Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 50: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:10:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tình huống gì thế ? Sao biến mất chứ?”

 

Không chỉ nhân sâm biến mất, ngay cả đất cũng còn.

 

Nếu tận mắt chứng kiến, ai thể tin .

 

Thẩm Thanh Ca nhanh chóng lấy tinh thần, đột nhiên như nhớ điều gì, nàng ngưng thần tiến gian.

 

Trong gian vốn dĩ chỉ một khu vực rõ ràng, bên trong chứa đủ loại đồ vật.

 

Xung quanh khu vực đều một màn sương mù bao phủ.

 

Trước đây Thẩm Thanh Ca thử , nhưng luôn thể rõ tình hình bên trong màn sương.

 

Thẩm Thanh Ca kinh ngạc phát hiện, màn sương mù phía khu vực tiêu tán .

 

Và những cây nhân sâm lớn biến mất, đều trồng bên trong đó.

 

Vậy là nàng mở khóa một khu vực mới ?!

 

Hiện giờ thời gian hạn, nàng ngoài khá lâu , nếu về e rằng sẽ lo lắng.

 

Thẩm Thanh Ca xác nhận những cây nhân sâm đó mất, liền ý thức về.

 

Nàng chôn con gà rừng c.h.ế.t hẳn ngay tại chỗ.

 

dẫn tìm một nơi như , nếu còn mang về ăn thì quả thực là vô lễ.

 

Sau khi xử lý hậu sự cho gà rừng, Thẩm Thanh Ca leo ngược lên núi, thu sợi dây thừng trợ lực về gian, về theo đường cũ.

 

Lúc , phía nhà họ Liễu.

 

Liễu mẫu thấy Thẩm Thanh Ca mãi, trong lòng bắt đầu chút hoảng sợ: “Thanh Ca ? Các ngươi thấy con bé ?”

 

Vương thị lắc đầu: “Năm ở trong lều vải ?”

 

Liễu mẫu : “Ta xem , con bé ở trong đó.”

 

Đại Thành đang giúp nhóm lửa xen : “Con tiểu thẩm thẩm ạ.”

 

“Ngươi ?” Liễu mẫu vội vàng hỏi, “Tiểu thẩm thẩm của ngươi ?”

 

Đại Thành kể chuyện đó một : “Tiểu thẩm thẩm xem trong bẫy bắt , chúng con vốn cũng theo, nhưng tiểu thẩm thẩm bảo chúng con ngoan ngoãn chờ mang đồ ngon về, cho chúng con theo.”

 

“Cái bẫy?” Bị Đại Thành nhắc nhở, Liễu mẫu mới nhớ chuyện .

 

Hôm qua Thẩm Thanh Ca dẫn Liễu lão đại và những khác đặt một cái bẫy, nhưng thực họ ôm nhiều hy vọng lắm, đầu liền quên mất chuyện .

 

Liễu mẫu trời dần tối: “Dù cũng nên lâu đến mà vẫn về, chẳng lẽ xảy chuyện gì ?”

 

Nàng càng nghĩ trong lòng càng hoảng sợ, vội vàng bảo Liễu lão đại và những khác tìm theo hướng cái bẫy.

 

Kết quả khi họ đến chỗ cái bẫy, chỉ thấy một cái giỏ tre, và những con thỏ buộc .

 

“Lão đại, chỗ ?” Liễu phụ hỏi.

 

Liễu lão đại khẳng định: “Chính là chỗ , cái bẫy là hôm qua chúng đến .”

 

“Cái giỏ tre là của nhà chúng , chắc là do năm vác .”

 

“Vậy thấy ai? Các ngươi mau tìm quanh đây , lão tam ngươi về bảo thôn trưởng phái thêm đến giúp.”

 

“Vâng, con ngay.”

 

Liễu lão tam vội vã chạy về.

 

Liễu phụ dẫn Liễu lão đại và Liễu lão nhị chia tìm kiếm.

 

“Năm !”

 

“Năm !”

 

“Thanh Ca…”

 

Mèo con Kute

Thẩm Thanh Ca mơ hồ thấy gọi , đoán là nhà đến tìm, nàng liền tăng tốc bước chân về.

 

“Ta ở đây!”

 

“Năm ?”

 

“Đại ca, ở đây .”

 

Nghe thấy giọng nàng, trái tim của Liễu lão đại cuối cùng cũng đặt xuống, “Cha, lão nhị, tìm thấy năm .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-50.html.]

Bốn nhanh chóng tụ tập , Liễu phụ thấy Thẩm Thanh Ca thương, : “Chúng mau về thôi, đêm núi mãnh thú .”

 

“Ta lấy thỏ lên.”

 

Giờ thấy Thẩm Thanh Ca , lòng Liễu lão nhị hướng về con thỏ .

 

Một con to béo như , chắc chắn đủ cho cả nhà bọn họ ăn một bữa thật no.

 

Trên đường về, bọn họ gặp Liễu lão tam dẫn theo Liễu Giang Hải và những khác.

 

Liễu Giang Hải thấy Thẩm Thanh Ca, ngạc nhiên hỏi: “Thím, Liễu Tam ca thím mất tích, khiến bọn sợ c.h.ế.t khiếp, thím ?”

 

Thẩm Thanh Ca ngước mắt bọn họ, cảm kích : “Ta , cẩn thận lạc đường, đa tạ các ngươi.”

 

“Không , ,” Liễu Giang Hải thở phào một dài.

 

Khi bọn họ trở về chỗ trú, Liễu mẫu cùng Lệnh Chiêu ngóng trông đến dài cả cổ.

 

Vừa thấy Thẩm Thanh Ca, Lệnh Chiêu lập tức lao tới: “Nương!”

 

Thẩm Thanh Ca đưa tay bế lên, nhưng bất lực vì nàng bế trẻ con, cuối cùng ôm Lệnh Chiêu như ôm một cái bao tải, kẹp cánh tay.

 

Lệnh Chiêu: “...” Sao cảm thấy vắt ngang thế ?

 

Tâm trạng nặng trĩu ban đầu của Liễu mẫu, khi thấy hành động của Thẩm Thanh Ca, khỏi bật thành tiếng.

 

“Ai ôm con như ngươi thế ,” Liễu mẫu đón lấy Lệnh Chiêu, đó mẫu cho Thẩm Thanh Ca xem tư thế bế con chuẩn mực.

 

“...”

 

Thẩm Thanh Ca: Não học , nhưng hai tay vẫn lúng túng.

 

May mà Liễu mẫu bắt nàng thử ngay, mà vội vàng kéo nàng lều, hỏi xem nàng gặp chuyện gì.

 

Những khác trong nhà cũng vây .

 

Với bọn họ, Thẩm Thanh Ca dùng cớ lạc đường.

 

Nàng từ lấy một thứ gói trong khăn tay: “Ta tìm thấy thứ núi, nên mới về trễ.”

 

“Đây là cái gì?”

 

Bọn họ xúm gần, mắt chớp nàng mở khăn tay .

 

“Củ cải nhiều tay thế, quá,” Ngũ Thành còn tưởng thím nhỏ mang về món gì ngon.

 

Liễu phụ đưa tay vỗ nhẹ đầu : “Ăn linh tinh gì đó, đây là nhân sâm.”

 

“Nhân sâm!”

 

Bàn tay đang giơ của Liễu mẫu khựng giữa trung, nàng khó tin vật trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Ca: “Lão gia, đây thật là nhân sâm ?”

 

“Ừm,” Liễu phụ xoa râu, “Hơn nữa, đây nhân sâm bình thường, xem ít nhất cũng năm mươi năm trở lên.”

 

“Năm mươi năm!!”

 

Lần đến những khác cũng kinh ngạc.

 

Văn thị hỷ hả : “Năm , thôn Trần gia bên cạnh cũng đào nhân sâm, mới ba mươi mấy năm mà bán hơn một trăm lượng bạc.”

 

“Thứ năm mươi năm, chẳng còn đáng giá hơn !”

 

Bọn họ củ nhân sâm trong tay Thẩm Thanh Ca, tựa như đang thỏi vàng, đôi mắt sáng rực.

 

Nếu để bọn họ loại nhân sâm như , Thẩm Thanh Ca trong tay còn hàng trăm cây, thậm chí một cây sâm vương hơn ba trăm năm tuổi, thì bọn họ sẽ sợ hãi đến mức nào.

 

Thẩm Thanh Ca gói nhân sâm , giao cho Liễu phụ, Liễu mẫu: “Phụ , mẫu , hai hãy cất giữ cẩn thận.”

 

“Thanh Ca , nhân sâm là do con tìm thấy thì là của con, con hãy tự cất giữ .”

 

Liễu mẫu , ánh mắt lượt quét qua Liễu lão đại và Vương thị cùng những khác.

 

Liễu lão đại nhận tín hiệu, cũng vội vàng bày tỏ: “Ngũ , nương đúng, củ nhân sâm vốn dĩ là của , mau cất .”

 

Liễu lão nhị, Liễu lão tam, Vương thị, Văn thị cũng phụ họa gật đầu.

 

Bọn họ còn phân gia, củ nhân sâm mà giao cho phụ mẫu thì nghĩa là xung công.

 

Trên đường , Thẩm Thanh Ca ít việc cho bọn họ, những điều bọn họ đều thấy, ghi nhớ trong lòng.

 

Bọn họ loại lang sói bạc mắt như Phùng thị.

 

Cuối cùng, sự nhường nhịn qua của hai bên, Thẩm Thanh Ca đành thu nhân sâm gian.

 

 

Loading...