Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:42:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cung phụng như tổ tông

 

Liễu Hữu Thành sợ nàng cảm thấy tủi , liền bày tỏ: “Nàng yên tâm, khi chúng thành hôn, nhất định sẽ cố gắng vươn lên, tạo dựng sự nghiệp, để nàng cuộc sống .”

 

Thẩm Đông Linh lập tức với vẻ thâm tình: “Ta tin , hơn nữa cũng thích ở cùng Thanh La, bá mẫu hiền thục hiểu lễ, dù cùng ăn cám nuốt rau, cũng nguyện ý.”

 

Liễu Thanh La chút hối hận khi theo họ ngoài.

 

Nàng đây cái bóng chướng mắt, chỉ ước gì một cái khe nứt mặt đất để chui xuống.

 

“Vậy hai cứ trò chuyện , còn việc, việc khác đây.”

 

Nàng thực sự chịu nổi, tìm một cái cớ rời .

 

Trở về phòng thở phào một , thấy Lộ Châu với khuôn mặt đẫm lệ, cùng đôi mắt đỏ ngầu, chằm chằm cửa.

 

Giữa đêm hôm khuya khoắt suýt chút nữa dọa c.h.ế.t .

 

“Thanh La… ứ… ứ ứ”

 

Nàng đến mức thốt một câu chỉnh, cũng co giật dữ dội.

 

Liễu Thanh La tới vỗ lưng giúp nàng thuận khí, an ủi: “Chẳng qua chỉ là một nam nhân thôi, đưa ngươi ngoài tìm khác ?”

 

mà…”

 

“Đừng nhưng nhị gì nữa, chỉ cần tình yêu đến nhanh, sẽ đau buồn mà chỉ yêu thương.”

 

Liễu Thanh La sợ nàng u uất, lau mặt cho nàng kéo nàng ngoài.

 

Đêm Long Thành đèn hoa rực rỡ, khắp nơi phô bày vẻ phồn hoa.

 

Chưa đầy mười phút , nỗi buồn của Lộ Châu tan biến, thu hút bởi đủ loại món đồ lạ lùng phố.

 

“Ta bảo các chiếm cửa tiệm của , thà hủy nó chứ cho các !”

 

Đi ngang qua tiệm họ thuê, nơi đó vây kín . Viên Cương xách mấy thùng m.á.u ch.ó đen, đổ khắp xung quanh cửa tiệm.

 

Ông lão Phùng ngăn cản , cũng đẩy ngã xuống đất, chỉ thẳng mũi ông lão Phùng mà mắng chửi: “Ta cho ngươi , kể từ khi ngươi cho khác thuê cửa tiệm , nhà ngươi đừng hòng ngày yên !”

Hạt Dẻ Nhỏ

 

“Ngươi con trai ngươi tháng thành hôn ? Vậy thì ngươi hãy mở to mắt mà xem, xem các thể yên rước tân nương cửa !”

 

Lưng còng của ông lão Phùng vốn cong vẹo giờ thẳng tắp vì tức giận: “Ngươi là lương tâm, nếu năm đó thương hại các , ngươi thể cắm rễ ở đây ?”

 

“Đừng nhiều lời vô ích, lão t.ử bây giờ chỉ nhận một sự thật, đó là ngươi cho khác thuê cửa tiệm, ngươi khiến lão t.ử mất đường sống, dồn lão t.ử đường cùng, ngươi cũng đừng hòng sống yên .”

 

Viên Cương sức lực lớn, nắm lấy y phục của ông lão Phùng, như dắt la, vòng vòng cuối cùng ném xuống đất.

 

Có vẻ như vẫn hả , cúi xuống vươn tay túm cổ áo ông lão Phùng. Hắn ở đây nổi tiếng là kẻ hung ác, cũng ai dám ngăn cản.

 

Ngón tay còn chạm ông lão Phùng, một con d.a.o găm sắc bén cắt đứt.

 

“Á!”

 

Ba ngón tay chặt đứt, rơi xuống đất còn nhúc nhích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-ngheo-xo-xac-dung-so-ta-co-he-thong-cthi/chuong-119.html.]

Liễu Thanh La đỡ ông lão Phùng dậy, từ cao xuống: “Giữa đêm hôm khuya khoắt đổ m.á.u ch.ó đen tiệm của , ngươi dám?”

 

Trong lúc chuyện, nàng cắt đứt một tai của đối phương: “Ngươi lời khuyên, cái tai giữ cũng chẳng ích gì.”

 

Viên Cương từ tức giận ban đầu chuyển sang nỗi sợ hãi tột độ, đối phương rõ ràng là một luyện võ, chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, mất cả ngón tay lẫn tai.

 

“Ta đếm ba tiếng, nếu cút, sẽ khiến ngươi hối hận khi đến thế giới !”

 

Liễu Thanh La còn bắt đầu đếm, Viên Cương nhặt những ngón tay và tai đất, chật vật biến mất trong đám đông.

 

Ông lão Phùng cạnh vỗ tay tán thưởng, lòng hả hê, nỗi uất ức trong lòng cuối cùng cũng giải tỏa.

 

Ngay cả chỗ đ.á.n.h cũng còn đau nữa, còn thể với hàng xóm láng giềng: “Loại bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh như , đúng là đáng chỉnh đốn, chắc dám ngang ngược nữa .”

 

“Chẳng , thấy tên đó cũng đáng ghét, từ khi mở tiệm gạo ở đây, cứ dăm bữa nửa tháng đến quán há cảo của ăn chực, ban đầu còn bảo là ghi nợ, đó thì trực tiếp giở thói vô , chỉ ăn trả tiền.”

 

Các chủ quầy hàng khác cũng nhao nhao than vãn: “Chúng đều là buôn bán nhỏ, tổng cộng kiếm bấy nhiêu tiền, ghi nợ trả, chẳng khác nào một ngày công cốc, chúng còn nuôi cả nhà già trẻ.”

 

“Bây giờ tên ác nhân , việc cũng yên hơn.”

 

Không ít để bày tỏ lòng ơn Liễu Thanh La , tự động xách thùng nước đến, lau chùi sạch sẽ những chỗ đổ m.á.u chó.

 

Ông lão Phùng còn mang hoa trồng , đặt hai bên cửa : “Hoa hải đường đang nở rộ, đặt ở hai bên , thật .”

 

“Đa tạ!” Liễu Thanh La lịch sự đa tạ.

 

Ông lão Phùng chống nạnh, già rốt cuộc thể việc nặng, bận rộn một lúc, cảm thấy mệt đến nỗi lưng sắp gãy: “Là đa tạ các , giúp loại bỏ khối u ác tính , tối nay, chắc sẽ đến nữa .”

 

“Chuyện tiện tay thôi mà.” Liễu Thanh La .

 

Giải quyết xong chuyện ở đây, họ đến chợ đêm lớn nhất Long Thành, cùng thả đèn hoa đăng, chơi đến nửa đêm mới về nhà.

 

Trên đường , Lộ Châu trúng mấy nam nhân khôi ngô, chỉ tiếc là ai lọt mắt xanh của nàng, theo lời nàng , mối tình đầu là khó quên nhất, mặc dù họ còn bắt đầu yêu đương.

 

May mà ngoài hít thở, tâm trạng cũng còn buồn bã nữa, còn đến nước mắt nước mũi tèm lem, ngày hôm vẫn tràn đầy sức sống, cất giấu tình yêu sâu trong lòng, dù thể ở bên , cũng chân thành chúc phúc đối phương tìm hạnh phúc của .

 

Khi dùng bữa sáng, Vương Thúy Hoa nhịn mà phát biểu mấy câu: “Từ nay về , ăn uống nết, đừng như quỷ đói đầu thai, trông chúng thô tục.”

 

“Khi ăn cơm cố gắng đừng chuyện, thẳng lưng, đừng xì xào to nhỏ, trông chúng học thức.”

 

“Điểm mấu chốt nhất, tiểu thư Thượng thư phủ gả nhà chúng , việc đều lấy nàng chuẩn, dù hòa thuận, các cũng vẻ bề ngoài, đây là nàng dâu huyết mạch cao quý đầu tiên mà lão Liễu gia chúng đón về, các tuyệt đối đắc tội.”

 

“Cháu đích tôn nàng sinh , cũng là quý giá nhất của nhà chúng , những lời , trong lòng các thể thoải mái, nhưng thoải mái cũng nín nhịn.”

 

Liễu Thanh La ghét nàng lải nhải, cắt ngang lời nàng : “Hôm qua đến là di nương, Thẩm Đông Linh hẳn cũng là thứ nữ, các ?”

 

Nàng như ý coi thường thứ nữ, chỉ sợ Vương Thúy Hoa kỳ vọng quá cao, mơ hồ cho rằng nhà cưới đích nữ.

 

Vương Thúy Hoa đầu hỏi: “Không chứ? Chẳng lẽ họ gả đích nữ đến ?”

 

“Nàng là tam tiểu thư thứ xuất của Thẩm gia, nhưng dù là thứ xuất, vẫn cảm thấy cao với tới nàng , bất luận nàng phận gì, đều cưới nàng.”

 

Liễu Hữu Thành tràn đầy kỳ vọng mối tình .

 

Vương Thúy Hoa thấy con trai như , cũng dịu giọng : “Tiểu thư thứ xuất, thì cũng là tiểu thư Thượng thư phủ, đó là xuất từ gia đình quyền quý, nhà chúng cũng cung phụng như tổ tông.”

 

 

Loading...