Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 4: --- Lấy lại của hồi môn
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:09:40
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôn Liễu gia ở một trấn nhỏ vùng biên cương của Đông Uyên quốc.
Gần hai năm nay, phía Nam hạn hán, châu chấu hoành hành, bách tính sinh tồn khó khăn.
Năm nay xảy chiến loạn với Tây Uyên quốc, quân lính sắp đ.á.n.h đến gần thôn Liễu gia.
Tất cả các thôn xung quanh đều di cư về phía Bắc để tránh chiến loạn.
Hiện tại định hướng đến Ung Châu ở phía Bắc.
Ban đầu, điều mà Liễu gia lo lắng nhất chính là Liễu Quý An, sợ rằng thể sẽ chịu nổi sự vất vả đường.
Sau khi Thẩm Thanh Ca liên tục châm kim hai ngày, Liễu Quý An thể bình thường, tuy thể vẫn còn yếu, nhưng cũng chậm trễ việc gì.
Mèo con Kute
“Lão đại, cầm bạc thành xem , nếu còn lương thực thể mua , bất kể đắt bao nhiêu, mua bao nhiêu thì cứ mua bấy nhiêu.”
Liễu mẫu đưa hơn nửa bạc trong nhà cho Liễu lão đại.
Sáng mai họ sẽ lên đường, đường lương thực còn quý giá hơn bạc nhiều.
“Lão nhị, con một chuyến đến thôn Trần gia, hỏi xem nhà chồng của Mạnh Thu đến cùng chúng , đông hơn đường cũng dễ hỗ trợ lẫn .”
“Lão tam, mau sửa xe , xe chúng đường cũng đỡ vất vả hơn nhiều.”
Sắp xếp xong xuôi, Liễu mẫu gọi bốn cô con dâu đến.
Nàng chia bạc còn thành ba phần, ngoài phần của , hai phần còn giao cho Vương thị và Văn thị giữ.
“Bạc và lương thực đều tách riêng , đường vạn nhất gặp chuyện gì bất trắc, chúng cũng đến nỗi mất hết thứ, các con cất giấu đồ cẩn thận đấy.”
Nghe , Phùng thị lập tức chịu.
“Nương, vì đại tẩu và nhị tẩu đều chia bạc, mà con , như thế công bằng.”
“Lão tam nhà con cũng là con trai của nương mà, nương thể vì con sinh cháu trai cho nương mà đối xử khác biệt, Tứ Nha cũng là cháu gái ruột của nương đó thôi.”
Liễu mẫu sớm nàng sẽ những lời chua ngoa , chính vì càng thể giao cho nàng .
“Phùng thị, đào hoang chuyện đùa , nàng đức hạnh thế nào tự nàng rõ nhất.”
“Thật sự gặp chuyện gì, e rằng nàng chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.”
“Gia đình chúng còn phân gia, bạc chỉ là tạm thời giao cho con dâu lão đại, lão nhị giữ, đợi đến Ung Châu thì tất cả đều nộp .”
Phùng thị dám gì thêm, chỉ thể lầm bầm vài câu thôi.
Sau khi giải tán, Liễu mẫu cố ý giữ Thẩm Thanh Ca ở , sợ nàng vì chuyện tiền bạc mà suy nghĩ nhiều.
Thẩm Thanh Ca mấy bận tâm đến những chuyện , tuy trong tay nàng bạc, nhưng vô vật tư, căn bản cần lo lắng gì khác.
Còn về phần Liễu gia, lương thực dự trữ vốn nhiều, còn vì cưới vợ mà đưa năm mươi cân.
Nghe lời Liễu phụ, Liễu mẫu , lương thực còn e là ăn chẳng bao lâu.
Đến lúc đó, nàng thể bán một ít cho họ.
Có thể bán rẻ một chút, coi như bù đắp khẩu phần ăn của , nhưng tuyệt đối thể cho .
Thẩm Thanh Ca từ đến nay bao giờ ăn thua lỗ.
Trở về phòng chuẩn thu dọn đồ đạc, cái túi rách nát trong tay... nàng chẳng gì để thu dọn cả.
Hứa gia là gả nguyên chủ , nhưng thực chất chẳng khác gì bán , căn bản hề chuẩn chút của hồi môn nào cho nàng.
Trong túi của nguyên chủ chỉ hai bộ quần áo vải thô rách nát.
Thẩm Thanh Ca vốn từng quan tâm đến y phục cũng kìm mà thở dài một tiếng.
Liễu Quý An nửa giường, chăm chú Thẩm Thanh Ca.
Thấy dáng vẻ nàng sầu muộn, chút đáng yêu.
Nếu thể đầy đặn hơn chút, sẽ càng đáng yêu, cũng dễ ôm hơn.
Liễu Quý An : “Trong rương một cuộn vải, bây giờ cũng dùng đến, chi bằng để nương may cho nàng một bộ y phục mới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-4-lay-lai-cua-hoi-mon.html.]
“Không cần,” Giờ phút , vẫn là nên ăn mặc quá .
Bị từ chối, Liễu Quý An chút buồn bực trong lòng, thê tử của trông thật lạnh lùng.
“Aii--”
“Vết thương chảy m.á.u ư?”
“Không , tự nhiên đau lên.”
“Để xem,” Thẩm Thanh Ca bước đến xuống cạnh giường, bắt đầu xử lý vết thương cho .
Ở nơi nàng thấy, Liễu Quý An lén lút nở một nụ gian xảo.
Thê tử của trông vẻ thông minh cho lắm.
Buổi chiều, Liễu lão nhị trở về từ thôn Trần gia .
Liễu mẫu hỏi: “Bên Trần gia thế nào?”
Liễu lão nhị uống ừng ực một bát nước lớn: “Khi đến Trần gia thì nhà họ một bóng , hỏi khác mới , Trần gia mấy hôm .”
“Đi ? Đi ? Tứ của con ?” Liễu mẫu kéo , lo lắng hỏi.
“Nói là Thanh Châu nương nhờ một bạn học của Trần Tú tài, họ đưa tứ cùng.”
“Trước khi , tứ vốn về nhà một chuyến, nhưng bà chồng ngăn .”
Liễu mẫu tức giận dậm chân: “Cái lão hồ ly tinh , lão nương ngay là bà giở trò, đường chẳng tứ nhi sẽ chịu bao nhiêu ấm ức nữa.”
Nhị tẩu Văn thị vội vàng giúp Liễu mẫu xoa dịu cơn tức giận, “Nương, đừng lo, Thanh Châu con , xa Ung Châu là mấy, đợi chúng đến Ung Châu định , sẽ tìm Mạnh Thu.”
“Bây giờ cũng chẳng cách nào khác, chỉ đành thôi.”
Liễu mẫu trong lòng vô cùng bất an, luôn lo lắng con gái sẽ khác ức hiếp.
Khi Liễu lão đại trở về thì trời tối, trong tay chỉ xách một túi cám gạo nhỏ.
Chỉ từng , vẫn là mặt dày nài nỉ mới mua .
“Cha nương, trong huyện thành hầu như đều cả , con , binh lính Tây Uyên nhanh sẽ đ.á.n.h đến bên chúng .”
Nghe tin , cả nhà ai nấy đều thót tim.
Chỉ Phùng thị là vẫn vô tư vô lo tiếp tục ăn cơm.
Liễu phụ nhíu mày, lắc đầu : “Sắp còn yên bình nữa ... Ta tìm thôn trưởng một chuyến, tối nay cần đợi về.”
Đêm đến, Thẩm Thanh Ca thấy giường truyền đến tiếng thở đều đặn, liền dậy rời khỏi Liễu gia.
Dò theo hướng trong ký ức, nàng đến bên ngoài cửa Hứa gia.
Nàng đương nhiên là đến để lấy của hồi môn.
Không thể để họ lợi.
Thẩm Thanh Ca trực tiếp đẩy cửa phòng Hứa lão bà .
Tất cả thứ của Hứa gia đều trong tay nàng, tuy nguyên chủ hề Hứa lão bà sẽ giấu đồ ở , nhưng đối với Thẩm Thanh Ca chuyện khó.
Chẳng mấy chốc tìm thấy mấy trăm cân lương thực gầm giường, tìm thấy bạc xà nhà, tìm thấy vàng bạc châu báu mà nguyên chủ mang về từ nhà cha nuôi trong rương.
Những thứ , là cha nuôi của nguyên chủ lo lắng nàng trở về sẽ chịu uất ức, cố ý chuẩn cho nàng để phòng , kết quả về bao lâu thì tất cả đều Hứa lão bà cướp .
Tuy nàng nguyên chủ thật sự c.h.ế.t, là linh hồn bay nơi khác như nàng.
dù thế nào nữa, nguyên chủ hẳn là đồ của rơi tay Hứa gia.
Thẩm Thanh Ca mang tất cả những thứ thuộc về nguyên chủ , ngoài còn lấy thêm hơn bảy mươi cân gạo và năm lạng bạc.
Năm mươi cân gạo trả cho Liễu gia, còn coi như là bài học cho Hứa gia.
Thẩm Thanh Ca đến cổng sân, hình bỗng dừng .
“Ngươi... ngươi là ai!”