Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 43: --- Hoàng Thất Phân Tranh

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:10:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rời khỏi chỗ trưởng thôn, Thẩm Thanh Ca lập tức cùng Liễu gia.

 

Nàng tìm một nơi ai thấy, từ trong gian lấy hai bao lớn lương thực.

 

Nơi Liễu gia nghỉ ngơi ở vị trí tận cùng, suốt đường về Thẩm Thanh Ca đều khác thấy.

 

Người đầu tiên thấy nàng là Liễu mẫu, thấy nàng vác đồ về, bà vội vàng đến giúp một tay.

 

“Sao nhiều thế ?”

 

Liễu mẫu cần cũng đoán hai bao lớn là gì.

 

Thẩm Thanh Ca mặt đỏ, thở loạn : “Là cướp .”

 

Nàng , Liễu mẫu cũng tin như , hỏi thêm gì khác.

 

Số lương thực đến thật đúng lúc, lương thực trong nhà chẳng còn bao nhiêu, Liễu phụ, Liễu mẫu vì chuyện mà sầu lo mấy ngày.

 

Những khác trong Liễu gia thấy hai bao lớn cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Giấu kỹ hai bao lương thực xong, Liễu mẫu kéo tay Thẩm Thanh Ca: “Thanh Ca , chuyện của Phùng thị lão Tam kể cho chúng .”

 

“Chuyện khiến con chịu khổ . Sau Phùng thị trở về thì nhất, nếu nàng dám về sẽ dùng chổi lớn đuổi nàng ngoài, Liễu gia chúng con dâu như nàng .”

 

Nói xong, Liễu mẫu trừng mắt cảnh cáo Liễu lão Tam một cái: “Lão Tam, ngươi nhớ kỹ ?”

 

Liễu lão Tam lập tức gật đầu: “Nương, cứ yên tâm , con sẽ mềm lòng nữa.”

 

“Ngươi .” Liễu mẫu nghĩ đến cỗ xe ngựa của nhà thì đau lòng.

 

Nếu Thẩm Thanh Ca suy nghĩ của Liễu mẫu, nhất định sẽ cho bà cỗ xe ngựa đó mới thực sự là khoai lang nóng bỏng tay.

 

Mấy ngày , Thẩm Thanh Ca chú ý thấy đang theo dõi họ, chính xác hơn là theo dõi cỗ xe ngựa.

 

Phần lớn là do kẻ tưởng rằng trong cỗ xe ngựa của gia đình quyền quý nào đó, nên mới nảy sinh ý đồ .

 

Quả nhiên như Thẩm Thanh Ca liệu, mấy ngày Lý gia thôn vì cỗ xe ngựa mà rước họa lớn. Không chỉ cướp sạch lương thực, dân làng Lý gia thôn còn c.h.ế.t và thương quá nửa, những còn tứ tán bỏ chạy.

 

Đương nhiên những chuyện , Liễu gia thôn đều .

 

Nghỉ ngơi hai canh giờ, họ liền lên đường tiếp tục núi.

 

Đường núi giống như đường quan đạo bằng phẳng. Chưa đầy nửa canh giờ, những già và trẻ nhỏ trong làng thực sự nổi nữa.

 

Trưởng thôn đành cách một đoạn thời gian cho dừng nghỉ ngơi một lát.

 

Cứ dừng dừng như suốt cả ngày, họ cũng chẳng bao xa, nhưng mệt mỏi rã rời.

 

Trên lưng chừng núi tiện dựng lều bạt, huống hồ còn mấy nhà cướp mất lều.

 

Trưởng thôn bèn phái vài trẻ tuổi tìm nơi thể tạm trú. May mắn , họ tìm vài hang động.

 

Một hang động thể ở mấy nhà, đủ cho những nhà lều trú .

 

Người Liễu gia dựng lều xong, Vương thị và Văn thị bắt đầu nấu cơm.

 

Liễu mẫu dặn dò: “Hôm nay đều dọa , mỗi hãy luộc một quả trứng gà, nấu chút cháo trắng nữa.”

 

“Mỗi một quả trứng gà ?”

 

Vương thị và Văn thị đều vô cùng kinh ngạc.

 

Từ khi rời nhà đến nay, trứng gà trong nhà chỉ bọn trẻ mới ăn. Suốt chặng đường , lớn còn chịu đựng , trẻ con thì thể.

 

Ngoại trừ loại như Phùng thị, những khác tự nhiên đều tiên lo cho con trẻ, đó mới đến .

 

Mấy tháng nay, các nàng gần như quên mất mùi vị của trứng gà là gì .

 

Văn thị nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu : “Nương, trứng gà cứ để dành cho bọn trẻ , chúng con ăn cũng .”

 

Vương thị cũng phụ họa theo.

 

“Bảo các ngươi ăn thì cứ ăn , mà lắm lời thế.” Liễu mẫu đếm đủ trứng gà đưa cho các nàng, múc một bát lớn gạo.

 

Bát cháo nấu từ bát gạo , tự nhiên còn loãng đến mức thể đếm rõ từng hạt gạo trong bát như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-43-hoang-that-phan-tranh.html.]

 

Mỗi một bát cháo đặc, ăn kèm với bánh rau dại nướng thơm lừng và một quả trứng gà luộc.

 

Bữa ăn thể là bữa ngon nhất của họ kể từ món bánh bao nhân thịt.

 

Liễu lão Đại và những khác ăn xong đều cảm thấy tràn đầy sức lực.

 

Ngũ Thành ăn xong còn quên l.i.ế.m liếm môi: “Nãi nãi, nếu nhà ngày nào cũng ăn như thế thì quá.”

 

Liễu mẫu vỗ mạnh m.ô.n.g y một cái: “Ngươi nghĩ cũng thật đó, còn ngày nào cũng ăn như thế , ngươi lên trời hả?”

 

Ngũ Thành nghiêm túc lắc đầu: “Ta lên trời, bởi vì trời gia gia nãi nãi, cũng cha nương, đại bá đại bá nương, tiểu thúc tiểu thẩm.”

 

Nhất Thành chỉ chỉ : “Ca ca ngươi đây thì ?”

 

Nhị Thành cũng vội vàng tham gia : “Còn nữa thì ?”

 

“Không các cũng , các chỉ bắt nạt .”

 

nhỏ nhất, Ngũ Thành giờ đều các ca ca bắt nạt. Y bất mãn chuyện lâu, nhưng bất lực vì mãi cơ hội phản kháng.

 

Sức yếu đấu ai.

 

Ví như bây giờ, Ngũ Thành hai ca ca vò đầu thành tổ chim, cũng chỉ thể bĩu môi chịu đựng.

 

Người lớn chỉ một bên , chẳng ý định tiến lên ngăn cản chút nào.

 

Mèo con Kute

Một nhà chơi đùa một lúc, liền thu dọn chuẩn nghỉ ngơi.

 

 

Lúc , Liễu Quý An ở tận kinh thành xa xôi, ôm chặt đứa bé trong lòng, trốn một khách điếm.

 

Họ mới đến nơi, ngay đó một đội quan binh nha dịch đuổi tới, “Ầm ầm ầm! Nha môn việc, mau mau mở cửa!”

 

Lão bản nương của khách điếm uốn éo eo nhỏ như rắn nước, thong dong tiến lên mở cánh cửa lớn của khách điếm.

 

“Ôi chao, các vị quan gia giữa đêm khuya đến đây? Có gì cần, nô gia nhất định sẽ phối hợp thật .”

 

Người cầm đầu là khách quen của Khách điếm Tê Vân. Vân Tứ Nương tuy là nữ nhân, nhưng ngày thường ít đả thông quan hệ với những trong nha môn.

 

Bởi thái độ của họ đối với Vân Tứ Nương vẫn xem như khách khí.

 

“Vân Tứ Nương, thấy một nam nhân dẫn theo một bé trai ba bốn tuổi ?”

 

Vân Tứ Nương chắc chắn đáp lời: “Ôi chao, nam nhân dẫn theo đứa bé, chuyện đó thì .”

 

“Ngươi chắc chắn như ?”

 

“Người xem kìa, mấy ngày nay khách điếm ăn tệ lắm, mỗi ngày tổng cộng chỉ mấy vị khách đó thôi, thể nhớ chứ.”

 

Vân Tứ Nương thấy bọn họ dường như tin, liền chủ động : “Nếu các vị quan gia tin lời nô gia, thì cứ trong lục soát .”

 

“Nghĩ bụng các vị quan gia tìm đều là phạm nhân, vạn nhất kẻ lén lút lẻn cũng chừng. Chỉ cầu các vị quan gia động tác nhẹ nhàng một chút, đừng khách sợ mà chạy mất.”

 

Vừa , Vân Tứ Nương lén lút nhét cho họ hai thỏi bạc.

 

Thấy nàng hiểu chuyện, các nha dịch cũng khó dễ thêm nhiều, lục soát từng phòng một lượt, xác định ai liền rời .

 

Bọn họ , Vân Tứ Nương lập tức đóng cửa, chuồng gia súc ở hậu viện.

 

Bên chuồng gia súc một mật thất, Liễu Quý An đang ẩn bên trong.

 

“Tướng quân, bọn họ .”

 

Liễu Quý An lúc mới ôm đứa bé từ trong đó .

 

Y giao bé trai trong lòng cho Vân Tứ Nương: “Tứ Nương, ngày mai ngươi tìm cách đưa nó rời khỏi kinh thành.”

 

Vân Tứ Nương liếc chiếc mãng bào mà bé trai đang mặc, lập tức đoán phận của nó, “Tướng quân, Thái tử điện hạ …”

 

“Ta sẽ tìm cách cứu điện hạ .” Liễu Quý An lấy một bản đồ lộ trình, một bức họa giao cho nàng.

 

“Trên bức họa là phu nhân nhà . Nếu ngươi thể tìm nàng, thì giao đứa bé cho nàng, nàng nhất định thể bảo vệ nó.”

 

 

Loading...