Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 14: --- Món Khoai Tây Xắt Sợi
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:09:50
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Thẩm Thanh Ca tìm thấy Phùng thị, nàng đang nấp xe ván, chống đầu lén lút về phía túp lều.
Trước đó nàng và Ứng Hoan hẹn, hễ thành công thì hét lớn một tiếng, nàng cũng tiện xông .
Chỉ cần nàng tận mắt thấy, dù Liễu Quý An chối cũng .
nàng đợi lâu như , bên trong vẫn động tĩnh gì?
Phùng thị đến gần hơn để ngóng.
Lúc , một bàn tay vỗ vai nàng , hỏi: “Ngươi đang gì đó?”
“Ngươi quản …” Sau khi theo bản năng trả lời, Phùng thị nhanh chóng nhận giọng quen thuộc.
Quay đầu , liền thấy Thẩm Thanh Ca đang thẳng nàng .
Tuy mang theo nụ , Phùng thị vẫn cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Ngũ , … ở đây, giật .”
“Ta đang tìm con nha đầu Tứ Nha đó, tẩu cứ bận việc của tẩu, cần để ý đến .”
Vừa , Phùng thị liền chuồn mất.
Đáng tiếc Thẩm Thanh Ca cho nàng cơ hội, trực tiếp bịt miệng nàng , xách gáy kéo nàng đến chỗ .
“Ưm ưm ưm…”
Phùng thị vặn vẹo thể đủ kiểu giãy thoát, nhưng phát hiện sức lực của Thẩm Thanh Ca hề nhỏ, nàng động thế nào cũng ăn thua.
Đến nơi, Thẩm Thanh Ca trực tiếp chút khách khí ném nàng xuống đất.
Đau đến mức Phùng thị hít hà: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi dám đối xử với như , nhất định sẽ kể chuyện cho cha , ngươi cứ đợi đấy.”
Thẩm Thanh Ca lạnh một tiếng: “Ngươi sợ kể chuyện của ngươi và Ứng Hoan cho cha ?”
Phùng thị trong lòng hoảng loạn, càng chột , giọng cãi lý càng lớn: “Ngươi bậy, chẳng gì cả, ngươi đừng hòng oan uổng !”
Thẩm Thanh Ca thời gian nhảm với nàng , trực tiếp đ.á.n.h nàng một trận tơi bời, đó ném một viên t.h.u.ố.c hôi thối miệng nàng .
“Á á á… Ọe…” Phùng thị tưởng đó là t.h.u.ố.c độc xuyên ruột, cố sức móc họng, nôn viên t.h.u.ố.c .
viên t.h.u.ố.c cứ như mọc rễ trong bụng nàng , nàng giằng co thế nào cũng vô dụng.
“Ngươi đồ độc phụ, ngươi cho ăn cái gì?!”
“Độc phụ cho đương nhiên là độc dược, nhưng ngươi thể yên tâm, độc sẽ lấy mạng ngươi, nhưng nó sẽ luôn dính trong bụng ngươi, coi như là lời cảnh cáo dành cho ngươi.”
Thẩm Thanh Ca vỗ vỗ mặt Phùng thị: “Nếu còn , ngại cho ngươi nếm thử mùi vị tra tấn đến c.h.ế.t .”
Giờ phút , Thẩm Thanh Ca trong mắt Phùng thị đáng sợ như Diêm Vương.
Phùng thị bắt đầu hối hận hồ đồ, đắc tội nàng.
bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Giải quyết xong Phùng thị, Thẩm Thanh Ca về túp lều.
Vừa thấy nàng, nhị tẩu Văn thị liền vội vàng kéo nàng chia sẻ tin đồn nóng hổi mới lò.
“Muội còn , nãy, cái tên Ứng Hoan hú hí với Liễu què , lúc phát hiện hai đang trần như nhộng…”
Nhắc đến chuyện bát quái, Văn thị hưng phấn thôi, nếu điều kiện cho phép, nàng thể lôi một nắm hạt dưa, trò chuyện cắn.
“Liễu què là ai?” Thẩm Thanh Ca cũng thấy hứng thú, liền hỏi theo.
Văn thị vội vàng giải thích cho nàng: “Liễu què chính là đồ tể trong thôn chúng , cha mất sớm, đầu chỉ còn một già.
Cũng vì , Liễu què gần bốn mươi , vẫn ai chịu gả cho .
Bây giờ thì , bà vợ tự dâng đến cửa chuyện như , quả thật là quá hời cho . Cái Ứng Hoan tuy phẩm hạnh , nhưng tướng mạo vẫn khá xinh .
Đáng tiếc nàng rơi tay của Liễu què, mà chịu khổ triền miên .”
Thẩm Thanh Ca hề lộ vẻ kinh ngạc, chỉ thản nhiên lắng , thỉnh thoảng gật đầu phụ họa vài câu.
Nàng đoán, đây hẳn là thủ bút của Liễu Quý An.
Không sai, đây quả thực mất là một chủ ý để diệt trừ hậu họa.
…
Buổi tối, Liễu phụ, Liễu mẫu cùng từ chỗ trưởng thôn trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-14-mon-khoai-tay-xat-soi.html.]
Vừa thấy Thẩm Thanh Ca, liền gọi nàng .
Thẩm Thanh Ca thấy thần sắc họ vẻ đúng, bèn hỏi: “Cha, , trưởng thôn mời hai qua chuyện gì chăng?”
Liễu phụ bèn thuật ý của trưởng thôn cho nàng.
Hiện giờ ít cạn kiệt lương thực và nước, những khác dù còn thì cũng chẳng chống đỡ bao lâu.
Dù , ai cũng một “kho lương” như Thẩm Thanh Ca bên .
“Ý của trưởng thôn là chọn mười mấy thanh niên ngày mai lên núi tìm nguồn nước và thức ăn, và để họ đều theo lời nàng.”
Nếu là , trưởng thôn tuyệt đối sẽ để một nữ nhân dẫn đội.
Thẩm Thanh Ca chẳng nữ nhân tầm thường, nàng thể một giải quyết hàng chục tráng hán.
Có nàng dẫn đầu, đường dù gặp chuyện bất ngờ nào cũng sẽ đối phó.
Liễu mẫu Thẩm Thanh Ca , nàng dù lợi hại đến mấy rốt cuộc cũng chỉ là một cô nương nhỏ, một đám đàn ông vây quanh thì chẳng ho gì.
Nói chừng đến lúc việc , còn đàm tiếu.
“Thanh Ca , chuyện còn xem ý của con, nếu con , chúng sẽ , con cứ yên tâm, ai thể gì nhiều.”
Thẩm Thanh Ca hiểu ý Liễu mẫu: “Cha , hai đừng lo, ngày mai Liễu Quý An cũng , hiện giờ nên vận động nhiều một chút.”
Liễu phụ, Liễu mẫu Thẩm Thanh Ca thông hiểu y lý, nàng cũng hỏi gì thêm.
Lúc Vương thị bước : “Cha , cơm tối xong .”
Cả đại gia đình họ quây quần đất, lúc mới phát hiện còn thiếu một .
“Phùng thị ?”
“Tam lão gia tìm một chút.”
Liễu lão tam gật đầu, dậy tìm .
Rất nhanh liền đỡ Phùng thị về.
Nàng cúi đầu, dám Thẩm Thanh Ca, sợ nàng thật sự tay độc ác hại c.h.ế.t .
Liễu mẫu thèm liếc Phùng thị, mà sang với Liễu Quý An: “Ngũ lang, mau múc cơm cho nương tử của con .”
“Múc thêm hai vá nữa.”
Liễu Quý An bưng một bát cơm đầy đặt mặt Thẩm Thanh Ca: “Nương tử, ăn cơm.”
Về chuyện sửa cách xưng hô , Thẩm Thanh Ca đến ngán , dứt khoát buông xuôi, mặc kệ gọi thế nào, dù nàng cũng sẽ đáp lời.
“Đa tạ.”
“Nương tử khách sáo gì, hai là vợ chồng, đây đều là chuyện nên .”
“……”
Thẩm Thanh Ca đầu , thèm để ý đến nữa.
Liễu Quý An rõ ràng thấy vành tai hồng hồng của nàng.
Đáng yêu!
Muốn sờ!!!
Những khác để ý đến hai , bởi vì sự chú ý của họ đều đổ dồn món khoai tây từng thấy bao giờ.
Theo công thức của Thẩm Thanh Ca, Vương thị một đĩa khoai tây thái sợi lớn.
Trông màu sắc mắt, thuộc dạng là ăn ngay, chỉ là ai dám động đũa .
Thế là Thẩm Thanh Ca nghĩ sẽ ăn , để thử độc cho họ.
“Đợi ,” Liễu Quý An ngăn , “Cứ để .”
Mèo con Kute
Đối mặt với món ăn từng thấy bao giờ, trong lòng Liễu Quý An cũng rụt rè, nhưng mặt nương tử, xây dựng hình tượng hùng.
Hắn c.ắ.n răng, gắp đầy một đũa khoai tây thái sợi bỏ miệng.
“Ưm!” Liễu Quý An gật đầu , “Tài nghệ của đại tẩu quả là chê , ngon.”
Nghe thấy lời nhận xét của , Ngũ Thành vốn là một tên tham ăn nóng lòng thử.
Đũa của Ngũ Thành đưa , Liễu mẫu thấy liền vội vàng ngăn : “Đừng vội, cứ xem ngũ thúc con c.h.ế.t .”