Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 590: Ngoại truyện – Tô Lỗi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:56:16
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tháng tiền nước nhiều hơn bình thường. Lớn từng mà chút ý tứ nào. Đã 14 tuổi, học hành cũng , bảo cũng . Chỉ ườn trong nhà ăn bám. đúng là xui tám đời mới gả cái nhà ông.”
Lưu Tuệ Lan nhặt đỗ que, cằn nhằn với Tô Kiến Quốc.
Tô Kiến Quốc cũng phiền chịu nổi: “Được , ! Cả ngày , cả ngày . Đã thì ích gì? Nó chọc giận bà ở ? Chẳng chỉ thêm một đôi đũa thôi ? Có gì mà bà phàn nàn nhiều thế?”
Lưu Tuệ Lan đặt mạnh cái rổ rau xuống bàn: “Ông thì hưởng thụ, ông dĩ nhiên là vui . Ông ngoài còn khen ông là . Ông đương nhiên là sướng . Đó là nhà họ Tô của ông, ông dĩ nhiên là vui. là lo việc nhà củi gạo mắm muối đắt đỏ.”
“Con Tô An, thằng Tô Bình đây mới lớn bằng nào, dán bao diêm kiếm ăn. Còn nó thì ? 14 tuổi đầu, ăn cơm xong cái bát cũng để dọn, quần áo cũng tự giặt. Nó coi là nó thật ? đẻ đứa con trai lớn như !”
Tô Kiến Quốc mất kiên nhẫn: “Bà bớt lời . Nó lớn , chuyện . Bà đối với nó, trong lòng nó hiểu. Chờ nó lớn…”
Lưu Tuệ Lan ngắt lời ông : “Chờ nó lớn cái gì? Còn chờ nó lớn nữa ? Chỉ với cái loại rác rưởi như Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh, ông còn trông mong bọn họ đẻ vàng ? cho ông , thằng Tô Kiến Quân cái đó!!!”
“ mà dám trông mong nó hiếu kính á? dám!!!!”
“Hừ! Trước đây là liên lạc với chị nó, nên đến nhà chúng ở tạm một thời gian. Lẽ lúc đó nên mềm lòng. Ở một phát là luôn. Còn hầu như hầu tổ tông. Ông còn bảo bớt lời. Ông xem mấy năm nay, nhận của nó một cái mặt tươi, một câu tử tế nào ?”
“Bà nhỏ thôi!”
“ nhỏ đấy! Dựa cái gì nhỏ? đang ở trong nhà của cơ mà!”
“ gả cho ông, sinh con đẻ cái cho ông còn đủ, còn hầu hạ ông. Giờ còn hầu hạ cháu trai ông. nợ ông từ kiếp ?”
Giọng của Lưu Tuệ Lan và Tô Kiến Quốc hề nhỏ. Tô Lỗi ở trong phòng chứa đồ thấy rõ mồn một. Từ lúc dọn đến, chuyện cãi vã cứ dăm ba bữa diễn một .
Cậu sa sầm mặt, giả vờ như quan tâm, nhưng vẫn cái giọng điệu đanh đá của Lưu Tuệ Lan bức đến sắp ngạt thở. Tất cả đều coi thường . Tất cả đều bắt nạt .
Nghe đối phương còn chạy đến tận cửa móc, Tô Lỗi vốn khó chịu, liền kéo cửa , hung hăng trừng mắt Lưu Tuệ Lan: “ ăn của chú , ở nhà chú , liên quan gì đến bà? họ Tô!!!”
Lưu Tuệ Lan chống nạnh, c.h.ử.i xối xả mặt . Đàn ông con trai lớn từng , cả ngày ườn ở nhà. Đến bữa ăn mới chui , bình thường thì nhốt trong phòng ngủ. Trước đây bà còn thông cảm vì nó tuổi nhỏ, cha . bao nhiêu năm trôi qua, ăn thì ít, mà một chút ý tứ cũng . Cái chổi đổ cũng thèm dựng lên. Lần cháu bà ở cửa cản đường nó, nó đẩy ngã luôn. Ai nợ nó ?
“Tao mặc kệ mày họ gì. Chưa kể cái họ Tô của mày thật còn xem . Coi như mày họ Tô, thì liên quan gì đến tao? Chúng tao nuôi mày mấy năm là tận tình tận nghĩa . Mày chê tao khó ? Thế thì mày tìm chị mày !”
“Ồ, chị mày , bao giờ nữa. Sống thấy , c.h.ế.t thấy xác. Mày còn một đứa , một đứa chị ở đằng đấy. Tiếc là mày sống gì, mày ăn xin đến cửa nhà , cũng chắc thèm liếc mày một cái. Mày chỉ thể như cái kẹo cao su, dính chặt lấy chúng tao. là đồ xui xẻo!”
Tô Lỗi vốn đang ở tuổi nổi loạn, Lưu Tuệ Lan chỉ thẳng mặt mắng, mặt liền tối sầm , hung hăng đẩy mạnh bà .
Lưu Tuệ Lan lảo đảo, lưng đập tường. Bà đảo mắt một cái, “Ái da” một tiếng, lập tức ngã lăn đất: “Ối giời ơi, xong ! Đánh ! Tô Kiến Quốc, cái lão già nhà ông ~”
Tô Lỗi đuổi .
Vốn dĩ đây là lãnh đạo cấp tìm đến nhà máy. Khi đó Tô Lỗi còn nhỏ, Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh đều còn. Cậu ai quản, chỉ thể đẩy đến cho Tô Kiến Quốc, ông chú ruột .
Tô Kiến Quốc và con trai đều đang việc trong nhà máy, còn là công nhân ưu tú, càng gương, nên chỉ thể c.ắ.n răng đưa về nhà, nghĩ bụng cũng chỉ là thêm một đôi đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-590-ngoai-truyen-to-loi.html.]
Nói ông bao nhiêu tình cảm với Tô Lỗi, thì đúng là . Ông ngay cả với Tô Kiến Quân, ruột lớn lên cùng , cũng chẳng bao nhiêu tình cảm, huống chi là Tô Lỗi. Bản ông ba đứa con, giờ thêm cháu nội. Ông thương ai mà chẳng , thương một ngoài.
Tiếc là hàng xóm láng giềng đều chằm chằm. Ông là chú ruột cũng tiện quá. Giờ thì . Ông cũng nuôi bao nhiêu năm, đúng lúc mượn cớ Lưu Tuệ Lan ầm ĩ, đuổi Tô Lỗi .
Không ông dung nổi đứa cháu . Nếu thật sự dung nổi, lúc ông đón về nuôi bao nhiêu năm. Thật sự là đứa cháu quá nổi loạn. "Thượng bất chính, hạ tắc loạn". Ham ăn biếng thì thôi, còn chịu dạy bảo, đủ thứ tật . Bây giờ thậm chí còn động tay động chân với trưởng bối. Vừa Tô Lỗi một cặp bố tai tiếng. Dù thế nào, ông , Tô Kiến Quốc, cũng hết tình hết nghĩa.
Đã đến nước , Tô Kiến Quốc cũng tiếc mấy đồng bạc lẻ. Ông ngoài thuê cho Tô Lỗi một cái kho hàng nhỏ tối, còn mua cho một bao gạo, bảo dọn ngoài ở.
Tô Lỗi bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Tô Kiến Quốc, trong mắt lóe lên sự hận thù. Đừng tưởng tuổi nhỏ mà hiểu bọn họ ý gì. Mấy lớn là giả dối nhất. Lấy để thanh danh, bây giờ dùng xong liền vứt bỏ.
“Tao với mày nhiều như , mày đấy?”, Tô Kiến Quốc trong mắt lộ vẻ kiên nhẫn. là cái đồ chẳng ai ưa nổi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Lỗi lạnh lùng : “Biết .”
“Được. Nhà tao đặt cọc một tháng, thuê một tháng . Ngày mai là thể lấy chìa khóa. Mày cũng lớn từng , tự dựa sức . Chỉ cần siêng năng một chút, cũng c.h.ế.t đói .”
Tô Kiến Quốc xong liền cửa. Tô Lỗi trong lòng phiền muộn. Cậu ở cái nơi quái quỷ một chút nào. Cậu bắt đầu nhớ Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiều.
Tiếc là Kỷ Thanh Thanh c.h.ế.t . Cũng Tô Kiều chạy . Bao nhiêu năm như , một chút tin tức cũng . là đồ bạch nhãn lang (sói mắt trắng) lòng độc ác. Trước ở nhà, luôn mồm lớn lên sẽ đối với em trai. Dùng mấy lời hứa hão để lấy lòng , sống ở nhà như cá gặp nước. Kết quả bây giờ chạy mất tăm.
Tô An và Tô Bình, hai con sói mắt trắng , càng thể trông cậy .
Mặc dù trong lòng mắng c.h.ử.i Tô Kiều, nhưng dường như cũng chỉ Tô Kiều để dựa dẫm. Lúc còn sống, vẫn luôn với , và Tô Kiều mới là chị em ruột cùng một sinh . Chị trách nhiệm với .
Cậu tìm Tô Kiều. Nghe chị xe lửa Nam. Nhớ hành động đây của Tô Kiều, Tô Lỗi mở cửa, trong nhà ai, chút do dự đẩy cửa phòng Lưu Tuệ Lan . Trời đất bao la, tin là chỗ cho dung .
Chờ lúc Lưu Tuệ Lan xách thức ăn trở về, Tô Lỗi biến mất. Căn phòng của bà lục lọi lung tung. Nhìn đống giấy tờ, tem phiếu vương vãi đầy đất, Lưu Tuệ Lan thiếu chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Ba ngày , Tô Lỗi đám đông chen lấn đẩy xuống khỏi xe lửa, vẻ mặt mờ mịt khung cảnh xa lạ mắt. Số tiền mang theo móc túi, chỉ còn năm đồng tiền giấu trong đế giày.
Cậu tìm Tô Kiều. Ban ngày cứ , buổi tối thì ngủ ở ghế đá công viên hoặc mái hiên cửa hàng. Cũng qua bao nhiêu ngày, tay kéo theo một đống đồ lỉnh kỉnh, đó là chai lọ và bìa các-tông nhặt . Bìa các-tông thể lót để ngủ, cũng thể bán lấy tiền.
Cứ việc tiết kiệm, năm đồng tiền cuối cùng cũng tiêu hết. Cậu bắt đầu sống cảnh bữa đói bữa no, lang thang mục đích như một con ruồi đầu để tìm Tô Kiều.
Ban đầu đói. Sau đói quen , ăn nữa, ngược còn thấy buồn nôn. Cũng vì ngủ ngoài đường lâu quá , phát hiện chân bắt đầu sưng phù lên. Cậu mệt, mệt. Cậu bắt đầu nhớ Kỷ Thanh Thanh, thậm chí bắt đầu nhớ Tô Kiến Quân.
Giá như Tô Kiến Quân còn sống, dù ông mắng , đ.á.n.h , cũng chỗ để về.
Bên ngoài chút nào. Cậu cảm giác đói lả. Bụng trướng lên, mệt, buồn ngủ nhưng ngủ . Cậu cũng nghĩ là về căn phòng mà ông chú thuê cho . nghĩ đến việc trộm hết tiền của nhà ông chú, dám về.
Sống ở ngoài thật khó, càng ngày càng khó khăn. Nằm xuống cũng thấy khó thở. Cậu còn hy vọng tìm Tô Kiều nữa. Ra ngoài lâu như , nếm ít khổ sở, cũng thấy ít. Cậu cũng dần dần hiểu một vài chuyện.
Nhiều năm trôi qua, Tô Kiều một chút tin tức. Bây giờ bắt đầu hoài nghi, Tô Kiều rốt cuộc còn sống . còn đường lui, chỉ thể cố nén sự khó chịu, tiếp tục bước về phía …