Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 91: Hiếu sát thành tính.

Cập nhật lúc: 2025-11-17 00:13:42
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Không cần , tự !"

 

Liễu Thanh La quen khác chăm sóc khi ăn, cảm thấy thoải mái.

 

"Xoẹt!"

 

Đao quang lóe lên, một bóng vấy m.á.u trong chớp mắt ngã xuống, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi, ngay cả canh gà bàn cũng nhuộm thành màu đỏ.

 

"Tí tách... tí tách..."

 

Mũi kiếm vẫn còn nhỏ giọt m.á.u ấm nóng, Độc Cô Vân Khanh nắm chặt trường kiếm, trong mắt một gợn sóng.

 

Liễu Thanh La hồi lâu thể hồn, cho đến khi mùi m.á.u tươi bắt đầu lan tỏa, nàng kinh hãi hỏi: "Ngươi đang gì?"

 

Độc Cô Vân Khanh thản nhiên : "Nàng chăm sóc ngươi , thì đáng c.h.ế.t!"

 

"Đây là một mạng đó!"

 

Nàng thể lý giải, chỉ vì một câu khiến một sinh mạng tươi trẻ mất .

 

"Chẳng qua là lũ sâu kiến thôi, đáng nhắc đến."

 

Độc Cô Vân Khanh đặt đao kiếm xuống, nhanh tiến lên khiêng t.h.i t.h.ể tiểu cô nương , kẻ lập tức dọn dẹp dấu vết, dời bỏ thức ăn bàn, một loạt món mới.

 

Độc Cô Vân Khanh hạ lệnh: “Được , dùng bữa .”

 

Nàng còn tâm trạng ăn uống, ánh mắt của tiểu cung nữ lúc ngã xuống cứ luẩn quẩn trong tâm trí nàng, xua .

 

“Không hợp khẩu vị của nàng ?” Độc Cô Vân Khanh ân cần hỏi.

 

“Ai mấy món ? G.i.ế.c hết !”

 

Độc Cô Vân Khanh một nữa cất tiếng.

 

Liễu Thanh La hồi thần, cầm lấy bát đũa, mặt gượng gạo nặn một nụ còn khó coi hơn cả , “Ta chỉ cảm thấy quá nóng, giờ sẽ dùng bữa ngay.”

 

Trong lúc dùng bữa, nàng khỏi phân tâm, trong đầu chợt nhớ đến vô lời đồn đại trong dân gian.

 

Hoàng đế Bắc quốc là kẻ đoạn tụ chi phích, g.i.ế.c như ngóe, c.h.ế.t tay y thể đếm xuể, từ lão bà tám mươi tuổi đến hài nhi còn trong tã lót, chỉ cần y vui, tất thảy đều khó thoát khỏi cái c.h.ế.t.

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Ăn một bát cơm nhạt thếch, Liễu Thanh La cảm thấy tâm mệt mỏi rã rời, bèn : “Ta về nghỉ ngơi một chút.”

 

Độc Cô Vân Khanh đáp: “Được, đợi cô phê duyệt xong tấu chương sẽ đến cùng nàng.”

 

Trở về Khôn Ninh cung, Liễu Thanh La yếu ớt đổ vật xuống giường, cảm thấy như đống lửa. Tiểu cung nữ hầu hạ nàng thấy nàng lòng yên, bèn rót và mang trái cây dâng lên.

 

Nàng tâm trí ăn uống, chỉ trốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái .

 

Hoàng đế quả là một kẻ điên, chừng ngày nào đó sẽ g.i.ế.c nàng.

 

Thế nhưng, đầu gặp mặt, rõ ràng y tay tương trợ, đưa nàng khỏi rừng sâu, chỉ đường cho nàng. Một ôn hòa như thế, đột nhiên biến thành bộ dạng !

 

Sớm là như , thà rằng y đám bá tánh đ.á.n.h c.h.ế.t, nàng cũng tuyệt đối liếc lấy một .

 

“các đều tránh , đừng cản , cẩn thận sẽ bảo Vân Khanh ca ca c.h.ặ.t đ.ầ.u các !”

 

“Công chúa, Hoàng thượng hạ lệnh, bất kỳ ai cũng phép , xin đừng khó nô tỳ!”

 

“Ngươi cút ngay cho , trong cả hoàng cung chỗ nào là thể , Vân Khanh ca ca , thì đó, ai thể quản !”

 

Trong lúc ồn ào, một nữ t.ử vận y phục hoàng thất Bắc quốc xông , gương mặt non nớt tràn đầy vẻ kiệt ngạo bất tuân, chiếc kim bộ diêu đầu nàng ngừng lay động theo từng bước chân vội vã.

 

Nàng điểm trang nhẹ nhàng, ngũ quan cũng xem như tinh xảo, chỉ là nét mặt vặn vẹo khiến cả giảm vài phần mỹ cảm.

 

Nàng trực tiếp xông đến mặt Liễu Thanh La, giơ tay đánh, nhưng Liễu Thanh La đẩy , nàng phản tay liền trả một bạt tai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-ngheo-xo-xac-dung-so-ta-co-he-thong-cthi/chuong-91-hieu-sat-thanh-tinh.html.]

Nàng ôm lấy gò má đánh, đôi mắt trợn trừng vô cùng kinh ngạc, suýt nữa thì rớt khỏi hốc mắt.

 

“Ngươi... ngươi dám đ.á.n.h !”

 

“Đánh ngươi thì đ.á.n.h , còn cần chọn ngày ?”

 

Liễu Thanh La dùng hết sức lực bạt tai đó, đ.á.n.h đến mức cả bàn tay nàng tê dại.

 

“Ngươi tưởng Vân Khanh ca ca thật sự thích ngươi ? Chẳng qua là vì ngươi vài phần giống T.ử Yên tỷ tỷ mà thôi, nếu T.ử Yên tỷ tỷ về bên cha nương phụng dưỡng hiếu đạo, ngươi nghĩ ngươi cơ hội tiếp cận Vân Khanh ca ca ?”

 

Độc Cô Vân Yên ôm mặt, vươn tay đ.á.n.h tiếp.

 

Chát!

 

Nàng ăn thêm một bạt tai nữa.

 

Tốc độ của nàng quá chậm, Liễu Thanh La luôn nhanh hơn một bước.

 

Liễu Thanh La vung vẩy bàn tay tê dại của , nàng như một kẻ thần kinh, khẽ : “Giờ thì , hai bên má đều đối xứng cả.”

 

“A!”

 

Độc Cô Vân Yên gào thét gần như sụp đổ, liên tục lệnh: “Mau bắt lấy nàng cho bổn công chúa, bổn công chúa tự tay đ.á.n.h nát mặt nàng !”

 

Thế nhưng mặc cho nàng kêu gào thế nào, các cung nữ xung quanh đều nhúc nhích, bởi vì các nàng dám. Đây là mà Hoàng thượng đích căn dặn chăm sóc, dù chỉ thiếu một sợi tóc các nàng cũng dám gánh vác, tội tru di cửu tộc và tự c.h.ế.t, các nàng vẫn phân biệt rõ ràng.

 

Độc Cô Vân Yên càng nghĩ càng suy sụp, ôm khuôn mặt sưng vù chạy ngoài.

 

Nàng lập tức một phong thư, dùng bạch cáp mang . Chỉ cần T.ử Yên tỷ tỷ trở về, thứ đều thể quỹ đạo.

 

Đến lúc đó, nàng sẽ đích đ.á.n.h nát khuôn mặt của nữ nhân .

 

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Liễu Thanh La tìm một cái cớ: “Ta ngoài hóng gió một chút, các cần theo .”

 

Nàng bước một bước, những phía đều theo sát rời, thờ ơ với lời của nàng.

 

Nàng lúc mới nhận , trong cả hậu cung rộng lớn, một phi t.ử nào. Những nơi nàng qua đều cửa đóng then cài, khắp nơi trống trải. Thỉnh thoảng thái giám cung nữ trực ban tuần tra, đều cung kính với nàng.

 

Bước qua hành lang dài, thỉnh thoảng thể thấy t.h.i t.h.ể khiêng . Tiểu cung nữ lo sợ nàng sẽ dọa, chủ động đến mặt nàng : “Hay là nô tỳ đưa cô nương dạo hậu hoa viên, phía thường xuyên khiêng c.h.ế.t , e sẽ dọa sợ cô nương.”

 

“Sao nhiều c.h.ế.t như ?”

 

“Nô tỳ cũng rõ lắm, thể là đắc tội Hoàng thượng, nên mới…”

 

Nhận lời đúng, nàng chợt cúi đầu, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, “Cô nương, chúng đổi chỗ khác , phía đó thật sự là nơi gì.”

 

“Ừm.”

 

Liễu Thanh La là lời khuyên, lập tức đầu trở về.

 

Vốn dĩ nàng nhân lúc đêm tối tản bộ, thăm dò rõ ràng tình hình đường sá xung quanh, tiện cho việc trốn thoát . Kết quả gần nửa vòng, toát những giọt mồ hôi li ti, nhưng nàng vẫn thể nắm rõ đường sá.

 

Hoàng cung cứ như một mê cung, nếu tiểu cung nữ dẫn đường, e rằng nàng còn tìm thấy đường về, chứ đừng đến chuyện lén lút trốn khỏi đây, điều đó thực tế.

 

“Cô nương, trời tối , về nghỉ ngơi ?”

 

Giọng thúc giục của tiểu cung nữ vang lên phía , nàng đành về phủ, trở về cái lồng giam bằng vàng đó.

 

Vừa bước cửa, một mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng mặt, những cung nữ thái giám từng chăm sóc nàng đây đều c.h.ế.t la liệt mặt đất, t.h.i t.h.ể ngổn ngang, thậm chí còn kịp nhắm mắt.

 

Độc Cô Vân Khanh giường, vương một giọt máu. Ánh nến chiếu lên khuôn mặt y, t.ử khí bao trùm khắp nơi, khiến y tựa như Diêm La bước từ địa ngục.

 

Khi thấy nàng, y vỗ vỗ chiếc giường phía , giọng nhẹ nhàng và bình tĩnh, “Lại đây!”

 

Liễu Thanh La cảm thấy chân dính nhớp, những vệt m.á.u khô , tỏa một mùi hôi thối ghê tởm.

 

 

Loading...