Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 586: Ngoại truyện – Tô Bình (Phần 1)
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:56:12
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô An thấy cũng khuyên nữa, chỉ nhắc đến một vấn đề khác: “ mà, lẽ trai sẽ vĩnh viễn hiểu tình cảm của em.”
Nhậm San lắc đầu quan tâm: “Không cả. Anh hiểu cũng , hiểu cũng chẳng . Anh đối xử với em, em đối xử với là .”
Tô An cho rằng Nhậm San và trai cứ thế bình lặng sống bên . Cho đến bốn tháng , khi Lý Ngọc Lan qua đời, Nhậm San nắm lấy tay Lý Ngọc Lan mặt , hứa rằng cả đời sẽ chăm lo cho Tô Bình.
Vương Tiểu Thúy tìm Nhậm San chuyện. Nói chuyện xong, bà cũng quản nữa. Bà văn hóa thấp, thông minh bằng bọn trẻ, cũng Nhậm San. Cứ thuận theo tự nhiên .
Tô Bình vẫn cứ vô tư lự. Tô An bèn kích động : “Chị và Tả kết hôn, sẽ dọn đến nhà ở. San San cũng lớn , chờ San San kết hôn, cũng dọn đến nhà .”
Miếng xương hầm trong miệng Tô Bình bỗng dưng hết ngon. Anh ngây tại chỗ, lâu, lâu.
Cả ngày hôm đó đều ủ rũ. Anh San San đến nhà khác. Anh bây giờ. Anh nhớ bà ngoại.
Buổi tối, mơ. Trong mơ, bố trở về thành phố. Mẹ dắt hai em xe xa, bộ xa để đến tìm bố.
Trong thành phố thật náo nhiệt, cửa hàng, trung tâm thương mại. Họ ai cũng tiền, nhiều xe đạp. Mẹ vui chút nào, thường xuyên . Bà nội mắng , bố cũng mắng .
Mẹ . Mẹ mắt đỏ hoe, nắm tay , dặn nhất định chăm sóc An An. Mẹ : “Theo bố, hai em con sẽ hộ khẩu thành phố. Coi như ở trong thành tìm việc tạm thời, cũng hơn là về quê đào đất với .”
Mẹ kế . Bà cứ nhẹ nhàng vài câu là bố đ.á.n.h . An An bé nhỏ thường sợ đến phát run. Hai em nhốt ngoài cửa, dầm mưa. Hai em dán bao diêm ánh đèn dầu, dán đến mức ngủ gật.
An An xới cơm nhiều hơn một chút, kế gõ nhẹ bát. An An sợ run cả , rơi cái bát, thế là đánh. Anh che cho An An, cái ghế đẩu ném trúng vai, tím bầm. Mẹ dặn chăm sóc An An, chăm sóc .
Bố hai ngày ăn cơm. Anh lén giấu một cái bánh màn thầu bột ngô cho An An. An An thấy mà mắt sáng rực, ăn ngấu nghiến như sắp c.h.ế.t đói. Anh đau lòng. Giá như thể kiếm tiền nuôi An An thì .
An An đến tuổi dậy thì, lôi giữa sân đánh. Bố và kế nó là đồ ăn trộm. Anh vứt cặp sách, ôm An An lòng. An An sợ hãi, run rẩy ngừng, giống như con ch.ó nhỏ sắp c.h.ế.t cóng ngoài trời tuyết mùa đông. Anh đau lòng quá. Mẹ bảo chăm sóc An An.
Bà Tần đưa hai em về nhà, cắt ống quần vá hai miếng vải cho An An. Bà mua b.ăn.g v.ệ si.nh cho An An.
Anh lén đem bao diêm dán xong ở nhà giao. Mỗi lấy một ít, lén mua b.ăn.g v.ệ si.nh cho An An. An An sợ hãi, sợ đến dám đưa tay nhận. May mà phát hiện.
An An nhạo. Em dám ngẩng đầu, cứ lom khom. Anh đ.á.n.h mấy thằng con trai bắt nạt An An. Anh hỏi bà Tần. Bà Tần mua áo lót cho An An. Anh An An nhạo. Anh trộm tiền gối của kế, mua áo lót cho An An.
Mẹ kế mách lẻo. Bố đá cho một phát văng . Cằm đập xuống đất, m.á.u chảy ngừng, ướt đẫm cổ. An An sợ đến phát . Bố đ.á.n.h nữa. May mà đ.á.n.h An An.
An An dám gắp thức ăn. Anh gắp thức ăn cho An An. Bố mắng hai em là đồ giáo dục. Anh sợ. Anh bảo An An ăn. An An run rẩy ăn hết miếng trứng xào hẹ. Buổi tối, em lén , với : “Anh ơi, trứng xào hẹ ngon thật.”
Anh xoa mái tóc vàng khô ráp của An An, với em : “Anh sẽ cố gắng ăn cơm, mau lớn lên. Sau bố và kế sẽ dám bắt nạt em nữa. Chờ kiếm tiền, sẽ mua thật nhiều trứng gà cho em ăn, còn thịt nữa.”
Bố cho An An học, An An nghỉ học học việc. An An quỳ xuống. Lúc , dặn hai em học hành cho . An An thông minh như , học xong sẽ tiền đồ, thể biên chế nhà nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-586-ngoai-truyen-to-binh-phan-1.html.]
Anh với bố sẽ nghỉ học. Anh kiếm tiền cho An An học. Dù cũng thích học. Thầy giáo cũng khiếu học.
Anh đến Ô Trấn đào quặng. Làm , tháng đầu tiên chỉ mười một đồng. May mà ở đây ăn cơm miễn phí. Mười một đồng đưa hết cho bố. Anh cho An An ăn một quả trứng gà . Bố ít tiền quá.
Anh với Lưu là hai ca. Anh mua trứng gà cho An An ăn. Rất mệt, vất vả. Tay đau nhức nhấc nổi, ê ẩm. Lúc ngủ cũng đau. Hai tay phồng rộp. Vết phồng vỡ , lộ thịt non bên trong, rát bỏng. Da còn kịp lành mài rách. Anh Lưu thấy đáng thương, cho t.h.u.ố.c đỏ và băng gạc.
Anh cố gắng ăn nhiều cơm, ăn thật nhiều cơm, đào thật nhiều quặng, kiếm tiền cho An An ăn trứng gà, mua b.ăn.g v.ệ si.nh cho An An, đóng học phí cho An An.
An An Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh gả cho Triệu Đại Hưng. Mẹ bảo chăm sóc An An. Anh lo c.h.ế.t. Lúc tìm An An, An An em bé. Anh bảo An An theo . Anh đào quặng lương, thể nuôi sống An An.
An An trông da thịt hơn. Em ở nhà họ Triệu còn hơn ở nhà . Em ăn cơm chung, còn dám gắp thức ăn, còn ăn thịt. Mẹ chồng tuy mắng c.h.ử.i nhưng đ.á.n.h em . Chỉ là đứa bé lời. Em cuối cùng em cũng nhà.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Anh hỏi An An: “Em vui ?”
An An : “Em vui. Cuối cùng em cũng rời khỏi cái nhà đó. Mẹ chồng dữ, nhưng chờ em sinh con xong sẽ thôi. Anh ơi, cũng sống thật , em liên lụy nữa. Em nhà .”
Em ngậm nước mắt mỉm . Lòng nặng trĩu. Anh sợ An An liên lụy.
An An theo . Anh chút đau khổ. Anh cần nuôi An An, cần lo cho An An học nữa. Anh gì.
Bố và kế , để dành tiền cưới vợ cho , bảo cố gắng , giúp đỡ gia đình, vì gia đình đang dễ dàng.
Trong mơ, đào quặng, vẫn ít khi về nhà. Bởi vì ở nhà giống như thừa. Bố, kế, Tô Kiều và Tô Lỗi mới là một gia đình. Giá như An An còn ở đây thì .
Anh nhớ An An. Anh thăm An An. Tiêu Kế Lương An An học đưa cơm cho con, gặp .
Anh đào quặng. Lúc về nhà ăn Tết, cuối cùng cũng gặp An An. An An trông vẻ . Anh hỏi An An khỏe , An An khỏe.
Một nữa trở về, tìm An An. Anh thấy Triệu Đại Hưng đ.á.n.h An An. Anh tức giận, đ.á.n.h Triệu Đại Hưng. Bố và kế lôi về, với : “Vợ chồng cãi là chuyện bình thường. Mày như , chỉ khiến An An thêm khó sống. Mày xem trong sân bao nhiêu cặp vợ chồng cãi vã, đ.á.n.h .”
“Chính vì mày là đồ ngốc, nên mới coi thường An An. Sau mày bớt tìm An An .”
Anh chút đau khổ, nhưng cũng thật sự dám tìm An An nữa. Anh lén hai , xa xa xem An An , nhưng gặp.
Ăn Tết, An An cũng về. Anh hỏi Triệu Đại Hưng. Triệu Đại Hưng trong nhà khách, An An là chủ nhà nên tiếp khách.
Anh đào quặng. Bố và kế gọi về, Tô Lỗi bệnh. Họ là em ruột, bảo nhất định cứu Tô Lỗi. Anh em ruột là giúp đỡ lẫn , giống như và An An . Nếu Tô Lỗi sẽ c.h.ế.t.
Anh hiểu, nhưng cũng Tô Lỗi c.h.ế.t, mặc dù ghét nó. Anh và Tô Lỗi cùng đưa phòng phẫu thuật. Ra ngoài, thấy khó chịu, đau quá. May mà chị y tá chăm sóc. Bố : “Tô Lỗi nghiêm trọng hơn mày nhiều. Nó còn nhỏ, yếu ớt, hiểu chuyện bằng mày, nên cần bố chăm sóc nhiều hơn. Mày cứ lời chị y tá là .”