Giả Thiên Kim Dựa Huyền Học Mang Cả Nhà Bạo Hồng - Chương 17: Cô là người Huyền Môn
Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:46:23
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Tĩnh vốn là tội phạm truy nã, đội trưởng Lâm dẫn đến liền còng cùng mấy kẻ khác .
Đội trưởng Lâm Khuyết Xảo Sanh hỏi: "Một tên tội phạm truy nã nổi tiếng như , thấy ?"
Khuyết Xảo Sanh gượng, kéo khóe môi: " cũng ."
Thực cũng thấy kỳ lạ, tại Tiết Tĩnh đến đây chẳng ai phát hiện, rõ ràng ở quầy lễ tân cũng dán ảnh truy nã mà?
"Hắn dùng Phù Chú Chuyển Biến."
Mọi theo hướng giọng .
Cô gái đó, thong thả như chẳng liên quan gì đến , ánh mắt lạnh nhạt.
Đội trưởng Lâm về phía Ngu Thanh hỏi: "Cô ?"
"Rất rõ ràng mà." Trong giới Huyền Môn, chỉ kẻ ngốc mới .
"Phù Chú Chuyển Biến là gì?"
Ngu Thanh cụp mắt: "Ông ?"
Đội trưởng Lâm gật đầu đầy suy tư. Khuôn mặt cô gái quá giống với Bộ trưởng Đường. Ông đúng là nhận , thì chẳng cần giấu.
Ông cứ tưởng Đường Hòa Yến và Ngu Huy Liêm cho cô chuyện.
Đội trưởng Lâm: "Chúng từ bệnh viện về. Chắc hẳn Đường bộ trưởng cũng là do cô cứu."
" , thì các ông cứ mang ." Ngu Thanh dậy khỏi ghế sofa. "Còn về thứ chuyện , các ông thể điều tra ."
"Vậy cô..."
"Nó động đến bố , ông nghĩ ?" Ngu Thanh như cắt lời ông.
Đội trưởng Lâm lập tức hiểu. Con gái của Đường Hòa Yến là đạo sĩ, nhưng giữ kín phận. Ông cân nhắc : "Chuyện sẽ bàn với Phó Bộ trưởng Liêm. Cô hãy bình tĩnh ."
"Ừ."
Ngu Thanh khẽ rũ mi, rõ lọt tai .
Khuyết Xảo Sanh vẻ mặt mờ mịt, họ đang cái gì ?
Thấy Đội trưởng Lâm dẫn nhóm cảnh sát rời , Khuyết Xảo Sanh vội vàng tiến gần: "Không cô chuyện hỏi ?"
Anh nhớ khi Đội trưởng Lâm đến, Ngu Thanh hỏi Tiết Tĩnh vài điều. Vừa nãy còn đ.á.n.h giết, giờ thả ?
"Hỏi cũng , ràng buộc huyết thống."
Khuyết Xảo Sanh đầy nghi hoặc: "Chẳng lẽ ngay từ đầu cô kết quả?"
"Chứ còn gì nữa?"
Ngu Thanh vẻ mặt lạnh lùng, Khuyết Xảo Sanh bằng ánh mắt như kẻ ngốc.
Nếu hỏi thì tay gì.
Huống hồ, mà hỏi tiếp chắc cũng sẽ tự sát, chẳng bằng c.h.ế.t trong tay cô.
Khuyết Xảo Sanh cảm thấy xem thường!
"Thế lúc nãy cô còn..."
"À." Cô phủi phủi lớp bụi tồn tại quần áo: "Anh báo cảnh sát khi đến, bộ tịch một chút, nếu —"
Cô cong môi, lạnh nhạt: "Chẳng mất mặt lắm ?"
Khuyết Xảo Sanh: "..."
Cô gái như cái gì cũng . Lạ thật, quá lạ lùng.
Ngu Thanh đến cửa thì đột nhiên , chằm chằm hai giây: "Cái cho ."
"Cái gì?"
Khuyết Xảo Sanh cúi đầu. Trong lòng bàn tay là một lá bùa gấp hình tam giác.
Là theo chủ nghĩa duy vật kiên định, theo bản năng ném thùng rác, nhưng tay chợt khựng .
Vì nể mặt Đường Nguyệt Khanh, vẫn ngoan ngoãn cho túi, mang theo bên .
...
Ngu Thanh rời khỏi câu lạc bộ, đến hiệu sách, mua vài cuốn sách về pháp luật, tiện thể mua thêm hai cuốn sách nghiên cứu khoa học.
Thực , nguyên nhân cô tha cho Tiết Tĩnh là vì bố cô, bởi ông là cảnh sát.
Ngu Thanh hiểu rõ luật pháp là gì, đại khái đoán rằng đó là một bộ quy tắc của tiểu thế giới , do con đặt để ngăn ngừa tai họa, hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-dua-huyen-hoc-mang-ca-nha-bao-hong/chuong-17-co-la-nguoi-huyen-mon.html.]
Cô ánh đèn đường, nheo mắt ánh sáng.
Phải ...
Đây phó bản, xác c.h.ế.t khắp nơi, quỷ quái coi con như trò đùa mà g.i.ế.c chóc điên loạn.
Thế giới bình yên và định hơn cô nghĩ nhiều.
...
Ngoài cửa sổ, màn đêm bao phủ, chỉ màu trắng của tuyết rơi.
Ngu Huy Liêm kéo rèm , ngăn cách khung cảnh tuyết trắng, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên.
Bà đến bên giường, liếc màn hình hiển thị cuộc gọi, đang giường mới trượt màn hình : "Đội trưởng Lâm, chuyện gì ?"
"Con gái cô là đạo sĩ, trong hồ sơ bộ phận ghi chép?" Giọng Đội trưởng Lâm từ đầu dây bên chậm rãi vang lên.
"Sao ông ?" Ngu Huy Liêm siết chặt điện thoại. Bà cũng mới phát hiện bí mật , lẽ tin tức nên lan truyền nhanh như . Khả năng duy nhất là: "Ông gặp con bé?"
" , cô bé tìm Tiết Tĩnh ."
"Nó—" Ngu Huy Liêm nghẹn lời. Chờ giường bên trở , bà mới nhẹ chân bước khỏi phòng bệnh, đến cuối hành lang vắng .
"Nó thương ?"
Vì lo lắng, tay bà lạnh toát mồ hôi.
"Không. Chỉ là..." Đội trưởng Lâm đóng hồ sơ , nhận lấy cốc do học trò đưa: "Nghe giọng cô, vẻ cô cũng mới ?"
Ngu Huy Liêm thở phào nhẹ nhõm, kể sơ qua sự việc, tiếp: " con bé cuốn chuyện . Ông hiểu ý ?"
Bên im lặng hồi lâu.
"Đội trưởng Lâm, mục đích ban đầu chúng thành lập Bộ phận Đặc biệt là để bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân. đồng thời cũng...."
"... cũng là một ." Ngu Huy Liêm đến đây thì cúi đầu.
Bà cống hiến nhiều cho đất nước, chồng vẫn đang hôn mê giường. Bà chỉ ích kỷ , con gái bà thể xảy chuyện nữa.
Nghe thấy giọng nghẹn ngào của Ngu Huy Liêm, Đội trưởng Lâm khẽ thở dài: "Được, hiểu . Việc sẽ đè xuống. con gái cô, cô bé yên ."
" sẽ chuyện với nó, cảm ơn ông."
Ngu Huy Liêm lau nước mắt, hít sâu lấy bình tĩnh, về phòng bệnh.
...
Phòng khám Trúc Vân đóng cửa năm ngày liền, Phạm Thành ngày nào cũng xách quà đến.
Cứ nghĩ hôm nay công cốc, chuẩn về thì thấy một bóng bước đến từ đằng xa.
Hạc Thành hiếm khi tuyết rơi, nhưng năm nay tuyết như bù đắp cho những năm .
Ngu Thanh mặc một chiếc áo khoác phao màu hồng, bên là quần dài đen và giày bốt.
Cô bước lên bậc thềm, một tay thu ô, tay phủi bông tuyết dính áo. Ánh mắt vẫn thanh lạnh, nhưng pha thêm vài phần mệt mỏi khó tả.
Phạm Thành giọng điệu kích động: "Bác sĩ Vân, cuối cùng cô cũng đến ."
"Tìm việc?" Ngu Thanh thản nhiên, mở khóa cửa.
Cô bước phòng khám, bật điều hòa sưởi ấm. Phải đợi một lúc khí mới ấm lên.
" đến để cảm ơn cô cứu mạng."
Phạm Thành theo cô , thấy chậu cây cảnh đặt trong bình thủy tinh ở cửa, đặt quà xuống, : "Dụng cụ tưới cây ở ? Lan quân tử sắp héo khô ."
Ngu Thanh tiện tay chỉ một hướng.
Kể từ khi phong ấn giải trừ, cô thấy nhiều thứ mà đây thấy.
Ví dụ như Phạm Thành, bề ngoài quá xuất sắc, nhưng khí vận cũng tạm, quanh ánh sáng công đức nhàn nhạt, chứng tỏ một việc .
Dù chuyện lớn, nhưng khi thọ mệnh kết thúc, ánh sáng đó sẽ giúp khi đầu thai.
Ngu Thanh rút mấy tờ giấy trắng, mở nắp lọ mực còn nửa.
Phạm Thành cầm bình tưới ngoài lấy nước, cây lan cần nước dưỡng, vốn mở tiệm hoa nên cũng chút kinh nghiệm.
Khi , cô gái đang ở bàn cúi đầu gì đó.
Từ góc thể thấy một chút. Những chữ Hán và con riêng lẻ thì hiểu, nhưng kết hợp thì chẳng hiểu gì.
Phạm Thành gãi đầu.
Không hiểu nổi.
Thâm sâu quá.