Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 583: Ngoại truyện — Nhậm San (Phần 1)

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:56:09
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhậm San mọc răng khôn, nửa bên mặt sưng vù, còn phát sốt.

 

Tô Bình lo lắng vô cùng, cũng tinh thần. Hết giờ liền chạy nhanh về nhà, khắp nơi hỏi thăm mẹo dân gian chữa đau răng.

 

Nhai hạt tiêu, chườm lạnh, súc miệng nước muối, bấm huyệt, thậm chí ngậm tinh dầu, ngậm rượu trắng, c.ắ.n gừng lát. Anh cẩn thận dùng cuốn sổ nhỏ ghi nhiều mẹo.

 

“San San, em còn khó chịu ? Em uống cháo ? Anh dùng thịt băm hầm nhừ , uống trực tiếp là , cần nhai, răng sẽ đau. Mẹ em hai ngày nay ăn uống gì.”

 

Nhìn Nhậm San tinh thần uể oải, Tô Bình mặt đầy lo lắng.

 

Nhậm San an ủi : “Không , em xem bác sĩ . Bác sĩ mọc là hết. Em uống chút t.h.u.ố.c giảm đau là . Anh Tô Bình ăn cơm .”

 

Tô Bình cũng chẳng thiết ăn uống. Anh bất giác nhớ lời Lục thẩm khoe khoang trong bếp .

 

“Nhà ông già, quanh năm dùng kim tử ngâm rượu. Kia mới là thứ . cũng uống ké, cơ thể khỏe re. Sức khỏe , bệnh tật gì cũng tìm đến. Mấy mà hôm nay đau chỗ , mai đau chỗ , gầy như que củi, đó là do thể trạng yếu.”

 

“Mọi xem sắc mặt , hồng hào ? cho các , rượu kim tử bổ lắm, cực kỳ bổ. Lão thầy t.h.u.ố.c nào đó , nó giúp tư âm, ôn dương, trị ho, lưu thông máu, tan m.á.u ứ, ngũ tạng trong bụng đều bổ hết.”

 

Lục thẩm giơ ngón tay đếm, đếm liền một lúc mười mấy cái lợi ích, thiếu điều rượu kim tử là thần đan diệu dược. Tô Bình chăm chú.

 

Anh thứ . Nhà chú út ở làng 93 . Tết năm ngoái, ông chú út còn lấy mời . Anh và San San cũng uống một chén nhỏ, là bỏ ít đường phèn, ngọt lịm.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Nghĩ đến Nhậm San ở nhà, Tô Bình liền quấn lấy Lục thẩm: “Lục thẩm, thẩm bán cho con một ít . San San nhà con ốm, con bồi bổ cho em . Em ăn cơm , em đau răng.”

 

Lục thẩm lắc đầu: “Thứ đó bán . Tổng cộng cũng bao nhiêu, với ông nhà còn đủ dùng. Mà ở trong thành phố , hái chút kim tử cũng chẳng chỗ mà hái.”

 

Tô Bình mà động lòng. Về đến nhà, thấy bộ dạng ốm yếu của Nhậm San, càng thêm sốt ruột.

 

“San San, Lục thẩm rượu kim tử thể chữa khỏi bệnh. Anh tìm cho em nhé, em ráng chịu một chút.”

 

Nhậm San mơ mơ màng màng gật đầu: “Ừm ừm.”

 

Tô Bình cầm tiền, đầu luôn. Anh bắt xe lửa về làng 93. Anh đến nhà chú út mua rượu kim tử về cho San San bồi bổ. San San ốm, khó chịu lắm.

 

Nhậm San tối hôm ngủ sớm, hề Tô Bình trở về ngoài ngay trong đêm. Sáng hôm Vương Tiểu Thúy thức dậy thấy Tô Bình, cũng chỉ nghĩ là .

 

Mãi đến trưa, Trình Khang đạp xe đến tìm , mới Tô Bình hôm nay đến tiệm cơm.

 

Tô Bình chăm chỉ, hiếm khi trễ về sớm, càng đừng là nghỉ phép. Trình Khang sợ học trò của xảy chuyện gì, yên tâm nên qua xem thử.

 

Tô Bình mất tích.

 

Tin tức cả nhà họ Vương náo loạn, bắt đầu điên cuồng tìm . Những nơi thể tìm đều tìm. Đến tối mịt vẫn thấy . Nhậm San cũng sắp phát điên.

 

Cô đạp xe tìm khắp nơi, cả tỏa lạnh.

 

Tìm hết đến khác, đến chỗ Tô Kiến Quốc ở nhà máy đồ hộp, chỗ ông Triệu, ông La, ông Thái, Sở Thục Ngọc, công ty thương mại Bình An, xưởng mút xốp của vợ chồng Lưu Hiểu Mai đều tìm.

 

Tô Bình hứa với sẽ chạy lung tung, lời. Mọi đều nóng như lửa đốt, chỉ sợ gặp chuyện gì.

 

Cả một đêm ai ngủ. Bên công an cũng báo án.

 

Sáng sớm hôm , bên công an báo tin, Tô Bình trốn vé tàu nên giữ , bảo gia đình đến đón.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-583-ngoai-truyen-nham-san-phan-1.html.]

Mọi một đêm tìm kiếm mệt mỏi vội vàng theo đồng chí công an ga tàu hỏa.

 

Tô Bình trông lem luốc, co rúm dựa tường, thấp thỏm nhân viên đường sắt mặc đồng phục.

 

Nhậm San từ bên ngoài xông , thấy Tô Bình liền lao tới ôm chầm lấy . Đó là cảm giác vui sướng của thoát khỏi tai ương. Cô sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Tô Bình “Á” lên một tiếng, âm thanh đầy đau đớn.

 

Dọa Nhậm San sợ hãi, vội vàng buông . Lúc cô mới chú ý thấy một tay nắm chặt, co cứng ở bả vai, thể cử động.

 

“San San, đau, đau quá.”

 

Mặt Nhậm San đen như mực, đầu chằm chằm mấy vị nhân viên đường sắt mặc đồng phục: “Các đ.á.n.h ?”

 

Các nhân viên công tác chỉ cảm thấy một luồng lạnh ập đến, theo bản năng vội xua tay: “Không , .”

 

Tô Bình thấy Nhậm San nổi giận cũng sợ, dè dặt kéo kéo vạt áo cô: “San San, . Mấy đồng chí bắt nạt , còn giúp nữa.”

 

Qua lời kể của Tô Bình và các đồng chí nhân viên, Nhậm San mới , Tô Bình một trộm về làng 93 để xin rượu kim tử cho cô.

 

Ông chú út dùng chai truyền dịch cũ đựng cho sáu chai, cẩn thận bỏ bao tải cho .

 

Trên đường về, tiền trộm mất ở ga tàu hỏa. Không tiền mua vé, sợ Nhậm San đau nhiều, liền liều trốn vé lên tàu.

 

Người quá đông, cố che chở mấy chai thủy tinh, dồn tận cuối toa. Cửa tàu hỏa đóng kẹp luôn cái bao tải ở bên ngoài.

 

Anh cứ thế nắm chặt bao tải buông. Chuyến tàu chạy hơn ba, gần bốn tiếng đồng hồ, giữa đường dừng. Tô Bình nắm chặt bao tải chịu thả tay, vì tiền mua vé nên cũng dám mở miệng cầu cứu ai. Cứ như , dựa ý chí kiên cường, nắm chặt bao tải suốt chặng đường từ thành phố khác về đây.

 

Hơn 100 km.

 

Chờ đến khi nhân viên công tác phát hiện , tay cứng đờ. Mặc cho khuyên thế nào, cũng nhất quyết buông, cứ túm chặt cái bao tải. Mãi cho đến khi tàu đến trạm, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, mới mang sáu chai rượu kim tử xuống tàu nguyên vẹn.

 

Nhân viên công tác nhấc cái bao tải đựng đầy chai truyền dịch lên bàn, cảm thán : “Ý chí của đồng chí thật khiến chúng khâm phục. Anh nhà bệnh, mang về cho nhà bồi bổ, đồ vật nhất định thể mất.”

 

Qua đối thoại, họ cũng hiểu Tô Bình đầu óc lanh lợi. Tấm lòng , thật sự quá hiếm .

 

Tô Bình như dâng báu vật, với Nhậm San: “San San, rượu kim tử. Anh xin của chú út. Chú lấy tiền. Lúc chú đ.á.n.h xe bò đưa , lén nhét tiền túi chú . Cho em uống bồi bổ, uống xong em sẽ khỏe, ốm nữa. Chờ em uống hết, mua cho em.”

 

Nhậm San Tô Bình với vẻ mặt mệt mỏi nhưng nụ ngây ngô, đau lòng tức giận, nước mắt kìm cứ thế trào .

 

“San San em đừng . Có em đau ? Uống một ngụm , uống một ngụm.”, Tô Bình một tay cứng cử động , vội vàng dùng tay chỉ mấy chai truyền dịch bàn.

 

Nhậm San vỗ nhẹ lên vai : “Em với chạy lung tung mà. Anh cả nhà lo lắng lắm ?”

 

Tô Bình thu nụ , rụt cổ: “San San, tối hôm với em mà. Anh tìm rượu kim tử cho em, em còn ‘ừm’ mà.”

 

“Tay còn đau ?”

 

“Đau, cử động .”

 

“Đi, mau đến bệnh viện xem.”

 

“San San, rượu, rượu… rượu của chúng .”

 

 

Loading...