằm chằm những món trang sức .

 

“Phát tài , phát tài , phát tài !”

 

Không phụ nữ nào yêu thích cái , đối với những món trang sức , quả thực chút sức chống cự nào.

 

Vương thị đương nhiên cũng , nhưng nàng là đại tẩu, cho dù trong lòng thích đến mấy cũng kiềm chế bản .

 

Liễu mẫu thể tâm tư của hai nàng dâu , liền từ trong thùng chọn cho mỗi hai chiếc vòng vàng, hai cây trâm vàng và một đôi hoa tai vàng.

 

“Mang đeo cho thê tử các con,” Liễu mẫu đưa trang sức cho Liễu lão đại và Liễu lão nhị.

 

Về phần của Liễu lão tam, Liễu mẫu cũng chọn .

 

Đợi đến khi đến Ung Châu định, bà nghĩ sẽ tìm cho lão tam một nàng dâu nữa, những món trang sức chính là sính lễ.

 

Vương thị và Văn thị vui vẻ đeo trang sức lên, trong lòng lập tức thấy mỹ mãn vô cùng.

 

Liễu mẫu thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ, dặn dò: “Tiền tài thể lộ ngoài, nay ngoài đều nhà chúng tiền , chúng càng hành sự khiêm tốn, những thứ lúc thì đeo chơi cũng , ngàn vạn đừng mang ngoài để khác thấy.”

 

Vương thị, Văn thị gật đầu : “Nương cứ yên tâm, chúng con ạ.”

 

“Các con , giờ đây cả nhà chúng cũng bàn bạc xem, những thứ nên cất giữ thế nào.”

 

 

Loading...