Tiêu Dự đầy vẻ chán ghét,  đẩy  .
 
Ta kéo rèm giường , ghé  tai  nhỏ giọng : "Ta là vị hôn thê của ngươi, Nguyên Tiểu Đao, ngươi xem, đây là ngọc bội của Tiêu gia các ngươi.”
 
Ta áp  bàn tay của , đem hàn khí truyền   thể, giúp hạ nhiệt độ  cơ thể nóng rực của .
 
Tiêu Dự khôi phục một chút thần trí, ánh mắt mơ màng cuối cùng  chút tỉnh táo.
 
“Ngươi nhận   ?" Ta kéo lớp cải trang  mặt xuống, để lộ dung mạo thật.
 
Tiêu Dự  chằm chằm  một hồi lâu, chậm rãi : "Đương nhiên là nhận .”
 
Ta thở phào nhẹ nhõm, lời ít mà ý nhiều  với  chuyện của Tiêu Việt, khuyên : "Ngươi nhẫn nại một chút, chờ Tiêu Việt lật  bản án cho Tiêu gia, nhất định sẽ lấy  tự do cho ngươi.”
 
Mồ hôi  trán Tiêu Dự nhỏ xuống má ,  nhắm mắt ,   tiếp.
 
“Nguyên cô nương,  lẽ   mạo phạm ." Âm thanh lãnh đạm, kiềm chế của  vang lên bên tai .
 
Ta   vì ,  chút đỏ mặt, lắp bắp : "Mạo... mạo phạm như thế nào?"
 
Qua gần nửa canh giờ, Tiêu Dự    mang .
 
Ta giả vờ ngất xỉu ở  giường,  thấy  mặt trắng  râu rầm rì: "Hừ, coi như ngươi may mắn,  chạm  .”
 
Chờ những  đó  ,  lập tức cải trang che mặt, lẻn  khỏi thanh lâu.
 
Sau khi  về nhà, liền thấy Tiêu Việt đang  trong sân chờ .
 
Ta vội vã kể cho   những chuyện xảy  hôm nay.
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tiêu Việt   chằm chằm cổ , thần sắc âm trầm : "Trên cổ áo ngươi  dính thứ gì đó,  đây để  xem.”
 
"Ngươi còn tâm trạng để ý đến cổ áo  nữa hả?!" Ta chỉ  thể tiến  gần, vội la lên: "Chúng    nên nghĩ biện pháp cứu đại ca ngươi  ,  là  nhờ sư phụ giúp đỡ, lẻn  trộm  ?"
 
Tiêu Việt nắm lấy cổ áo , kéo xuống, chọc  dấu răng  xương quai xanh của ,  lạnh: "Nguyên Tiểu Đao, ngươi giỏi đấy, giỏi thật đấy. Có  ngươi ước gì cùng đại ca  chung chăn chung gối, bỏ    cao chạy xa bay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-the-tu-co-phai-ta-qua-nghia-khi-khong/c8.html.]
 
Ta sửng sốt, lời   là từ   nữa đây.
 
07
 
Lúc  trong tình cảnh như vầy, Tiêu Dụ cắn  một cái,  lẽ   dùng một bàn tay đập c.h.ế.t ?
 
Tiêu Việt tự dưng nổi giận vô cớ, đúng là  thể hiểu .
 
Ta cũng   loại dễ chọc, trừng mắt  , : "Tiêu Việt,  và đại ca ngươi vốn dĩ  định hôn ước. Cho dù    và   thành   chăng nữa, cũng chẳng thành vấn đề, ngươi nổi giận cái gì?"
 
Tiêu Việt tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, mặt đen như đ.í.t nồi.
 
Trông   vẻ giận đến điên ,  cố ý trêu chọc: "Làm ? Ngươi sợ    và đại ca ngươi thành , sẽ bỏ mặc ngươi mà  hưởng thụ hạnh phúc riêng ? Yên tâm ,  khi ngươi thành , ba chúng  sống cùng  là  mà."
 
Tiêu Việt đỏ bừng mắt, chửi: "Ngươi thì  cái rắm! Nguyên Tiểu Đao! Ngươi thì  cái rắm!"
 
Còn tự nhận là   sách cơ đấy, gì mà mắng chửi thô tục thế.
 
Ta  để ý tới , Tiêu Việt liền bỏ .
 
Ta vẫn còn đói bụng đây, đành  bếp tìm đại chút gì đó ăn lót .
 
Ăn xong,  đó nghĩ  nghĩ , Tiêu Việt sắp thi cử , cứ tranh cãi thế  cũng   cách .
 
"Này! Ăn hoa quả ?" Ta gõ cửa.
 
Bên trong vang lên tiếng đồ đạc đổ loảng xoảng,   tiểu tử thối  đang đập phá cái gì.
 
Vỗn dĩ chỉ là phòng đang thuê, phá hỏng đồ thì  bồi thường gấp ba  đấy.
 
Ta lấy chân đá văng cửa.
 
Hờ…