Giả Thiên Kim Dựa Huyền Học Mang Cả Nhà Bạo Hồng - Chương 13: Đầu óc anh ta có vấn đề à?
Cập nhật lúc: 2025-10-02 10:22:03
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Chấp khoác áo măng-tô đen, vai dính vài bông tuyết, nước tuyết tan tỏa lạnh băng giá.
Hàng mi dài rũ xuống, trong mắt cảm xúc gì, nhưng thể che giấu khí chất quyết đoán, sát phạt toát từ .
Từ đầu đến cuối, từng liếc sang khác lấy một .
Ân Dụ Sinh vội vàng đuổi theo, lúng túng giải thích rằng nhiều chuyện, chỉ là quá hiếu kỳ.
Bóng dáng hai biến mất ở cuối hành lang, rẽ căn phòng bệnh trong cùng.
Bên ngoài gió lạnh buốt, tuyết vẫn lất phất bay. Ngu Thanh cho tay túi áo giữ ấm.
Đợi cô lên xe rời , bác sĩ Hoắc mới bước bệnh viện.
Đột nhiên, bước chân ông khựng .
Ông tự hỏi thấy đó quen mắt, vị ... đến đây gì?
...
Ngu Thanh về khách sạn, tiện thể mua một cốc sữa. Trong thời gian đó, mười triệu tiền khám bệnh của nhà họ Bạch chuyển tài khoản của cô.
Cô cũng coi như trải nghiệm niềm vui của một tiểu phú bà.
Sáng mai sáu giờ bay, cô tắm rửa xong liền định ngủ.
Cửa phòng khách sạn bỗng vang lên ba tiếng gõ.
Ngu Thanh mở cửa.
Người đàn ông dựa khung cửa. Ánh đèn mờ nhạt ở hành lang bao phủ phía . Tóc mái lòa xòa vành mũ che đôi mắt, khiến khuôn mặt mờ ảo, khó rõ.
"Sao ở đây?"
Khuôn mặt tuấn tú, thư sinh của Cố Thời Bạch nở một nụ ấm áp: "Tình cờ ngang qua, tiện đường mua một phần đồ ngọt, mang đến cho em."
Ngu Thanh nhận lấy. Chiếc hộp gói tinh xảo tỏa mùi thơm của bánh trứng.
Cô đang mặc bộ đồ ngủ mùa đông, màu trắng tinh với viền kẻ sọc hồng, trông nhỏ nhắn, chút đáng yêu.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt khẽ ánh lên nụ : "Cảm ơn."
Cố Thời Bạch sững , giây tiếp theo phản ứng , đưa tay vịn khung cửa: "Không mời một lát ?"
Ngu Thanh thu vẻ mặt, bàn tay cầm bánh trứng siết chặt, theo bản năng lùi hai bước.
Cố Thời Bạch: "..."
Lúc , nên hát hai câu trong bài hát của Tiết Chi Khiêm nhỉ?
Thực con vốn kiêu ngạo, phóng khoáng, hề ấm áp như vẻ ngoài.
Thực , thừa kế ban đầu của nhà họ Cố là Cố Thời Bạch, nhưng rõ vì lý do gì từ bỏ quyền thừa kế, đó trở thành một bác sĩ tâm lý.
Ngu Thanh thấy tên Cố Thời Bạch trong hồ sơ bệnh nhân, mà thấy WeChat.
Cô mới là bệnh nhân.
Bác sĩ tâm lý tâm tư sâu sắc, sở hữu đôi mắt dường như thể thấu vạn vật. Cô tiếp xúc nhiều với Cố Thời Bạch.
Ngu Thanh hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hệ thống cũng sẽ tìm cơ thể sống cho cô. Cô chỉ sống một cuộc đời bình yên, định như bình thường.
Vì nể mặt hộp bánh trứng nên cô mới xã giao, mà còn đà lấn tới ?
"Không , , tiện."
Nụ Cố Thời Bạch đông cứng mặt, trơ mắt cánh cửa "Rầm" một tiếng đóng .
Chậm thêm một bước nữa thì tay kẹp .
Một lúc lâu , đàn ông mới cúi đầu khẽ một tiếng.
Nghe thấy tiếng bước chân dần xa bên ngoài, Ngu Thanh mới xuống bàn ăn, mở hộp bánh.
Khuôn mặt rạng rỡ như hoa nở.
...
Sân bay Trợ Thập khá xa trung tâm thành phố. Sáng hôm , Ngu Thanh dậy lúc bốn giờ rưỡi, xách vali trả phòng.
Bên ngoài khách sạn đậu một chiếc Volkswagen sang trọng nhưng kín đáo. Người đàn ông dựa xe, cụp mi xuống. Khói t.h.u.ố.c bao phủ khuôn mặt tuấn tú của mờ .
Cố Thời Bạch dụi tắt điếu thuốc, bước tới nhận lấy vali, cợt nhả: "Giờ khó bắt xe, em chắc chắn sẽ lỡ chuyến. Anh đưa em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-dua-huyen-hoc-mang-ca-nha-bao-hong/chuong-13-dau-oc-anh-ta-co-van-de-a.html.]
Ngu Thanh sảnh gọi xe, nhưng màn hình hiển thị quanh đây xe nào.
Thế là cô ngẩng mặt, yên tâm lên, coi Cố Thời Bạch như tài xế, vẻ dửng dưng.
Đến Kinh đô hơn ba ngày, cô nóng lòng về nhà.
Cốp xe mở , đàn ông đặt hành lý , ghế lái . Ngón tay thon dài đặt vô-lăng: "Tuần sẽ đến Hạc Thành một chuyến."
Ngu Thanh ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trong gương chiếu hậu: "Làm gì?"
"Có một bệnh nhân," Cố Thời Bạch khởi động xe, nhạt: "Trạng thái hồi phục của em khá ."
Ngu Thanh: "..."
Cô nghi ngờ đầu óc bình thường.
Chiếc Volkswagen lao đường cao tốc, vững vàng rời xa trung tâm thành phố, cuối cùng dừng cửa một quán ăn sáng ven đường.
Bên cạnh cửa dựng một tấm biển vải đỏ, ghi Bánh bao, Sữa đậu nành, Quẩy.
Quán ăn sáng lớn, phụ nữ trung niên đang nhào bột thớt, đàn ông trung niên đổ nước màu trắng sữa nồi, đậy nắp .
Mùi thơm của bánh bao chiên sộc mũi, cuốn hút lòng .
Cố Thời Bạch ngoài cửa sổ xe: "Quán ngon lắm, thử ?"
Ngu Thanh trả lời, trực tiếp mở cửa: "Đói ."
Cô tham ăn, chỉ là ăn sáng nên đói thôi.
Cố Thời Bạch cong môi, tháo dây an xuống xe.
Cặp vợ chồng trung niên rõ ràng là quen Cố Thời Bạch, nhiệt tình chào hỏi .
Hai tìm một chỗ trống bên ngoài xuống. Một lúc , đàn ông trung niên bưng hai bát sữa đậu nành, đặt lên bàn: "Vẫn là vị mặn nhé."
"Cảm ơn chú Trịnh." Cố Thời Bạch cảm ơn, đưa cho ông một điếu thuốc.
"Khách sáo với gì!" Chú Trịnh nhận lấy điếu t.h.u.ố.c kẹp lên tai, khi Ngu Thanh vài , thấy cô gái ngước mắt, ông khẽ gật đầu.
Sữa đậu nành mới múc , trộn với nước tương dần dần đông .
Ngu Thanh cầm thìa, uống một ngụm. So với sữa đậu nành ngọt, vị mặn giống như đang uống tào phớ đậu phụ mặn.
Trong lúc chờ bánh bao chiên chín, Ngu Thanh lấy một cuốn sổ nhỏ từ túi xách, lật vài trang, bút máy chấm mực, một dòng chữ Khải.
Cô gái cúi đầu, cổ thẳng tắp. Ánh sáng buổi sớm rọi xuống, bóng lưng cô như phủ lớp lụa mỏng, sáng rực như tiên cảnh.
Trên eo là chiếc túi hồng hình gấu dâu, treo thêm móc nhỏ đồng bộ.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thanh lạnh như trăng sáng vằng vặc.
"Anh cứ chằm chằm gì?"
Cố Thời Bạch bình tĩnh, hề chút chột nào khi bắt quả tang, thản nhiên : "Anh đang tò mò, gu thẩm mỹ của em đổi từ lúc nào, trở nên đáng yêu như ?"
Ngu Thanh chụp ảnh gửi cho [Bảo Bối] WeChat, cất sổ tay trở túi, mới : "Mẹ mua, liên quan gì đến ?"
Mẹ cô thích mua quần áo, túi xách và các đồ trang trí khác cho cô, trong đó màu hồng là màu bà yêu thích nhất.
Cố Thời Bạch mấy bận tâm: "Chỉ là tò mò thôi."
Ăn xong thì sát giờ bay. Chiếc Volkswagen chạy đường cao tốc mười phút thì dừng ở bãi đậu xe trong sân bay.
"Để giúp em—"
Cố Thời Bạch xuống xe, hết câu thấy cô gái xách vali thẳng một mạch.
Anh theo Ngu Thanh, trong mắt đầy vẻ bất lực: "Em đang cố tránh mặt ?"
"Không , , nghĩ nhiều ."
Ngu Thanh lưng, ngón tay thon dài nhấn thang máy. Ánh sáng ở đây , ánh sáng xanh của nút bấm chiếu lên mặt, tỏa sự lạnh lẽo.
Giờ vẫn còn nhiều ở sảnh chờ, thang máy một lúc mới xuống, dừng ở tầng hầm thứ hai.
Cố Thời Bạch dùng một tay giữ mũ, lông mi rủ xuống, cả trông lười biếng, tùy tiện.
Số màn hình xanh nhảy đến 2, dừng một lúc mới nhảy tiếp.
Cố Thời Bạch rút một điếu thuốc, đưa lên môi, chợt nhớ ở đây cấm hút thuốc.
Ngẩn vài giây, đó lặng lẽ rời .