Nhìn thẳng  ánh mắt , lòng  nghẹn , chẳng thốt nên câu, chỉ khẽ gật đầu.
 
Tiêu Việt thở dài,  hỏi tiếp: "Lâm Tĩnh Di , nàng từng thích , chuyện  từ khi nào?"
 
Ta nhéo nhéo lỗ tai, chậm rãi : "Năm thứ nhất  tới Tiêu gia, ngươi thường dẫn   chơi. Có một đêm, chúng  cùng  ngoài ăn hoành thánh, nửa đường, trời bất chợt đổ mưa. Trên đường một bà lão bán hoành thánh đang dọn quán, ngã trẹo chân,  ở trong bùn. Ngươi liền  qua cõng bà tới y quán, còn  thì đẩy chiếc xe hoành thánh  theo . Cứ như   cả con đường, cũng chẳng hiểu vì ,  bỗng thấy lòng  xao động. Song chẳng bao lâu,  ngươi , ngươi   một vị hôn thê ở kinh thành,  liền dập tắt phần tâm tư .”
 
“Đã sớm như  ." Tiêu Việt ngẩng đầu, nhắm nghiền mắt, khẽ khàng : "Khi đó,  chỉ là một công tử ngông cuồng,  hiểu thế sự. Ta hâm mộ đại ca  một thê tử như nàng, đao pháp cao minh, tự do phóng khoáng. Chẳng qua  hơn thua đôi câu, nên mới thường nhắc đến Lâm Tĩnh Di  mặt nàng.”
 
Vài ngày ,  thể  khấm khá hơn, sư phụ liền giục  mau chóng lên đường.
 
Người bảo   đến Thiếu Lâm, dùng tâm pháp Thiếu Lâm dưỡng kinh mạch, phòng khi để  hậu hoạn, việc   thể trì hoãn.
 
Trước ngày khởi hành, , Tiêu Việt, cùng Tiêu Dự, ba    ánh trăng, uống chung một bình rượu.
 
Chẳng ai mở lời, chỉ  bóng trăng lạnh lẽo, chiếu  ba chén rượu.
 
Khi trăng lên đến đỉnh đầu, sư phụ dắt ngựa chờ  ngoài cửa.
 
"Bảo trọng!" Ta đặt chén rượu xuống, vác đao, đeo tay nải, ôm chặt hai  bọn họ một cái.
 
Từ nay, mỗi  một ngả, núi sông ngăn cách, khó ngày gặp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-the-tu-co-phai-ta-qua-nghia-khi-khong/c19.html.]
 
Khi  xoay lưng,   thấy tiếng Tiêu Việt  la lên: "Nguyên Tiểu Đao! Nhớ về kinh thành thăm !”
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta chẳng dám ngoảnh , sợ   thấy hai mắt đỏ của .
 
Lên ngựa,  cùng sư phụ lao  trong đêm đen.
 
Tiêu Việt từng hỏi: “Vì   chờ tới sáng   thong thả một chút?”
 
Ta đáp: “Người trong giang hồ, chẳng đợi thời gian.”
 
Tiêu Việt , : “Được,  giang hồ Nguyên Tiểu Đao! Hy vọng    danh, ngươi  trở thành đao khách giang hồ hiệp trượng nổi danh vang khắp bờ cõi.”
 
Ta cũng  đáp : “Ngày  thành danh, hy vọng ngươi  là đại thần  muôn dân tán tụng.”
 
Đến đây, cáo biệt.
 
Giang hồ mịt mù hiểm trở, triều đình sóng gió khôn lường.
 
Ta và Tiêu Việt, mỗi  đều  con đường  .