Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 587: Ngoại truyện – Tô Bình (Phần 2)

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:56:13
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh xuất viện. Anh luôn cảm thấy mệt mỏi, thôi cũng mệt, cử động một chút là vã mồ hôi, còn chút sức lực nào. Anh với bố lẽ vẫn khỏe. Bố cứ ngủ nhiều một chút là , ngủ là bồi bổ cơ thể.

 

Anh ở nhà ngủ một thời gian. Mẹ kế càng ngày càng mất kiên nhẫn, là đàn ông sức dài vai rộng mà cứ ở nhà ăn . Bố cũng lên tiếng.

 

Anh thu dọn đồ đạc, với bố là đào quặng. Bố lúc mới mỉm , bảo kế tráng bánh trứng cho ăn, bồi bổ cơ thể.

 

Mẹ kế cũng mắng chửi, còn xin , là nhà áp lực lớn, Tô Lỗi chữa bệnh tốn ít tiền, hiện vẫn còn nợ bên ngoài. Hai quả trứng gà duy nhất trong nhà đều dùng để tráng bánh cho . Bảo nhớ đến cái của gia đình, hiếu thuận. Anh là cả, gương .

 

Anh xách bao tải khỏi nhà, mệt mỏi quá. Mẹ dặn chăm sóc An An. Bây giờ An An nhà . Anh tìm , tìm bà ngoại. Bà ngoại thương nhất. Anh ga tàu hỏa, nhưng mua vé . Anh để về nhà.

 

Anh tìm An An, nhưng sợ nhà họ Triệu nhạo An An một ngốc.

 

Anh còn nơi nào để , chỉ thể đến mỏ quặng ở Ô Trấn. Ký túc xá ở mỏ quặng giường của . Làm xong việc trở về, nhà ăn tập thể thể cho ăn no.

 

Trên đường đến Ô Trấn, gặp một cô bé ăn xin đáng thương. Trông giống An An khi đánh. Cô bé lấm lét khác, một bên mắt đầy vẻ đề phòng, gầy trơ cả xương. Cổ chân là vết thương, da thịt thối rữa.

 

Cô bé còn sức lực, ngửi thấy mùi bánh trứng trong khí, liền từ từ nhặt một hòn đá lên, lạnh lùng , trong tư thế đối đầu.

 

Anh nghĩ, chắc cô bé đói bụng, liền đưa bánh trứng cho cô bé. Giá như lúc An An đói như , cũng cho An An bánh trứng thì mấy.

 

Cô bé nhét bánh miệng một cách liều mạng, giống hệt An An lúc bỏ đói hai ngày, ăn cái bánh màn thầu bột ngô.

 

Cô bé hỏi tên gì. Anh : “Anh tên Tô Bình. Em gái tên Tô An. Ông ngoại đặt tên, hai em cả đời bình bình an an.”

 

Cô bé bằng giọng khàn khàn: “Đây là món ngon nhất từng ăn trong đời. Mắt của thật sạch sẽ. Anh chắc .” Cô bé ném hòn đá xuống bỏ .

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Anh đến mỏ quặng. Anh thật sự khó chịu, đau, còn sức. Anh dậy nổi, cứ vã mồ hôi lạnh. Anh nghĩ chắc bệnh .

 

Anh nhấc nổi cây búa. Anh ở hầm mỏ bò lên . Anh lóc gọi bà ngoại, gọi , gọi An An. Không một ai đáp lời.

 

Anh về làng 93, nhưng tìm thấy đường. Anh về nhà bằng cách nào, bắt xe ở . Sao ngốc thế. Anh là đồ ngốc, đến nhà cũng tìm . Giá như đường về nhà thì .

 

Trong mơ, con đó của , vật lộn ngã gục hầm mỏ, bao giờ lên nữa. Thân hình cao lớn, mà gầy gò, yếu ớt như . Đồng tử dãn , mắt mở trừng trừng. Trông đáng thương quá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-587-ngoai-truyen-to-binh-phan-2.html.]

 

Tô Bình nức nở tỉnh dậy từ trong mơ. Mọi thứ trong mơ khiến khó chịu chịu nổi. Tim đau quá, dừng . Anh tìm thấy bà ngoại, tìm thấy , cũng gặp An An. Không ai cần cả. Không ai cần .

 

Nhậm San thấy tiếng động, từ bên ngoài đẩy cửa bước , giọng đầy vội vã: “Anh Tô Bình, ?”

 

Mọi thứ trong giấc mơ quá chân thật, thật đến mức bây giờ tim Tô Bình vẫn còn co thắt, đau đến thở nổi.

 

“San San, mơ thấy c.h.ế.t . An An đánh, nhiều đ.á.n.h em . Tô Kiến Quân đ.á.n.h em , Kỷ Thanh Thanh cũng đ.á.n.h em , Triệu Đại Hưng cũng đ.á.n.h em . Rất nhiều bắt nạt em . Họ cho em ăn, họ còn bắt em nhiều việc.”

 

“Họ còn bắt nạt nữa. Anh sắp bệnh , khó chịu lắm. Anh về nhà tìm và bà ngoại, nhưng đường. Anh gặp An An, tìm thấy bà ngoại. Không ai cần . Không ai cần cả.” Tô Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhậm San, nức nở.

 

Nhậm San vỗ về lên lưng Tô Bình: “Là giả, đều là giả cả. Kỷ Thanh Thanh c.h.ế.t , chị An An cũng ly hôn với Triệu Đại Hưng . Tô Kiến Quân cũng xử b.ắ.n . Mấy năm tự về làng 93 một ?”

 

“Anh về còn mang rượu kim tử cho em nữa mà. Anh đường về nhà. Bà ngoại và mợ vẫn ở đó, tìm mà. Sao ai cần ? Em cần . Em vẫn luôn cần .”

 

Tô Bình đầu đầy mồ hôi, sợ hãi kéo cánh tay Nhậm San: “San San, lỡ như thằng Tả cũng đ.á.n.h An An thì bây giờ? Nhà bọn họ xa như . Còn , em cũng sắp kết hôn với khác, đến nhà ở. Em đừng đến nhà khác. Lỡ như bắt nạt em thì ?”

 

“Anh em đến nhà khác. Chúng ở nhà ? Anh còn mơ thấy em. Em biến thành ăn xin, là sẹo, một bên mắt em hỏng, mặt cũng sẹo. Cổ chân em đều thối rữa. Anh cho em bánh trứng ăn, em …”

 

Nhậm San trấn an: “Em đến nhà khác. Em ở ngay nhà thôi. Anh Tả mà dám đ.á.n.h chị An An, thì bảo chị An An về đây ở với chúng .”

 

Tô Bình từ từ bình tĩnh : “San San, em thế.” Nhậm San khẽ : “Bởi vì mà. Ở bên cạnh , em cũng trở nên hơn.”

 

“An An lớn lên là kết hôn, dọn đến nhà ở. Em cũng giống An An, cũng lâu lâu mới gặp ?” Giọng Tô Bình vô cùng thấp thỏm. Mấy năm gần đây, chỉ ngoài, mà ngay cả , Vương Tiểu Thúy, cũng luôn nhắc đến chuyện cưới xin của Nhậm San.

 

Đồng tử Nhậm San tối sầm : “Con gái lớn lên đều kết hôn. Nếu sẽ nhạo là ế, ai thèm lấy.”

 

Tô Bình nghiêm túc Nhậm San: “Có thèm lấy. Bọn họ lấy thì lấy. Nếu em gả cho ai, em gả cho . Gả cho thì sẽ đến nhà khác nữa. Chúng ở bên . Anh sợ đ.á.n.h em. Em thông minh, em giúp cùng trông chừng An An. Nếu Tả bắt nạt em , chúng sẽ đón em về, ?”

 

“Anh sợ đường, đến lúc đó em đưa tìm An An!”

 

“Được!”

 

 

Loading...