"Tiểu Đao,   trở về." Tay Tiêu Việt run rẩy, ánh mắt đầy hoảng sợ. "Ta cần  trở về một chuyến."
 
 
Nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của ,  thở dài trong lòng.
 
 
Nếu Tiêu gia thật sự  xảy  chuyện, bây giờ mà trở về thì chẳng  tự  chui đầu  rọ  ?
 
 
Dung mạo   vốn nổi bật,   thiện tâm giúp đỡ, trong thành   tiếng tăm, nửa cái thành Lâm An ai mà chẳng quen .
 
 
Dù    sống cùng Tiêu Việt hai năm, cũng  tính tình bướng bỉnh của , chỉ  thể   nghĩ cách.
 
 
 đợi đến khi bọn   trở  thì tất cả đều  quá muộn.
 
 
Tiêu gia chìm trong biển lửa rực đỏ ngút trời, khắp nơi vang lên tiếng hò hét gi*t chóc.
 
 
Ta  bên cạnh  ẩn nấp trong bóng tối, chỉ  thấy bên trong vọng  tiếng kêu la thảm thiết thê lương.
 
 
 cả hai chỉ  thể lực bất tòng tâm,  cái gì cũng  , bên ngoài  binh lính canh gác,  thể  trộn lẻn .
 
 
Cả  Tiêu Việt căng chặt, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
 
 
Mãi cho đến rạng sáng, cánh cổng Tiêu gia mới mở .
 
 
Hết t.h.i t.h.ể  đến t.h.i t.h.ể khác  khiêng ,   ném bừa tùy ý  đường phố.
 
 
“Phụ  của , mẫu  của ...... Đó là tam   của , còn  nhị tỷ tỷ của .”
 
 
Tiêu Việt  lao , nhưng  gắt gao giữ chặt .
 
 
"Tiêu Việt! Ngươi mau bình tĩnh ! Nếu ngươi cũng ch, ai sẽ  họ báo thù?"
 
 
Ta ôm chặt lấy , nhắm mắt  cố kìm nước mắt.
 
 
Ta theo sư phụ bôn ba giang hồ hơn chục năm, sớm  quen với cảnh sinh tử biệt ly.
 
 
 Tiêu Việt  từng như ,  là tiểu thiếu gia  nuôi dưỡng từ cẩm y ngọc thực mà lớn lên,   thể chịu đựng  mối thù diệt môn .
 
 
Tiêu Việt hung hăng xoa mặt lau nước mắt, giọng khàn đặc : "Đi, chúng   đến Ký Châu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-the-tu-co-phai-ta-qua-nghia-khi-khong/c3.html.]
 
 
03
 
 
Trên đường  Ký Châu bọn   dám rêu rao, ban đêm ngủ ở quán trọ dân dã, đói bụng thì ăn chút lương khô.
 
 
Suốt hai năm ở Tiêu gia,   tận mắt chứng kiến lối sống xa hoa lãng phí của Tiêu Việt. Nhàn hạ  việc gì  thì rải ngọc trai đầy sân để tiêu khiển,  thì trêu ghẹo những tỳ nữ xinh  trong nhà.
 
 
Đầu bếp tốn bao thời gian để nấu  món ăn,  mới nếm thử hai miếng liền chê   gì mới mẻ, chẳng thèm động đũa.
 
 
Mỗi đêm  khi  ngủ, tỳ nữ đều   sưởi đệm   cho thơm tho ấm áp, chỉ cần  một chút lành lạnh  liền  vui.
 
 
Hiện giờ Tiêu Việt    một lời, lặng lẽ uống loại  một đồng ba chén, gặm bánh nướng khô cứng.
 
 
Hắn từng hưởng vinh hoa phú quý, giờ   chịu đựng cuộc sống tha phương cầu thực như .
 
 
Ngược  khiến     với con mắt khác.
 
 
Trên đường , bọn   qua một châu huyện đang  nạn đói, lúc dừng chân trong quán , liền thấy bên ngoài  dân chúng nghèo nàn, quần áo rách rưới đang  cố thủ sẵn.
 
 
Tiểu nhị ở tửu lầu đối diện mang  một thùng cơm canh thừa, sáu bảy  đồng loạt chen  xông lên, gom tiền mua thùng cơm canh thừa .
 
 
Họ thậm chí  kịp mang về nhà phân chia,  thể chờ nổi mà gấp gáp dùng muỗng tranh  ăn.
 
 
Trên đường ai mà ăn nhiều, ai mà ăn ít,  gây  một trận xô xát.
 
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Một  phụ nữ gầy yếu  lóc kêu: "Để  cho  một chén! Để  một chén  mà! Ta cũng  góp tiền, trong nhà còn đứa nhỏ đang đói đến mức hấp hối ."
 
 
 những   đường đều vội vã, chẳng ai thèm để ý đến nàng.
 
 
Thời kỳ thiên tai hoạn nạn,  thiếu những  bất hạnh khổ cực như .
 
 
“Tiểu Đao,   giúp  đó.” Tiêu Việt nắm một miếng bạc vụn, gian nan .
 
 
Ta gắp miếng thịt kẹp  bánh nướng, gặm vài miếng, lắc đầu : "Cho tiền, nàng cũng  giữ .”
 
 
Đầu vai Tiêu Việt  suy sụp một chút,  chút mê mang : "Ta từ nhỏ sinh  ở Lâm An, nơi xa nhất mà  từng đến chính là kinh thành. Cô cô của  là Quý phi đương triều,  sủng ái vô biên, hiển vinh thịnh vượng. Ta còn cho rằng,  nghèo khổ nhất trong thiên hạ thế gian , chính là mã phu què chân nhà .”