Nữ giáo viên cầm thước, vỗ eo và bụng của cô gái đang dựa tường, vẻ mặt nghiêm nghị như một tu la ăn thịt .
Mãi mới đến giờ tan học, Lục Khuynh Thành gần như ngay lập tức mệt nhoài ngã xuống sàn, bộ đồ yoga ướt đẫm mồ hôi.
Cô giáo lười biếng chẳng thèm cô thêm nào, xách túi của mất.
Ngay đó, quản gia liền bước , nghiêm túc : “Tiểu thư, ba giờ bắt đầu lớp piano, cô hãy chuẩn sẵn sàng.”
Lục Khuynh Thành nghỉ ngơi vài phút, dậy đến đàn piano xuống, uống một ngụm nước cầm điện thoại xem giờ.
Vẫn còn tám phút nghỉ ngơi, sắp đến giờ học piano .
Vừa , cô thấy một tin nhắn WeChat từ một lâu liên lạc.
Ở đây năm năm, từng ai liên lạc với cô, cô như một con búp bê bỏ rơi, ít gọi điện cho Lục Trung và Bạch Úy Kim về nước, nhưng đều trực tiếp dập máy.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Giấy tờ tùy đều ở trong tay cô, đương nhiên cô thể tự mua vé máy bay về.
khi về thì ?
Lục Trung và Bạch Úy Kim quản cô, hai trai rõ ràng thành kiến với cô, tự ý về nước thể ngay cả một nơi đặt chân cũng .
Đây là đầu tiên năm năm, gửi tin nhắn cho cô.
【Thanh Hà】: Muốn về nước ?
Có lẽ vì sống quá lâu trong sự cô đơn ở căn nhà , thấy bốn chữ , Lục Khuynh Thành như sắp c.h.ế.t đuối vớ cọng rơm cuối cùng.
Cô vội vàng trả lời: 【Muốn! bố đồng ý cho về, bạn thể giúp ?】
【Thanh Hà】: Lục Trung và Bạch Úy Kim từng để cô ở nước ngoài cho đến tuổi kết hôn mới về nước, cô đạt điều kiện . Nếu như, hôn nhân của cô thể mang giá trị lớn hơn cho bọn họ, bọn họ còn lý do gì để cho cô về nữa chứ?
Một lời thức tỉnh trong mộng, Lục Khuynh Thành như khai sáng. Chỉ cần cô thể gả gia tộc thế lực nhất trong giới Kinh Thành, mang giá trị cho Tập đoàn Lục Thị, chỉ bản thể trở thành phu nhân giàu , mà nhà chắc chắn cũng sẽ coi trọng cô hơn!
Thế nhưng, hiện tại những nam thanh niên thế lực nhất trong giới Kinh Thành, trừ Lục Hành và Lục Dật , thì chỉ còn Tần Mộc thôi đúng ?
Tần Mộc và Mộng An Nhiên sớm tư định chung , bắt đầu từ mà chen chân đây chứ?
【Thanh Hà】: Thứ cần tự nỗ lực giành lấy, dù dùng thủ đoạn.
Câu lúc xuất hiện khiến Lục Khuynh Thành giật , nhưng 【Thanh Hà】 đúng, thứ dù là việc đều dùng thủ đoạn để đạt !
Kẻ thắng vua, kẻ thua giặc, đây là chân lý bất biến muôn đời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-danh-sap-ca-gioi-kinh-do/chuong-224.html.]
【Lục Khuynh Thành】: Bạn thể giúp một việc ?
【Thanh Hà】: Nói xem.
【Lục Khuynh Thành】: một cơ hội ở riêng với Tần Mộc.
【Thanh Hà】: Không thành vấn đề.
Nhận câu trả lời khẳng định, Lục Khuynh Thành hài lòng cất điện thoại.
hề , cô sớm bước cái bẫy khác giăng sẵn từ lâu.
Mười một giờ đêm, lượng qua trong sân bay dần thưa thớt, thỉnh thoảng thể thấy các nhân viên phi hành đoàn tan ca kéo theo vali tiêu chuẩn qua.
Mộng An Nhiên mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, quần ống rộng cạp cao màu be, thong dong tự tại dựa xe, nhâm nhi ly cà phê dừa, mắt về hướng cửa sân bay.
Gió đêm hè thổi đến mát mẻ, thoải mái hơn nhiều so với việc trong xe bật điều hòa.
Chờ mười phút, cuối cùng cũng thấy một bóng mảnh khảnh cao ráo từ cửa chạy về phía cô.
“An Nhiên!” Liễu Chi mặc áo ba lỗ croptop và quần cargo, đôi bốt Martin, dang rộng hai tay chạy về phía Mộng An Nhiên, mái tóc ngắn tung bay trong gió, mặt vẫn là nụ rạng rỡ và nhiệt tình.
Mộng An Nhiên thẳng , khóe môi cong lên, đón nhận cái ôm đầy phấn khích của Liễu Chi.
Minh Cảnh kéo hai chiếc vali, chậm rãi theo Liễu Chi, dừng cách hai cô bạn vài bước, đợi họ ôm xong mới mở lời hỏi: “Tần Mộc cùng em ?”
“Anh cuộc họp video, vẫn đang tăng ca ở công ty,” Mộng An Nhiên bấm khóa xe, mở cốp . Để đón họ, cô đặc biệt đổi sang chiếc Land Rover bốn chỗ. “Lên xe chuyện tiếp.”
Minh Cảnh vòng xe, đặt hành lý lên.
Sau đó, Liễu Chi ghế phụ lái trò chuyện với bạn , còn Minh Cảnh tự giác hàng ghế .
Có hai cốc cà phê sữa dừa tươi vẫn còn trong túi giấy, rõ ràng là chuẩn cho họ.
Mộng An Nhiên khởi động xe, lái đại lộ sân bay, nhẹ nhàng : “Hai giỏi thật đấy, nghiệp một năm, yêu một năm, mà hé răng nửa lời đúng ?”
Minh Cảnh lười biếng, giả vờ vô tội : “Mối quan hệ mà chứ? Chi Chi thừa nhận , thì chỉ thể là tình nhân thôi.”
Liễu Chi, đột nhiên đổ oan, bất mãn đầu lườm một cái, nhưng tìm lời nào để mắng.
Dù thì, hình như đúng là của cô thật.
Kể cả là của cô thì cô cũng nhận!