Nguyên Tiểu Đao khi giả trang thục nữ, thật sự   bài bản.
 
Nàng mặc một bộ váy màu hồng nhạt,   cửa Quan Học, mỉm  thẹn thùng với các đồng học  qua  , khiến nhiều  rần rần trêu trọc.
 
Nguyên Tiểu Đao  bỏ bê luyện đao,  hình nàng  như tranh vẽ. 
 
Dung mạo rạng rỡ, tính cách hào sảng,  thêm dáng vẻ yêu kiều, quả là khiến   khó mà  thích.
 
Miệng  chẳng  gì, nhưng lòng thầm đắc ý, cố tình  trò  qua    mặt  , nắm tay nàng thật chặt.
 
Tiểu Đao về nhà liền véo lưng ,  ưa  mãi sai bảo nàng mang đồ đến Quan Học.
 
Nàng   rằng,   những chuyện đó truyền đến tai đại ca, để   từ bỏ hy vọng.
 
Cái  , khi giúp  thì   siêng năng, nhưng đến lượt  thì  cực kỳ lười biếng. Ở nhà, nếu    bưng tận miệng, chỉ sợ nàng chẳng buồn ăn một trái nho.
 
Đại ca gửi thư tới, chỉ  một câu: "A Việt, nếu Tiểu Đao  tình cảm với ,  đương nhiên chúc phúc hai .  nếu  lừa gạt, phụ lòng nàng,  nhất định  tha."
 
Ta , đây là đại ca thành  cho .
 
Xin  với đại ca, nhưng  thực sự thích Nguyên Tiểu Đao.
 
Đêm giao thừa năm ,  buông thả cho Nguyên Tiểu Đao uống rượu.
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Nàng uống say, ở trong sân cầm đao múa lượn, dáng vẻ  oai phong hào sảng,  thoáng chút ngây thơ đáng yêu.
 
Nguyên Tiểu Đao loạng choạng đổ ập  lòng n.g.ự.c , xoa bóp lấy gương mặt ,  bất ngờ cắn  mặt  một cái rõ đau.
 
“Tiêu Việt,  thêm một năm nữa. Chúc con đường tương lai của ngươi rộng mở thăng tiến, vạn sự đều thuận lợi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-the-tu-co-phai-ta-qua-nghia-khi-khong/c23.html.]
 
Chưa kịp đáp lời, nàng  tựa  vai  mà  .
 
Ta ôm nàng, ngẩng mặt lên  bầu trời đêm đầy pháo hoa rực rỡ, lòng thầm nguyện thời gian  thể dừng mãi tại khoảnh khắc .
 
Ta lặng lẽ  trong lòng, Tiểu Đao, chờ  chuyện an bài,  nhất định sẽ thổ lộ tâm ý, nguyện cầu  bên nàng cả đời."
 
,    đợi  ngày .
 
Khi  kinh kinh dự thu,  thấy đại ca.
 
Sau khi bàn luận chuyện lớn báo thù, đại ca  nhắc đến Tiểu Đao.
 
“A Việt, Tiểu Đao  hề  tình cảm nam nữ với .” Đại ca , ánh mắt kiên định. “Trước , ngươi  cố tình  thư gạt .”
 
Ta phẫn nộ, cất tiếng: “Suốt bốn năm qua,  cùng nàng  sống nương tựa lẫn . Huynh dựa   mà  nàng   tình cảm nam nữ với ?!”
 
Đại ca điềm nhiên đáp: “A Việt,   từng cho  cơ hội.”
 
Ta suy sụp tinh thần mà bỏ , nhưng trong lòng hiểu rõ, đại ca luôn là  như , luôn suy tính kỹ càng  khi hành động. 
 
Huynh  một khi  nhận định Nguyên Tiểu Đao, thì  ai  thể tranh đoạt từ  , chỉ là  vẫn  gắng gượng một chút.
 
Ta quyết định đến tìm Lâm Tĩnh Di, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của  đối với Nguyên Tiểu Đao, hy vọng  khi Tiêu gia  minh oan,  và nàng   thể từ hôn.
 
Nàng  lắc đầu,  với  một cách ký trí: “Tiêu Việt, ngươi  từng nghĩ qua ? Nếu ngươi vẫn là tiểu thiếu gia cao cao tại thượng của Tiêu gia, thì ngươi  chút giao tình nào với Nguyên cô nương - đao khách giang hồ ? Nguyên cô nương, đương nhiên nàng  , nhưng nàng  thể cùng ngươi đàm thơ luận phú, đối ẩm ngâm ca cả đời  ?”
 
“Lâm Tĩnh Di, ngươi  sai .” Ta đáp dứt khoát: “Bất luận  là Tiêu Việt  Việt Ẩn, thì Nguyên Tiểu Đao vẫn luôn là  mà  khắc cốt ghi tâm. Còn chuyện  phận  địa vị, xưa nay  từng là trở ngại.”