Giả Thiên Kim Dựa Huyền Học Mang Cả Nhà Bạo Hồng - Chương 14: Đường Hòa Yến rơi vào hôn mê
Cập nhật lúc: 2025-10-02 10:55:48
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Máy bay hạ cánh, Ngu Thanh bắt taxi về nhà .
Vừa bước lên cầu thang, bà lão hàng xóm đối diện mở hé cửa, thò đầu : "Là cháu ... con gái của Đường... Đường gì đó ?"
Bà cụ hiền lành nhưng tuổi cao, trí nhớ còn .
Ngu Thanh đặt vali xuống, tay còn cầm chùm chìa khóa: "Bà ơi, chuyện gì ạ?"
Cô bao dung với những lớn tuổi, tất nhiên là loại trừ những thối nát từ trong xương.
Bà cụ , vẻ thích cô, đột nhiên "À!" lên một tiếng, cảm thấy hình như quên mất chuyện gì đó.
"Không , bà cứ từ từ nhớ ." Ngu Thanh dịu dàng trấn an.
"Có con bé nhà họ Đường ?"
lúc , trong nhà vọng giọng của một ông lão, đó là chồng bà.
Nghe thấy giọng ông, bà cụ như bừng tỉnh, gật đầu lia lịa. Bà cuối cùng nhớ , Ngu Thanh : "Mẹ cháu nhờ bà chuyển lời, mấy hôm nay cháu về, sẽ ở bên ngoài"
Ngu Thanh khựng , cô hỏi: "Bà cháu ở ?"
"Biết chứ, chồng cô đang ở Bệnh viện Nhân dân mà. Hôm đó xe cứu thương đến chở—" Bà cụ bám hai tay khung cửa: "Ấy! Cháu đấy?"
Đến khi ông cụ bước , bóng dáng cô gái biến mất khỏi cầu thang.
Ông bất lực kéo tay vợ khỏi khung cửa.
"Con bé họ Ngu dặn , đừng cho con gái nó ... bà quên ."
Ông cũng vợ bằng cách nào mà .
Bà đầu , vẻ mặt đầy khó hiểu: "Vậy hả?"
...
Bệnh viện Nhân dân 1, Hạc Thành.
Nơi đây giống Kinh đô, phòng bệnh đặc biệt cao cấp. Phòng bệnh của Đường Hòa Yến hai giường, ngăn cách bằng rèm, tương đối riêng tư.
Đây là phòng bệnh viện đặc cách sắp xếp, các phòng khác đều chật kín bệnh nhân.
Ngu Thanh đẩy mạnh cửa phòng bệnh. Người ở giường bên cạnh đang ngủ.
Ngu Huy Liêm đang bên giường, bà kéo rèm qua, ngạc nhiên: "Thanh Thanh?"
Cô gái ở cửa, gió lạnh lùa qua khe cửa sổ thổi mặt cô, khí chất vốn lạnh lùng càng thêm băng giá, nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Ngu Huy Liêm dậy, khép chặt rèm bảo vệ sự riêng tư cho Đường Hòa Yến, đó : "Chúng ngoài ."
Hành lang khu nội trú mấy , thỉnh thoảng vài hộ lý phòng bệnh.
Cuối hành lang rẽ một gian nhỏ độc lập, sâu trong là nhà vệ sinh công cộng.
Ngu Huy Liêm đặt tay lên bệ cửa sổ, chăm chú khu trung tâm thương mại đối diện, nơi qua tấp nập, sầm uất. Khuôn mặt bà lộ rõ vẻ mệt mỏi khó che giấu.
Bà dường như đang lựa lời, một lúc lâu mới từ từ : "Thanh Thanh, con lo cho bố, nhưng một chuyện thể cho con . Con thể hiểu cho ?"
"Không thể," Ngu Thanh ngay bên cạnh bà, nghiêng : "Mẹ, chúng là một gia đình."
Dù chuyện lớn thế nào, gia đình cũng nên cùng đối diện.
Chứ giấu trong lòng!
Ngu Huy Liêm khẽ thở dài, thấy an ủi lo lắng bất an.
"Bố con..." Bà trầm ngâm một lát tiếp: "Ông là cảnh sát, cấp cử ông nhiệm vụ. Lẽ chúng rút lui an , đều tại ... Bố con là vì cứu ..."
Khuôn mặt Ngu Huy Liêm đầy vẻ buồn bã, trong lúc mà vẫn giữ bình tĩnh là điều dễ dàng.
Ngu Thanh hỏi: "Mẹ cũng là cảnh sát ?"
Ngu Huy Liêm im lặng gật đầu.
Bà khẽ cong môi, như đang hoài niệm về những điều trong quá khứ, nhưng ánh mắt đầy lo lắng.
Chồng rơi hôn mê, càng lúc bà càng bình tĩnh đối phó.
Ngu Huy Liêm nghiêng đầu Ngu Thanh, vén lọn tóc rơi trán con gái.
"Thanh Thanh, chúng về . Có chuyện gì đợi bố con khỏe , cả nhà cùng . Được ?"
"Được."
Hai con cùng về phòng.
Khi Ngu Huy Liêm ngoài, cửa phòng bệnh đóng hẳn mà chỉ khép hờ.
Lúc , tiếng máy móc trong phòng "Tít tít tít—" kêu lên đặc biệt rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-dua-huyen-hoc-mang-ca-nha-bao-hong/chuong-14-duong-hoa-yen-roi-vao-hon-me.html.]
Mặt bà đột nhiên trắng bệch, vội vàng chạy về phòng bệnh, "Xoạt—" vươn tay vén rèm.
Người đàn ông giường bệnh lẽ yên tĩnh, an lành, bỏ qua khuôn mặt tái nhợt, trông hệt như đang ngủ.
lúc , sắc mặt Đường Hòa Yến từ trắng chuyển sang đen, sự đổi đột ngột khiến trở tay kịp.
"Chồng! Chồng ơi tỉnh !"
"Chồng!" Ngu Huy Liêm thấy gọi tác dụng, liền dùng sức tát mạnh: "Đường Hòa Yến! Anh tỉnh ngay cho em, em cho phép chết! Không cho phép!"
Tiếng kêu gào lẫn tiếng tát dồn dập, đến nỗi bệnh nhân giường bên cạnh cũng đ.á.n.h thức.
Bà mơ màng mở mắt, thấy một phụ nữ nước mắt giàn giụa, ngừng tát một đàn ông— tát ?
"Cô gì ! Đây là bệnh viện, báo thù cũng đợi xuất viện chứ..."
Thù oán gì mà đuổi đến tận đây để đánh?
Chưa kịp hết câu, bà thấy một cô gái xông , kéo phụ nữ đang .
Vừa thở phào nhẹ nhõm, thấy cô gái đang cúi thì thầm, cái gì đó đàn ông.
Ngu Thanh c.ắ.n rách ngón tay, chấm m.á.u đỏ lên giữa trán Đường Hòa Yến. Một tia kim quang yếu ớt lóe lên, đàn ông dần định trở .
Người phụ nữ giường bên: "..."
Bà tỉnh khỏi giấc mơ ?
! Chắc chắn bà đang gặp ác mộng!
Ngu Huy Liêm vẫn hồn, kinh ngạc cảnh tượng mắt.
Bà thậm chí còn kịp phản ứng, tại con gái cưng ngoan ngoãn của sức mạnh lớn đến !
Ngu Thanh nheo mắt, mồ hôi lạnh rịn trán, hòa lẫn với tóc dính chặt da.
lúc đó, Đường Hòa Yến bất ngờ mở mắt. Trong đồng tử vằn đỏ, thở phun từng làn khói đen.
Cửa sổ và cửa phòng bệnh bỗng dưng đóng sầm . Rèm cửa gió mà bay, gió lạnh âm u thổi mạnh. Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống mức cực điểm. Tường phòng ngưng tụ nước, âm khí đậm đặc đến mức gần như hóa thành thực thể.
Ngu Huy Liêm nhận điều gì đó.
"Chạy mau! Ra ngoài!"
Bà hét lên chạy đến đầu giường, nơi áo khoác bà cởi .
Từ trong túi áo móc vài lá bùa.
Ngu Huy Liêm mím chặt môi, dán một lá bùa lên giường, cửa , cửa sổ và bốn bức tường.
Động tác nhanh gọn, hệt như quen từ lâu.
Người phụ nữ giường bên ngất xỉu từ lúc nào.
Ngu Huy Liêm kịp suy nghĩ, dán lá bùa cuối cùng lên giữa trán phụ nữ.
Khí đen bao quanh phụ nữ lặng lẽ rút .
Xong xuôi, bà lôi sợi xích sắt chuẩn trói Đường Hòa Yến . Cũng chính lúc mới phát hiện con gái vẫn .
"Thanh Thanh! Mau ngoài!"
Ngu Thanh chỉ dậy, nhẹ nhàng đắp chăn cho bố, quét mắt quanh phòng. Khóe môi cong lên, bật một tiếng lạnh: "Ha."
Âm thanh quỷ dị, mang đến một nỗi sợ hãi thể tả, sát khí vô cớ như sóng lớn cuồn cuộn.
...
"Ngu Tiểu Thanh, cô chắc nguyện vọng của là trở thành một bình thường ?"
Giọng máy móc lạnh lùng, vô cảm vang lên.
Xung quanh hoang vu, sương mù dày đặc. Cả thế giới dường như bao phủ bởi khói trắng, mờ ảo và lạnh lẽo.
Cô gái đó, tay cầm bút lông đỏ sẫm, chân là đồ hình cổ xưa. Kim quang tỏa sáng bao phủ , mang theo khí chất lạnh lẽo thiêng liêng thể xâm phạm.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc. Gương mặt trắng trẻo lấm tấm m.á.u đặc sệt.
Những con quỷ dữ, mặt xanh nanh nhọn, nhe nanh múa vuốt, dần dần tiến đến gần cô.
Cô khoác váy đỏ, tóc đen tung bay, thanh lãnh tuyệt mỹ, rực rỡ đến tột cùng. Cô khẽ một tiếng.
Trên mặt tìm thấy chút cảm xúc sợ hãi nào.
Giọng trầm thấp, lạnh lùng mà bình thản, nhưng dường như chứa đựng sự kiên định.
" chắc chắn."
"Được, như ngươi mong ..."
Giọng máy móc dứt, ánh mắt cô gái lóe lên sự phấn khích, hình tựa chiến thần, lao thẳng về phía !