Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 113: Sự Sủng Ái Độc Nhất Vô Nhị.
Cập nhật lúc: 2025-11-17 21:42:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Độc Cô Vân Yên thét từ giường bò xuống, kéo vạt long bào của Độc Cô Vân Khanh, gào lên khản cả cổ: “Hoàng , nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t tiện nhân đó, báo thù cho !”
Độc Cô Vân Khanh vốn dĩ đầy vẻ quan tâm, giây tiếp theo liền vô tình kéo vạt áo , lạnh mặt : “Vân Yên, nàng là Hoàng tẩu của , hồ ngôn.”
Độc Cô Vân Yên chới với ngã xuống, mặt đầy vẻ thể tin nổi ngẩng đầu lên, đây còn là Hoàng luôn yêu thương nàng ?
“Hoàng , chúng là ruột thịt, vì một ngoài mà màng tình của chúng ?”
Trước bất kể nàng gì, Hoàng đều chiều theo nàng, chỉ cần là nàng mắt, Hoàng đều chút do dự g.i.ế.c c.h.ế.t.
Dù nàng là nữ nhi, cũng thể tự quyết định hôn nhân của , các quốc gia khác liên hôn, dù Hoàng trả giá lớn đến cũng để nàng hòa .
giờ đây vì một nữ nhân thấp hèn mà màng tình , nàng thật sự thể hiểu nổi.
“Vân Yên, cô nữa, nàng là Hoàng tẩu tương lai của . Nếu tôn trọng nàng , cô sẽ ban cho một khối phong địa, hãy đến nơi khác mà sống .”
Độc Cô Vân Khanh sai đỡ nàng dậy, triệu Cốc chủ Dược Vương Cốc đến, để ông chẩn đoán.
Từ xưa đến nay chỉ vương mới ban phong địa, là nữ t.ử mà Độc Cô Vân Yên phong địa, là vinh dự vô thượng cho nàng .
Nàng còn kêu gào nữa, nàng nhận thức rõ vị trí của Liễu Thanh La trong lòng Hoàng .
Đồng thời cũng còn tin tình yêu nữa, rõ ràng Hoàng thích T.ử Yên tỷ, mà chỉ một năm thôi, quên T.ử Yên tỷ sạch sẽ, thích khác, nàng còn cảm thấy bất bình cho T.ử Yên tỷ.
Cốc chủ sạch vết thương cho Độc Cô Vân Yên, nàng thể chịu nổi, đau đớn đến mức ngất lịm.
Hạ T.ử Yên mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi: “Vân Khanh, những lời nên , nhưng vẫn luôn coi Vân Yên như ruột, nàng ác ý tổn thương đến mức thật sự đau lòng, cũng thể chịu nổi. Chàng thật sự bao che cho hung thủ, cho Vân Yên một lời giải thích ?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Không khí tĩnh lặng như tờ, căn bản ai đáp lời nàng .
Diễn xuất của nàng dù đến mấy, lúc cũng cảm thấy lúng túng, nguyên tại chỗ cũng , đành cứng miệng tiếp tục : “Vân Khanh ca ca, nghĩ đến đại cục, một tâm tư nhỏ hẹp như mà quốc mẫu, chỉ sẽ là tai họa của Bắc quốc.”
“Ngươi đang dạy cô cách việc ?”
Độc Cô Vân Khanh sắc mặt lạnh, đối với nữ nhân ngừng lải nhải vô cùng chán ghét.
“T.ử Yên tuyệt đối ý đó, Vân Khanh ca ca chớ trách!”
“Cái tên của cô cũng là ngươi thể gọi ?”
“Ta…”
“Không việc gì thì khỏi cung , bớt ở mặt Vân Yên mà gây thị phi.”
Hạ T.ử Yên khẽ c.ắ.n môi, trông vẻ đáng thương, cuối cùng mang theo nước mắt rời khỏi cung điện. Nàng hiểu rằng vị trí của Liễu Thanh La trong lòng còn nặng hơn nàng tưởng tượng, chỉ khi loại bỏ chướng mắt , trong mắt Độc Cô Vân Khanh mới bóng hình của nàng .
Độc Cô Vân Yên tỉnh khi bàn tay của giữ thì mừng rỡ thôi, nhưng khi t.h.u.ố.c thấy vết sẹo lớn vẫn sợ hãi ngừng, hỏi: “Tay của bổn công chúa thể khôi phục như cũ nữa ?”
“Không cầm vật nặng thì thể .”
“Vậy vết sẹo đó thể xóa ?”
“Có thể mờ một phần, xóa bỏ thì tạm thời loại t.h.u.ố.c .”
Cốc chủ nhanh chóng băng cho nàng, xách hòm t.h.u.ố.c nhỏ của chuồn mất.
Về mặt lý thuyết thì sẽ để sẹo, nhưng công chúa tính tình thất thường, ông cũng dám quá chắc chắn, e rằng đến lúc đó vì những yếu tố khác mà vết sẹo thể biến mất , thì khó mà giải thích , thậm chí khi còn vì những vết sẹo đó mà bỏ mạng.
“A! Liễu Thanh La, sẽ tha cho ngươi , dù hóa thành quỷ cũng sẽ buông tha ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-ngheo-xo-xac-dung-so-ta-co-he-thong-cthi/chuong-113-su-sung-ai-doc-nhat-vo-nhi.html.]
Cốc chủ tiếng gầm gừ phía , chạy càng nhanh hơn.
Màn đêm như mực.
Liễu Thanh La gốc cây hoa hòe uống ăn bánh ngọt, ghế dựa vắt chéo chân, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.
Mãi cho đến khi một làn gió lạnh lướt qua cổ, khiến nàng giật bật dậy khỏi ghế. Cách đó một mét một nữ t.ử mặc bạch y, đeo mạng che mặt trắng, chỉ lộ đôi mắt cáo trong trẻo và đẽ, trong tay cầm một thanh kiếm mềm, tỏa sát ý.
C.h.ế.t tiệt!
Đây là nhắm nàng.
Không chút do dự, Liễu Thanh La bỏ chạy, phía nhón mũi chân, bay xuống, kiếm mềm trong tay hóa thành lưỡi rắn độc, kiếm khí thẳng tắp c.h.é.m tới eo.
Liễu Thanh La đột ngột ngoắt, tránh đòn chí mạng, đó khẩu s.ú.n.g trong tay xuất hiện, liên tục nổ mấy phát về phía , nhưng đều đối phương tránh .
Ở cách gần như mà thể tránh đạn, xem phim truyền hình cũng là lừa .
Xoẹt…
Không thương từ khi nào, đến lúc nàng nhận thì bên hông ướt đẫm một mảng, m.á.u theo vạt áo nhỏ xuống đất, nhanh liền đông thành băng. Thanh kiếm trong tay nữ t.ử tự mang khí hàn băng.
Nữ t.ử dường như vội g.i.ế.c nàng, mà lấy việc hành hạ chính, để nàng vô vết thương nhỏ. Tuy chí mạng, nhưng đau đớn khôn tả.
Liễu Thanh La một đổi một trăm quả lôi thủ trong Thương thành hệ thống, chúng bất ngờ xuất hiện trong tay khiến đối phương giật .
“Ngươi c.h.ế.t !”
Ầm ầm ầm!
Nàng ngừng ném, mỗi quả đều chuẩn xác vô cùng. Vốn dĩ nàng sức tay lớn đến , may nhờ học vài chiêu từ Độc Cô Vân Khanh, vận dụng xảo kình khiến mỗi quả lôi thủ đều suýt chút nữa nện trúng nữ tử.
Từng tràng tiếng nổ vang lên liên hồi, nữ t.ử ban đầu còn bạch y vướng bụi trần, tựa một vị tiên tử, giờ chật vật chịu nổi, xiêm y cũng rách nát tả tơi, đen sì một mảng.
Không chỉ y phục phá nát, nàng cũng chịu trọng thương nội tạng, bất đắc dĩ động dùng cấm thuật, thi triển một cái chướng nhãn pháp nhanh chóng thoát .
Liễu Thanh La quang cảnh tan hoang xung quanh, thu lôi thủ gian, xuống hành lang điều chỉnh thở.
Sau khi nhà kinh động , nàng nhanh chóng một bộ y phục sạch sẽ. Ngoài sắc mặt chút tái nhợt, dấu vết thương.
“Thanh La, đêm hôm khuya khoắt thế là tiếng gì ?” Vương Thúy Hoa hỏi.
“À, vô vị, nên đốt pháo hoa, kinh động , thật ngại quá. Ta đốt nữa , cũng mau về nghỉ ngơi .”
Sợ nhà lo lắng, nàng xoay phòng.
Cả nhà, trừ Liễu Hữu Thành, đều tin lời nàng .
Liễu Thanh La trở về phòng đốt nến, cởi áo ngoài xem xét vết thương . Các vết thương đều sâu, chỉ là những vết rạch dài hai ba phân, đủ để nàng đau đớn nhưng khiến nàng mất mạng.
Nàng nhẫn nhịn cơn đau tự thoa thuốc, định xuống thì ngã một vòng ôm ấm áp.
“Kẻ nào ?”
Độc Cô Vân Khanh chằm chằm vết thương của nàng, đôi mắt nhiễm một tầng hàn băng, sắc mặt âm trầm đến mức thể nhỏ nước.
Liễu Thanh La lắc đầu : “Ta , rõ mặt nàng , nhưng chắc là hận .”