Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 588: Ngoại truyện – Lý Ngọc Lan

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:56:14
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm 1995, phố Phúc Khánh.

 

Tô Bình tan về nhà, xách theo một phần bánh ngọt mềm, chạy sang nhà để thăm bà ngoại.

 

Anh bẻ bánh thành từng mẩu nhỏ, đặt đĩa, bày mặt Lý Ngọc Lan, miệng lải nhải ngừng.

 

“Bà ngoại, cái gọi là bánh kem, đắt lắm đó. Bà thử xem thích ăn . Nếu ăn ngon thì bà ăn nhiều một chút, con mang về cho bà.”

 

Lý Ngọc Lan đó, lặng lẽ Tô Bình, ánh mắt vẫn hiền từ như .

 

“Bà ngoại, An An gả xa quá. Đi học lâu như , lâu như , bây giờ lâu lắm về. Anh Tả dọn đến nơi xa thế nhỉ?” “Bà xem, nếu họ ở ngay phố Phúc Khánh thì mấy. Con thích Tả, mang An An xa quá. Chúng đều ở bên cạnh An An. Lỡ như cũng giống Triệu Đại Hưng, bắt nạt An An thì bây giờ?”

 

“Bà ngoại, sư phụ Trình tăng lương cho con . Con bây giờ Tổng bếp trưởng của cửa hàng chính, mỗi tháng 160 đồng lận. Tiền con đưa cho bà, bà tiêu ? Bà ăn gì, bà cứ với mợ, bảo mợ mua cho bà.”

 

Nói đến đây, Tô Bình khựng , giọng chùng xuống: “À, con quên mất. Bà gần 6 năm chuyện .”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

“Bà ngoại, con vẫn thích bà chuyện hơn. Con chuyện với bà. An An kết hôn, đến nhà khác . Mẹ và mợ San San cũng kết hôn. Đến lúc đó cũng sẽ đến nhà khác ? Vậy cũng giống An An, lâu mới gặp một ?”

 

“Bà ngoại, nếu San San cũng kết hôn, con chỉ còn một ? Bà ngoại, con San San kết hôn. Mẹ kết hôn là chuyện , nhưng con San San kết hôn. Có con tính lắm ?”

 

“Bà ngoại, giá như con thông minh hơn một chút thì . Con đôi khi nghĩ đến nhiều chuyện thấy vui, nhưng . Con cũng dám với San San, con sợ em ghét con. Bà ngoại, bà xem con bây giờ?”

 

“Bà ngoại, giá như bà thể chuyện thì mấy…”

 

Tô Bình xong, liền một chìm suy tư. Anh trông mong Lý Ngọc Lan thể trả lời. Đã nhiều năm thấy bà chuyện, thậm chí giọng của bà cũng thấy mơ hồ.

 

Rất lâu, lâu , ngay cả khi Tô Bình sắp quên mất hỏi gì. “Bà ngoại… ở đây… chuyện… với con…”

 

Âm thanh đó rõ ràng ở ngay bên tai Tô Bình, nhưng đột nhiên như vọng về từ xa.

 

Tô Bình sững sờ lâu, kịp phản ứng. Một lúc , đầu bà ngoại. Lý Ngọc Lan vẫn như , lặng lẽ , trong đôi đồng tử vẩn đục một hình bóng nhỏ bé, đó chính là Tô Bình.

 

“Bà ngoại, là bà chuyện ? Bà thêm câu nữa thử xem? Bà ?” Tô Bình thể tin nổi, bà ngoại.

 

Đáng tiếc, mặc cho hỏi thế nào, Lý Ngọc Lan cũng mở miệng nữa. Bà chỉ lặng lẽ Tô Bình như , trong mắt tràn đầy sự hiền từ.

 

Tô Bình , bà ngoại dùng bao nhiêu sức lực mới thể câu đó. Anh với , với và mợ. Mọi đều bán tín bán nghi, nghi ngờ là vì quá nhớ bà ngoại chuyện nên nhầm. Lý Ngọc Lan ở trạng thái nhiều năm, thể đột nhiên .

 

Từ khi ngã, Lý Ngọc Lan luôn chiếc ghế nhỏ ở cửa, lặng lẽ về hướng cổng phố Phúc Khánh. Đó là hướng con cái về nhà, là hướng cháu trai cháu gái tan học trở về, là hướng Tô Bình về.

 

Đột nhiên một ngày, bà đầu, về phía Đông Nam. Tô Bình về hướng Đông Nam, hỏi: “Bà ngoại, bà về làng 93 ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-588-ngoai-truyen-ly-ngoc-lan.html.]

Lý Ngọc Lan đầu , lặng lẽ , trong mắt tràn đầy vẻ nỡ. Tinh thần của bà ngày càng kém, ăn uống cũng ngày càng kém. Bà về làng 93. Ông lão nhà bà đang ở đó.

 

Vương Vĩnh Chính lót nhiều đệm mềm lên xe tải, còn trải một tấm nệm cao su. Mấy chị em đưa Lý Ngọc Lan về làng 93.

 

Trở thôn trang quen thuộc, tinh thần Lý Ngọc Lan khá hơn một chút. Bà con láng giềng thuộc đến thăm hỏi. Nghe giọng quê hương quen thuộc, bà vui.

 

Thấy tinh thần hơn, bốn chị em Vương Vĩnh Chính cũng vui vẻ. Mọi với Lý Ngọc Lan nửa tháng, cũng lục tục rời . Vương Vĩnh Chính việc ăn, hàng hứa với giao. Tô Bình . Lưu Hiểu Mai cũng trông coi cửa hàng. Trương Song Song bên còn mấy đứa con chăm sóc.

 

Vương Tiểu Thúy và Vương Vĩnh Thuận ở làng 93. Vương Vĩnh Thuận ở cửa hàng cũng giúp gì nhiều. Quán ăn của Vương Tiểu Thúy cũng cần bà lúc nào cũng túc trực. Bà nhờ Nhậm San mỗi ngày tranh thủ qua xem một chút là . Vương Tiểu Phân cũng thường xuyên về thăm .

 

Một tháng nữa trôi qua, sức khỏe Lý Ngọc Lan bắt đầu . Bà gần như ăn uống gì, thời gian ngủ mỗi ngày nhiều. Bà hiệu cho Vương Tiểu Phân, bảo đều trở về.

 

Vương Tiểu Phân bật ngay tại chỗ, bắt đầu thông báo cho những ở xa, và chuẩn lo hậu sự. Người nhà lục tục trở về. Ngay cả Tô An đang bụng mang chửa cũng đến, Tả Tổ Nghênh dìu, ở phía đám đông.

 

Lý Ngọc Lan yếu ớt mở đôi mắt vẩn đục, chậm rãi đảo qua con cháu đang giường, như khắc ghi hình ảnh lòng. Tốt quá, đều về cả .

 

Cả đời của bà, sinh là cẩm y ngọc thực. Tuy trải qua mấy năm thời kỳ loạn lạc, nhưng may mắn gả cho Vương Khai Phúc, từ chiến trường trở về. Vương Khai Phúc hơn bà mười mấy tuổi, đối xử với bà . Bà chịu cảnh chồng nàng dâu, cũng từng chồng động đến một ngón tay. Cả đời nuôi nấng hai trai hai gái, đều lớn khôn, đứa nào cũng hiếu thuận.

 

Con cái của bà đều sống . Ngay cả con trai cả khiến bà lo lắng nhất, giờ cũng phất lên. Vợ chồng Tuyên Anh hòa thuận, Kiến Dũng nghiệp đại học, phân công công tác. Con trai cả của Vương Vĩnh Chính là Vương Kiến Binh học , theo bố Nam Bắc, tuổi còn nhỏ khéo léo, khôn ngoan. Hai đứa nhỏ bên cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

 

An An kết hôn. Nhìn Tả Tổ Nghênh đang chăm sóc nó là nó sống . Theo quy củ ở làng 93, m.a.n.g t.h.a.i nên đến gần sắp mất, nhưng nó vẫn đến. Ánh mắt Lý Ngọc Lan dám dừng nó quá lâu. Bà sợ Tô An sẽ bước tới, như cho nó, trong bụng nó còn em bé.

 

Tiểu Phân cũng sống tệ. Bây giờ ở nhà thể là một tay che trời. Người duy nhất khiến bà yên tâm chính là Tô Bình.

 

Cả đời bà chỉ một điều hối tiếc. Đó là bữa tiệc rượu năm đó, bà coi chừng Thường Thường cẩn thận, để nó Trần Gia Hoa chuốc cho hai ly rượu mạnh. Nếu bà mải chuyện phiếm, nếu bà để mắt đến Thường Thường, thì Thường Thường của bà bây giờ cũng bố ?

 

Thường Thường của bà thông minh như . Nó nó thương bà ngoại nhất, ăn cái gì cũng chừa cho bà ngoại một miếng. Đi sang nhà khác chơi, cho mấy hạt lạc, nó cũng để dành hai hạt cho bà ngoại. Đứa bé ngoan như , giá như lúc bà coi chừng nó cẩn thận…

 

Lý Ngọc Lan chậm rãi vươn tay về phía Tô Bình. Tô Bình thành tiếng: “Bà ngoại ~”

 

Lý Ngọc Lan cố hết sức sờ soạng giường, móc một cuốn sổ tiết kiệm nhỏ, cũ kỹ, nhét tay Tô Bình. Đây là tiền Tô Bình đưa cho bà mấy năm nay, bà đều tiêu, bảo Vĩnh Chính giúp bà gửi tiết kiệm hết, còn thêm cả tiền con cái biếu đó.

 

Cả đời bà đối xử với con cái thiên vị, nhưng đặc biệt thương Tô Bình. Trước đây bà với , đồ của bà đều sẽ để cho Thường Thường (Tô Bình). Bà sợ trách bà thiên vị, bà chính là thiên vị.

 

Lý Ngọc Lan mấp máy môi, nhưng vẫn lời. Bà gắng sức sang Nhậm San đang bên cạnh.

 

Nhậm San bước tới, nắm lấy bàn tay còn của Lý Ngọc Lan. Nàng Lý Ngọc Lan gì. Lý Ngọc Lan trong lòng trong mắt đều là Tô Bình, thể phát hiện tâm tư của nàng.

 

“Bà ngoại, con sẽ chăm sóc Tô Bình. Cả đời.”

 

Lý Ngọc Lan cô gái với vẻ mặt kiên định mắt, trong lòng nhẹ bẫng. Khóe môi bà nở một nụ mãn nguyện, ý thức chìm bóng tối.

 

 

Loading...