Trước tòa nhà chính trải một tấm thảm đỏ sẫm dài, hai bên là các cô tiếp tân mặc sườn xám, tay nâng khay gỗ kim tơ nan, đó đặt chào mừng ấm nóng.
Phóng viên báo chí sẵn sàng với máy ảnh, đèn flash nhấp nháy liên tục.
Giám đốc PR của khu nghỉ dưỡng cầm máy bộ đàm, mỉm đối đáp: "Kính chào quý vị phóng viên, lễ khai trương sẽ chính thức bắt đầu lúc mười giờ, Tổng giám đốc An sẽ tự phát biểu."
Cùng lúc đó, các bạn học cấp hai phục vụ hướng dẫn đến khu vực nghỉ ngơi ở sảnh phụ.
Trần Tích Văn cửa sổ sát đất, cảnh tượng quần là áo lượt bên ngoài, móng tay siết chặt lòng bàn tay.
"An Nhiên hôm nay sẽ đặc biệt chiêu đãi chúng ?" Cô cố ý nâng cao giọng, "Sao là những liên quan thế ?"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Phương Ngọc ngượng ngùng hòa giải: "Khu nghỉ dưỡng khai trương, chắc chắn nhiều khách hàng quan trọng..."
"Khách hàng quan trọng ư?" Trần Tích Văn lạnh, "Vậy chúng là gì? Cho đủ ?"
Giọng cô thu hút ánh của vài vị tiểu thư danh giá gần đó, che miệng khẽ , ánh mắt khinh miệt hề che giấu.
Phương Ngọc khẽ kéo tay áo cô : "Tích Văn, đừng như ..."
Trần Tích Văn hất tay Phương Ngọc , rút điện thoại tự chụp, cố ý lấy nền là một quý bà đeo vòng cổ ngọc bích: "Đăng lên Zalo, để cho vài thấy thế nào là xã hội thượng lưu đích thực."
Ngay lúc , bên ngoài truyền đến một trận xôn xao.
Ba chiếc Maybach đen tuyền từ từ lăn bánh , biển xe đều là dãy 8 liền .
Đội trưởng bảo an lập tức chạy nhanh tới, đích mở cửa chiếc xe đầu tiên.
"Chủ tịch Từ của Tập đoàn Hoàng Long đến !" Một phục vụ khẽ thốt lên.
Người đàn ông trung niên bước xuống xe mặc bộ vest đặt may riêng, chiếc đồng hồ Patek Philippe cổ tay phản chiếu ánh sáng lạnh nắng. Ông quanh, khi ánh mắt chạm Trần Tích Văn trong cửa sổ sảnh phụ, khẽ nhíu mày dễ nhận .
"Chủ tịch Từ." Giọng Mộng An Nhiên vọng đến từ hành lang.
Hôm nay cô mặc chiếc sườn xám màu trắng ánh trăng, khoác chiếc áo choàng lông chồn trắng như tuyết. Trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bạch, nhưng thu hút ánh hơn tất cả những trang sức lộng lẫy trong bữa tiệc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-danh-sap-ca-gioi-kinh-do/chuong-515.html.]
Chủ tịch Từ lập tức giãn mày, "An Nhiên , khu nghỉ dưỡng của cháu còn tinh xảo hơn cả trong catalogue quảng cáo nữa."
"Ông quá khen ." Mộng An Nhiên mỉm gật đầu, " lúc hôm nay ông Ngô cũng ở đây, lát nữa lễ khai trương, chúng cùng nếm thử Đại Hồng Bào núi Vũ Di mới về nhé."
Chủ tịch Từ ngạc nhiên nhướn mày, "Ông Ngô cũng đến ?"
"Vâng, nhưng ông thích giao tiếp, đang nghỉ ngơi trong phòng." Mộng An Nhiên động tác mời, dẫn Chủ tịch Từ tòa nhà chính, : "Cháu còn mượn bức 'Yêu Sơn Yên Vũ' quý giá của ông Ngô nữa, lát nữa sẽ dẫn ông xem."
"Hay lắm!" Chủ tịch Từ vỗ tay, "Phải trong giới thương trường, vẫn là cháu nhiều thứ ho nhất!"
Móng tay Trần Tích Văn siết chặt lòng bàn tay, cô nhận vị Chủ tịch Từ – sáng lập Tập đoàn Hoàng Long, nhân vật trang bìa tạp chí tài chính tuần , một ông trùm khai thác mỏ sở hữu hàng chục tỷ tệ.
Phải rằng Tập đoàn Hoàng Long là một tập đoàn công nghệ cao lấy chuỗi công nghiệp chỉnh về thông tin điện tử thế hệ mới và vật liệu mới chủ đạo, chuyên nghiên cứu, sản xuất, kinh doanh và dịch vụ vật liệu mới cần thiết cho nhiều lĩnh vực công nghệ cao như hàng vũ trụ, công nghiệp quân sự quốc phòng, giao thông vận tải, internet.
So với Tập đoàn Hoàng Long, Tập đoàn Ruiming chỉ thể coi là một con tép riu.
Một nhân vật lớn như , thể chuyện vui vẻ với Mộng An Nhiên ?
Chắc chắn là dựa Tần Mộc .
Trần Tích Văn khinh thường hừ lạnh một tiếng, nếu sự nâng đỡ của Tần Mộc, Mộng An Nhiên cô thể trở thành tân quý của giới thương trường chứ?
"Đã là lễ khai trương, chúng cũng thể tham gia chứ?" Cô đột nhiên đầu, phục vụ đến dâng .
"Tất nhiên ." Người phục vụ cung kính một bên, khi mỉm mắt híp thành một đường, "Quý vị là khách quý của bà chủ, thể tự do tham quan trong khu nghỉ dưỡng."
Trần Tích Văn đắc ý nhếch môi, "Đi thôi, An Nhiên khai trương cửa hàng mới, chúng là bạn học cũ, thể đến ủng hộ cô chút ?"
Phương Ngọc kéo tay Trần Tích Văn, "Tích Văn, hôm nay là một dịp quan trọng, khách mời đều là những nhân vật giàu và quyền thế, chúng đừng gây rối cho An Nhiên nữa."
"Gây rối cái gì!" Trần Tích Văn hất tay Phương Ngọc , giọng điệu đột ngột cao lên vài phần: "Chúng là bạn học cũ của cô , còn là bạn của cô . Hợp tác thương mại dù quan trọng đến mấy, sánh bằng tình bạn bè ?"
Cô mặc kệ lời khuyên của Phương Ngọc, sải bước nhanh ngoài.
Trên đường , cô còn giật giật vạt váy, bước tự tin, ngẩng cao đầu đại sảnh tòa nhà chính.
Người phục vụ đang bưng khay gỗ kim tơ nan giữa các bàn, điểm khay tạo hình tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.