Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 581: Ngoại truyện — Ngải Tiểu Lan (Phần 2)
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:56:07
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngải Tiểu Lan chút mong chờ, nhưng A mỗ mua thịt và xăng đan về. Bà trở về tay , tự nhốt trong phòng.
“A mỗ, bà ?”, Ngải Tiểu Lan chút lo lắng. Cô bé đợi một lúc, vẫn quyết định đẩy cửa , thấy A mỗ bên mép giường, hai vai buông thõng, thút thít . Cô bé vội vàng hỏi.
A mỗ cuối cùng nhịn , ôm chầm lấy Ngải Tiểu Lan mà nấc lên.
Bà bán ngô 81 đồng, nhưng trong đó, tám tờ tiền “Đại đoàn kết” mệnh giá 10 đồng đều là tiền giả. Cả năm nay coi như công cốc.
Ngải Tiểu Lan xem A mỗ thương tâm, trong lòng cũng thấy xót xa.
Gương mặt A mỗ dạo vì thu hoạch mùa màng mà phơi nắng đến đen sạm, già nua, gầy gò, đôi tay cũng thô ráp vô cùng. Cô bé nhớ hình ảnh A mỗ cõng ngô về nhà thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng, ngực, và cả tóc bà. Cô bé nhớ thời gian , theo A mỗ xuống ruộng tưới nước, nhổ cỏ vất vả.
Bây giờ tất cả đều uổng công, cô bé cũng theo A mỗ mà hu hu .
A Lỗ ca tiếng một lớn một cao của hai phụ nữ, thế mà run rẩy vịn tường lên. hai bước liền ngã xuống đất, còn đổ chậu thức ăn cho gà, hạt ngô mã trong chậu vãi đầy đất.
Có lẽ thấy Ngải Tiểu Lan quá thương tâm, buổi tối A mỗ lén với Ngải Tiểu Lan: “Phân Khối, con đừng lo. Ta tiền, đủ cho con và A Lỗ tiêu. Là tiền cha A Lỗ và A Lỗ hái t.h.u.ố.c kiếm . A mỗ đều cất kỹ động đến. A mỗ vẫn còn , sẽ tiết kiệm thêm cho các con.”
A mỗ ngoài thuê ngắn ngày, giúp xới đất. Những ruộng ngô thu hoạch xong, gốc ngô bám chặt đất, mặt đất khô cứng, dùng cuốc chim bổ mạnh xuống mới lên .
A Lỗ ca A mỗ về nhà ngày càng muộn, đầu tiên chuyện với Ngải Tiểu Lan.
“Phân Khối, em cõng lên núi . Không xa , ngay đỉnh núi . Trước đây lúc hái thuốc, phát hiện ở đó một đám mao lão hổ, bây giờ chắc là hái .”
Ngải Tiểu Lan mắt sáng lên: “Bán tiền ạ?”
Nghe đối phương khẽ "ừ" một tiếng, Ngải Tiểu Lan cõng A Lỗ ca ngay. Anh gầy, là xương.
Dựa theo lời chỉ đường, quả nhiên tìm một vạt thuốc. Ngải Tiểu Lan theo chỉ dẫn của hái một gùi đầy, mồ hôi ướt đẫm đầu, nhưng giấu niềm vui mặt.
A Lỗ ca cô bé lâu.
“Bán bao nhiêu tiền? Bán tiền , A mỗ sẽ cần ngoài thuê nữa ?”, Ngải Tiểu Lan xổm đất đầu A Lỗ ca. Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô bé, khiến cả cô bé như mạ một lớp ánh sáng vàng. Giọng cô bé mang theo niềm vui sướng. Tiểu Phong cảm nhận sự vui vẻ của cô, cứ quấn quýt bên cạnh.
Treo cái gùi lên lưng A Lỗ ca, Ngải Tiểu Lan cõng về nhà. Đi ngang qua một ngã rẽ đỉnh núi, A Lỗ ca vỗ vỗ vai Ngải Tiểu Lan: “Thả xuống , nghỉ một lát.”
Ngải Tiểu Lan đặt lên tảng đá bên cạnh. Từ đỉnh núi xuống chân núi, là một thôn xóm cổ xưa xây bằng gỗ, từng mảnh ruộng đồng, ánh mặt trời, cây cỏ, dòng suối, những bông hoa dại tên đồng, lương thực mọc lên từ đất, khói bếp lượn lờ, tiếng gà gáy ch.ó sủa. Sự ấm áp của thiên nhiên thể chữa lành tâm hồn.
A Lỗ ca liếc Ngải Tiểu Lan đang tràn đầy sức sống. Đôi mắt cô bé sáng long lanh, da so với đây đen nhiều, nhưng trông khỏe mạnh và giàu sức sống hơn hẳn.
Hít một thật sâu, đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng.
Anh chỉ con đường nhỏ cách đó xa, với Ngải Tiểu Lan: “Anh chút y thuật. Anh em đang giả vờ quên mất chuyện quá khứ. Bây giờ A mỗ em, em đường nhỏ xuống, theo đường nhỏ mãi, lật qua ngọn núi còn một khu rừng, xuyên qua khu rừng là thể lên đường lớn. Lên đường lớn , em về hướng Bắc, thẳng, qua một thôn núi là thể đến thị trấn. Tới thị trấn, em cứ hỏi bến xe…”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nói , A Lỗ ca từ trong túi móc một nắm đồ nhét tay Ngải Tiểu Lan, đẩy cô bé một cái, bảo cô bé mau.
Ngải Tiểu Lan chút ngơ ngác. Cô bé vật trong tay, là tấm bản đồ lộ trình vẽ bằng bút chì tờ giấy vở vàng ố, còn tiền: một tờ 10 đồng, hai tờ 2 đồng, một tờ 5 hào và ba tờ 1 hào, thậm chí còn mấy tờ tem phiếu.
“Anh tiền! Anh tiền mà lấy ? A mỗ lâu như .”
Tại Ngải Tiểu Lan tức giận như ? Bởi vì gã câm c.h.ế.t tiệt đuổi cô bé .
Cô bé hầm hầm mặt, đeo gùi, dắt theo Tiểu Phong về nhà. Cứ ném ở đây , cho sói ăn thịt. Như trong nhà chỉ còn và A mỗ.
Trời dần tối, A mỗ vẫn về. Mấy ngày nay bà đều tối mịt mới về đến cửa. Tiểu Phong cũng về. Sống Lâu, Thịt Viên và Cuốn Cuốn cứ "ư ử" qua ở cửa.
Ngải Tiểu Lan nghĩ chắc chúng nó tìm . Nhớ tới A mỗ đối xử với như , Ngải Tiểu Lan bất giác thấy chột . Bỏ rơi A Lỗ ca, bà sẽ tức giận chứ?
Nghĩ đến đây, cô bé lên núi. Đi nửa đường, cô bé gặp A Lỗ ca đang lết về nhà, Tiểu Phong lặng lẽ theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-581-ngoai-truyen-ngai-tieu-lan-phan-2.html.]
Tiểu Phong thấy Ngải Tiểu Lan đến, khẽ "ư ử" hai tiếng, như đang cầu xin điều gì.
A Lỗ ca thở hổn hển ngẩng đầu Ngải Tiểu Lan. Ngải Tiểu Lan cứng đờ : “Biết sai ? Sau còn dám đuổi nữa, sẽ ném xuống mương.”
A Lỗ ca gì.
Cô cõng A Lỗ ca về. Mồ hôi của A Lỗ ca nhỏ giọt xuống gáy cô, Ngải Tiểu Lan cứng .
Khóc ?
Trong lòng dâng lên một cỗ áy náy. Thực cũng là một đáng thương.
Về đến nhà, cô bé múc nước chậu rửa chân, kê một tấm ván lên , cõng đặt đó. Cô xách xô nước đặt cạnh chậu, quần áo sạch sẽ đặt chiếc ghế bên cạnh.
Hai về trạng thái chuyện với như .
Ngải Tiểu Lan vẫn dắt theo con Tiểu Phong bốn con chó, chạy khắp các con đường đồng ruộng, hái hoa dại, hái rau, mang nước, mang áo mưa cho A mỗ.
A Lỗ ca yên lặng ở cửa cô bé. Trên mặt, cổ, cánh tay đều là nốt sưng, là hậu quả của ngày hôm đó Ngải Tiểu Lan bỏ núi, muỗi đốt.
Anh dùng thảo d.ư.ợ.c giã nát ngâm nước thuốc, đưa cho Ngải Tiểu Lan một lọ, là để đuổi muỗi, bảo cô bé tắm xong thì xoa lên một chút.
Mấy tháng thoáng chốc trôi qua. Ngải Tiểu Lan học cách lên núi đốn củi, xuống sông bắt tôm. Cô bé kết bạn với hai bạn, còn học theo các bà thím khác, chống nạnh ở cửa vườn rau nhà , dùng tiếng địa phương mắng gà nhà ăn rau nhà .
Ăn Tết, A mỗ mua cho Ngải Tiểu Lan quần áo mới. Ngải Tiểu Lan vuốt ve chiếc áo khoác thô kệch, quê mùa mà nỡ buông tay: “Còn của hai ?”
A mỗ : “A mỗ già , mặc quần áo mới gì nữa. Con gái xinh mới mặc quần áo mới. A Lỗ cũng cần, nó là đàn ông.”
Đêm 30 Tết, A mỗ mổ gà. Bà bảo Ngải Tiểu Lan cầm sào tre đuổi gà. Con gà mái dọa sợ, chạy toán loạn, kêu quang quác t.h.ả.m thiết. Ngải Tiểu Lan cũng la hét lớn.
Lúc cắt tiết gà, A mỗ bảo cô bé giữ chân gà. Con gà cứ giãy giụa trong tay cô bé, dọa cô bé hét lên thất thanh. Cô bé cảm thấy càng ngày càng yếu đuối.
Bữa cơm tất niên, cô bé ăn cái đùi gà. Thơm quá.
Cô bé hình như càng ngày càng thích nơi . Mỗi ngày cô bé đều ngủ say. Cô bé thích A mỗ.
Năm thứ hai, A Lỗ ca bắt đầu xem bệnh, kê đơn t.h.u.ố.c cho . A mỗ cũng theo cô bé nữa, mà để cô bé tự theo những khác trong thôn chợ mua đồ, bán hoa quả và nấm.
Vợ thôn trưởng lén chạy tới với A mỗ và A Lỗ ca: “Phân Khối gửi thư . giữ lá thư của nó đây. Hai con các cũng gan thật.”
A mỗ và A Lỗ ca mở lá thư đó , chỉ thấy địa chỉ phong bì là gửi đến một tỉnh xa, một nơi gọi là thành phố A.
Họ đem lá thư gửi . Khoảng thời gian đó, tâm trạng của hai con vô cùng sa sút.
Ngải Tiểu Lan tưởng trong nhà hết tiền, bèn lén tìm A Lỗ ca, cõng lên núi hái thuốc, bảo dạy nhận mặt thuốc. Như trong thôn tìm kê đơn, cô bé thể tự bốc t.h.u.ố.c cho họ, họ cũng cần lên thị trấn lấy, mà thể thu thêm chút tiền. Cô bé hái t.h.u.ố.c để phụ giúp gia đình.
Hai con A mỗ đợi một tháng… ba tháng… nửa năm… một năm.
Vẫn ai đến đón Ngải Tiểu Lan.
Họ đối với Ngải Tiểu Lan càng thêm đau lòng. Người nhà đẻ đáng tin, con gái cầu cứu mà cũng thèm đến tìm.
Ngải Tiểu Lan gì về chuyện . Cô bé chân trần chạy băng băng đồng ruộng, tiếng trong trẻo vang vọng xa. Cô bé lấy hoa dại bện thành vòng hoa đội lên đầu, vui vẻ gọi: “Thịt Viên, Sống Lâu, các nhanh lên ~”
Bốn con ch.ó tiếng cô bé gọi, vui vẻ đuổi theo .
Năm 1990, năm thứ ba Ngải Tiểu Lan đến nhà .
Quốc gia tiến hành tổng điều tra dân thứ tư. Ngải Tiểu Lan nhận chứng minh thư của . Trên hàng họ tên ghi: Ngu Phân Khối.