nghiệp đại học,  học bổng du học nước ngoài.
 
Nghe tin  ,  mừng thầm:
“Tốt , khỏi tranh giành tình cảm .”
 
Anh thường bế con đến nịnh , khoe   con trai.
 
  vẫn lạnh lùng.
 
Anh mời  về sống chung,  từ chối:
“Thôi,   quen sống với .”
 
Chị dâu bức xúc:
“Chưa từng thấy ai   như , con cháu  quan tâm gì hết.”
 
Mẹ thản nhiên:
“  cần các  dưỡng già.”
 
Biết   ba căn nhà,  giàu, họ dọn  sống luôn,  chịu .
 
Mẹ đành  du lịch.
 
Ít lâu    đến thu hồi nhà:
“Chào  chị, căn nhà  bà Lâm  bán, phiền  chị dọn .”
 
Anh và chị dâu ngơ ngác, gọi  thì  liên lạc .
 
Hỏi thăm, mới  cả hai căn còn  cũng  bán.
 
Anh chạy đến quán hoành thánh thì thấy  sang tên.
 
Cuối cùng  gọi .
 
 bật loa ngoài,  đáp hờ hững:
“Tìm   việc gì?”
 
Anh hốt hoảng:
“Mẹ đang ở nước ngoài hả? Bao giờ về?”
 
Mẹ:
“Không về nữa.  sẽ sống cùng con gái luôn.”
 
Anh gào lên:
“Sao  bán hết nhà mà  hỏi ý con?”
 
Mẹ lạnh lùng:
“Nhà do  mua,   bán lúc nào là quyền của .”
 
Anh rống:
“Mẹ  để  xu nào cho con? Cả tiệm hoành thánh cũng bán cho  ngoài?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-trong-nam-khinh-nu-chi-co-me-la-thuong-toi/7-het.html.]
 
Mẹ cũng nổi nóng:
“Căn nhà cũ  để  cho , còn đòi gì? So với họ hàng nhà bác ,  còn  hơn .
 
Còn quán hoành thánh? Lần   tới ‘giúp’, chỉ đạo lung tung, chê bai đủ thứ, nhân viên chán  chịu nổi. Giao cho  là phá sản sớm!
 
Ngày  vu khống , bảo hối hận vì  sinh  từ , là ngày  con  chấm dứt. Vậy mà  vẫn lo cho  học đến nơi đến chốn, thế còn  đủ ? Từ nay khỏi liên lạc nữa.”
 
Mẹ  xong,  phòng,  thèm cãi thêm cho bẩn lòng.
 
Anh  phát điên:
“ là con trai mà! Làm  ai chẳng thương con trai? Sao   thể  cho  tiền, nhà…”
 
 nhẹ nhàng khuyên:
“Mẹ nuôi  vất vả,   tham tiền của ? Hơn nữa, tiền  tự kiếm ,  cho ai là quyền của . Em   ý kiến gì cả.”
 
Anh   òa qua điện thoại:
“Sao…   như thế … tiền với nhà đều  là của …”
 
  buồn  tiếp, liền dập máy.
 
—--------
 
 và   tựa   trong sân, cùng ngắm  trời.
 
Mẹ phe phẩy chiếc quạt,  đu đưa  lẩm bẩm:
 
"Ngày xưa  học giỏi hơn  con nhiều lắm,  mà ông bà ngoại con cứ nhất quyết  cho  học hết tiểu học. Mẹ từng quỳ xuống van xin họ, hứa rằng học cũng  ảnh hưởng đến việc nhà. Mẹ  thể dậy lúc 4 giờ sáng,  hết việc  mới đến trường.
 
 họ vẫn  đồng ý, còn bảo con gái mà học hành thì cũng chỉ tốn tiền. Thế là   nghỉ học, ở nhà  đồng,  việc nhà như trâu như ngựa.
 
Năm 18 tuổi, họ nhận sính lễ để cưới vợ cho  con,  đem  gả  nhà bố con. Trước khi cưới  với ông  mới gặp   hai , chẳng  chút tình cảm gì. Sau  đầu tiên  đánh,  bỏ về nhà  đẻ, nhưng họ  khuyên   nhịn. Bị đánh nhiều  quá,  cũng  buồn  về nữa, từ đó  với bên ngoại gần như  qua  gì nữa.
 
Mẹ cứ nghĩ  sẽ nhịn cả đời như .  đến khi  tin Đại Nữu mất,  mới hiểu:   thể yếu đuối mãi như ,  thể để con gái  bước  vết xe đổ của ."
 
  mà nước mắt tuôn  ngừng:
"Vì thế bao năm nay  mới luôn khuyến khích con học hành chăm chỉ, dám theo đuổi ước mơ của ..."
 
Mẹ mỉm , giọng nhẹ như gió thoảng, như đang kể chuyện của  khác:
"Nếu còn sống trong ngôi nhà cũ đó,  chỉ   gặm đến tận xương tủy, mà ngay cả con cũng sẽ  nuốt chửng mất."
 
Mẹ tiếp tục:
"Mẹ cảm thấy như  gửi gắm cả con    của   con . Nhìn con từng bước từng bước thực hiện  ước mơ, sống vui vẻ, tự do,  thật sự thấy mãn nguyện. Hồi nhỏ, bà ngoại của con chỉ  đánh mắng . Từ lúc đó,   thầm hứa,   nếu  con gái,  nhất định sẽ yêu thương con hết mực. Con   gì,  nhất định sẽ ủng hộ..."
 
  sang ôm chầm lấy :
"Cảm ơn  vì tất cả tình yêu và sự ủng hộ   dành cho con suốt những năm qua. Con cũng yêu  lắm,  ơi."
 
(Toàn văn )