GIẢ THIÊN KIM BỊ CẢ NHÀ ĐỌC TÂM, BỖNG TRỞ THÀNH CON CƯNG - CHƯƠNG 14: MƯỜI MẤY TRIỆU TIỀN TIÊU VẶT, ĐIÊN MỘT CHÚT THÌ CÓ LÀM SAO?
Cập nhật lúc: 2024-08-26 00:54:00
Lượt xem: 975
"Em còn không tin anh của em sao?" Vừa nhắc đến lĩnh vực sở trường của mình - đua xe, Thời Diễm vỗ n.g.ự.c đầy tự tin nói:
"Anh của em chắc chắn sẽ giành được hạng nhất !"
Thời An mỉm cười khen ngợi: "Anh đỉnh thật!"
【Anh à, sao anh tự tin mù quáng quá vậy?】
【Chỉ với kỹ năng lái xe của anh ư? Em đạp xe ba bánh còn giỏi hơn anh đấy, em còn có thể trình diễn một màn bốc đầu xe cho anh xem nữa kìa.】
【Bộ anh tưởng rằng mình thắng cuộc thi này hoàn toàn là nhờ vào thực lực bản thân thật hả? Thật ngây thơ!】
【Cũng từ cuộc thi này, bánh răng vận mệnh của anh đã bắt đầu chuyển động rồi...】
Thời Diễm: "???"
〣(ºΔº)〣
Đây có còn là cô em gái yêu dấu tri kỷ của anh không vậy?
Ngoài mặt thì khen, trong lòng lại thầm chê bai anh!
Nhưng mà bánh xe vận mệnh là sao?
Thời Diễm bỗng nhớ đến Thời An có khả năng dự đoán tương lai, kết cục của anh chính là bị người khác tính kế vì tính khí nóng nảy của bản thân.
Lẽ nào vì cuộc thi này sao?
Trong mắt Thời Diễm thoáng chút bối rối, anh nghĩ mãi vẫn không hiểu kết cục của bản thân liên quan gì đến cuộc thi này.
Thời An không biết Thời Diễm đang nghĩ gì, cô đang bận tính toán làm thế nào để thay đổi kết cục của anh Ba.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Cô thầm thở dài trong lòng.
【Anh Ba cứ như pháo nổ ấy, đụng phát nổ bùm ngay. Nếu không phải vì tính tình nóng nảy này, kết cục của anh có lẽ đã không thê thảm như thế.】
【Những người ở trường đua vì e ngại thân phận tam thiếu gia nhà họ Thời nên đã cố tình nhường anh, để anh thắng cuộc thi sơ cấp này.】
【Anh đã thành công thăng cấp vào cuộc thi trung cấp, và rồi anh đụng phải Trương Chính. Một kẻ tự xưng là tay đua thiên tài nhất cả nước, nhưng thực ra anh ta là một kẻ bụng dạ hẹp hòi.】
【Đúng là một kẻ tiểu nhân, gã ta chẳng qua ghen tỵ với thân thế của anh trai mình tốt hơn anh ta, cứ lén lút giở trò bỉ ổi.】
"Trương Chính?" Thời Diễm mấp máy môi, lẩm bẩm lại tên người này.
Được lắm, anh đã nhớ kỹ rồi, chính thằng nhãi này đã lén lút hãm hại anh.
Anh cũng không phải là người có tính khí tốt, phàm những tên hãm hại anh đều không có kết quả tốt đâu.
Ừm, tiếp tục nói đi, anh muốn xem thử thằng nhãi này đã làm gì để hại anh.
Ủa?
Sao không nghe gì nữa rồi!
Thời Diễm cúi đầu nhìn, thấy Thời An đang cầm điện thoại, nhíu mày lại, trên màn hình là giao diện tin nhắn.
Nét mặt của Thời An trông rất nghiêm túc, môi mím chặt.
Thời Diễm còn tưởng đã có chuyện gì lớn xảy ra mới khiến cô lộ vẻ mặt này.
Nào ngờ khi anh cúi xuống nhìn thoáng qua, hóa ra chỉ là tin nhắn thông báo tiền đã vào tài khoản mà thôi.
Haizz, tưởng chuyện gì.
Anh còn tưởng có chuyện lớn xảy ra.
【A a a, tiền tiêu vặt được chuyển vào thẻ rồi, khoảnh khắc hạnh phúc là đây chứ đâu.】
【Để xem có bao nhiêu số 0 nào?】
Thời An không giấu được sự vui mừng, tiền mà bố mẹ nuôi yêu quý của cô gửi đã đến.
Cô là người bình thường, chưa từng thấy nhiều số 0 như thế, xin thứ lỗi sự thiếu hiểu biết của cô.
Cô phấn khích đến mức đứng bật dậy, vô tình va trúng Thời Diễm đang nhìn ké tin nhắn khiến anh ôm cằm đầy đau đớn.
"Anh Ba, xin lỗi nhé, giờ em có chút việc phải làm, em đi trước đây."
Thời An mỉm cười xin lỗi rồi rời đi.
Thời Diễm hoảng hốt, ơ em gái yêu quý của anh, em vẫn chưa nói cho anh biết Trương Chính đã tính kế anh như thế nào mà!
Nếu không tìm hiểu rõ thì tối nay anh không thể ngủ ngon được, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào vậy.
Đúng là thử thách tính nóng nảy của anh mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-bi-ca-nha-doc-tam-bong-tro-thanh-con-cung/chuong-14-muoi-may-trieu-tien-tieu-vat-dien-mot-chut-thi-co-lam-sao.html.]
Thời An mặt mày rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Xin lỗi vì đời trước cô chỉ là nhân viên quèn, có đồng nào xào đồng nấy, làm việc vất vả cả đời cũng không thể kiếm được mười mấy triệu tệ, không ngờ bây giờ chỉ riêng tiền tiêu vặt một tháng đã nhiều thế này.
Quả nhiên chỉ cần thành tâm sẽ được linh nghiệm, cô đã cúng Thần Tài cả đời nên kiếp này mới có mệnh giàu sang thế.
Hú hú hú!
(Tiếng gầm rú rợn người) (bò lê bò lếch) (phân liệt) (lên bờ) (vặn vẹo) (co giật) (quằn quại) (bò ngọ nguậy) (đi đứng uốn éo) (tấn công không phân biệt đối tượng) (gây ra tổn thương nguyên tố lớn) (né tránh) (né tránh) (né tránh) (né tránh) (né tránh) (né tránh) (né tránh) (né tránh) (né tránh) (né tránh)
Điên chút thì sao nào?
Thân là thiên kim giả của nhà giàu, cô đã nhận được mười mấy triệu tệ tiền tiêu vặt, cô vui nên cô phát điên một chút thì có làm sao!
Thật muốn túm đại một người qua đường, rồi cười to mà nói lớn lên rằng, tôi là con nhà giàu (ngửa mặt lên trời gào thét), xong thì vọt lẹ.
Khi cô đang hớn hở làm khùng làm điên, giương nanh múa vuốt.
Bạch Tịnh đẩy Tạ Yến Lễ lặng lẽ đi qua trước mặt cô.
Im lặng!
Là sự yên tĩnh của màn đêm!
Là sự im ắng khi vũ trụ nổ tung rồi vạn vật hóa thành hư vô!
Cũng là suy nghĩ muốn c.h.ế.t quách cho xong của cô.
Σ(っ°Д°;)っ
Thôi rồi, trái đất này không chứa nổi cô nữa rồi. Trò hề của cô đã bị người khác phát hiện.
Phải chuẩn bị thôi, cô phải tìm hành tinh khác để sống mới được.
Sau khi Thời An bình thường trở lại, đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng cô lúc này.
Hai người này là ma sao? Sao có thể đi qua mà chẳng có tiếng động gì hết vậy.
Vừa rồi họ đã nhìn thấy bao nhiêu rồi!
Hình tượng của cô chắc chắn đã vỡ vụn tan tành rồi.
Cô có thể g.i.ế.c người diệt khẩu không?
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Thời An vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để biện hộ cho hành động của bản thân.
Cô giọng điệu bình thản, cố gắng vì bản thân mà giải thích, cũng không quan tâm Bạch Tịnh và Tạ Yến Lễ có nghe thấy hay không.
"Gần đây nhận được một vai diễn nhân vật bị tâm thần phân liệt, tôi phỏng đoán tâm lý của nhân vật đó thôi."
Đúng vậy, thiên kim giả nhà họ Thời đã bước chân vào làng giải trí, chẳng qua nhờ bối cánh gia đình nên cô thường đóng các vai diễn văn nghệ. Không là người qua đường thì cũng là nhân vật có đất diễn ít ỏi đến đáng thương.
Có thể nói, cô vào giới giải trí chỉ để trải nghiệm cuộc sống, chút tiếng thơm trên mạng mà thôi.
Đây cũng là ý của Trầm Ngọc Uyển.
Tạ Yến Lễ mở đôi mắt sâu thẳm, khi đi ngang qua Thời An, anh khẽ liếc cô một cái.
Ồn quá!
Trong lòng người phụ nữ này đang gào thét gì thế?
Chẳng lẽ gen lặn loài vượn đã trỗi dậy? Con tinh tinh đen từ trong người cô ta sắp thoát ra ngoài rồi sao?
Chờ tới khi Thời An nhìn lại tin nhắn mười mấy triệu đã vào tài khoản, cô mới tự tin trở lại.
Không tiêu hết số tiền này, sao cô có thể nỡ lòng rời khỏi thế giới này được.
Trong câu lạc bộ nào đó còn N người mẫu nam đang chờ cô yêu thương nữa kìa, sao cô có thể khiến bọn họ đau lòng thất vọng được chứ.
Cuộc sống thật tuyệt vời!
Trở về phòng, cô vừa đến cửa thì ánh mắt sắc lạnh lại quét tới chỗ cô.
Thời An bĩu môi nghĩ thầm.
【Mắt anh còn ghê gớm hơn cả tia laser! 】
【Đôi mắt này đúng là tài sản trân quý của quốc gia, vũ khí công nghệ cao trong tương lai đều phải dựa vào mắt của anh rồi!】
【Mấy thứ vũ khí laser gì đó sao bằng mắt anh được, chỉ một ánh mắt cũng diệt sạch kẻ địch!】
Tạ Yến Lễ bị nói đến mức không được tự nhiên, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không nhìn về phía cô nữa.
Bây giờ anh vẫn chưa thể đuổi cô đi, bằng không sẽ không bao giờ biết được những bí mật trên người cô.