Tả Tổ Nghênh vẻ đây, nháy mắt "phóng điện" với Tô An: “Hôm nay là ngày thứ 1588 chúng hẹn hò. Em xem đáng chúc mừng ? Phía hai 8 lận, ngày quá cát tường còn gì.”
Nói , Tả Tổ Nghênh một tay khoác lên vai Tô An, ôm cô lòng: “Đi, dẫn em ăn ngon.”
“ , bảo em gác hết việc, em sắp xếp thế nào ?”
Tô An rạng rỡ: “Cũng hòm hòm . Rốt cuộc là chuyện gì mà thần thần bí bí ?”
Tả Tổ Nghênh cúi đầu, nghiêng mặt dán sát Tô An: “Em hôn một cái , sẽ cho em .”
Tô An mỉm , định hôn lên má Tả Tổ Nghênh, Tả Tổ Nghênh đột nhiên đầu , dùng môi chặn lấy nụ hôn của Tô An.
Vẻ mặt say sưa: “Mềm thật, ngọt thật, thêm cái nữa ~”,
“Anh Tả!!!”, Tô An cái bộ dạng dê xồm đang hồi vị , mặt đỏ bừng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tả Tổ Nghênh lập tức thu vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc trở .
“An An, nhân lúc chúng còn trẻ, đưa em ngắm non sông tươi của tổ quốc nhé?”
Mấy năm nay, tâm tư Tô An phần lớn đều đặt sự nghiệp. Thời gian hai ở bên , đa phần đều là Tả Tổ Nghênh tranh thủ thời gian đến tìm cô.
Tả Tổ Nghênh đôi khi nũng cũng sẽ giả vờ ấm ức. Cô mấy năm nữa mới kết hôn, cũng chiều theo ý cô. Lúc đôi mắt mong chờ của , lòng Tô An mềm nhũn, gật gật đầu.
“Được, chúng ngoài chơi một chuyến, chỉ hai chúng thôi.”
“Yeah ~”, Tả Tổ Nghênh hưng phấn ôm Tô An xoay một vòng.
“Ha ha ha, thả em xuống, thả em xuống, cẩn thận ngã.”
“Em với nhé, em mù đường, cũng nơi nào núi sông , ngoài là dựa cả đó.”
Tả Tổ Nghênh nhéo mũi Tô An: “Chồng của em sớm chuẩn .”
Nói xong, dùng hai tay nắm lấy hai vạt áo khoác đang khoác , giơ lên như cử tạ, trò xoay 180 độ, lưng về phía Tô An, chu m.ô.n.g về phía cô.
“Ta đa đa ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-577-trong-mat-co-canh-trong-long-co-tinh-ben-minh-co-anh.html.]
Tô An thiếu chút nữa phá lên, đưa tay rút cuốn sổ nhỏ Tả Tổ Nghênh nhét ở túi quần .
Tả Tổ Nghênh cảm nhận Tô An lấy cuốn sổ, lập tức xoay dán sát .
“An An, em , đây chính là cẩm nang mà thu thập ít tài liệu điều tra đó. Đều là tuyệt cảnh của Trung Hoa, cái chấn động hơn cái .”
Tả Tổ Nghênh chỉ cuốn sổ giới thiệu cho Tô An: “Cái , ranh giới rõ ràng, một nửa là nước bùn sa đục ngầu, một nửa là nước trong vắt thấy đáy. Hai màu nước kỳ diệu tụ một chỗ mà vĩnh viễn hòa lẫn.”
“Còn cái núi Thái Hành, truyền thuyết nơi đây đông hạ đảo ngược. Mỗi năm tháng 3 mới bắt đầu kết băng, kỳ băng kéo dài gần nửa năm. Mà đến mùa đông, băng giá ngược bắt đầu tan chảy, trào dòng suối nóng hổi, men theo con sông chảy xuống. Bên cạnh hoa cỏ đua khoe sắc, một khung cảnh xuân hè tuyệt .”
“Lễ Trung Thu chúng sẽ sông Tiền Đường xem thủy triều. Anh em , bình thường sông Tiền Đường đều sóng yên biển lặng, nhưng cứ dịp Trung Thu, thủy triều phảng phất như vạn mã phi nước đại ập tới, vô cùng đồ sộ. Khoảng thời gian đó nhiều sẽ đến xem triều. Tục lệ đến nay hơn hai ngàn năm lịch sử.”
Mắt Tô An càng ngày càng sáng.
Tả Tổ Nghênh thấy Tô An hứng thú, càng sức giới thiệu: “Còn cái , Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, là một hang băng vạn năm. Trong động, băng giá bốn mùa tan. Càng kỳ diệu hơn là, cách hang băng bốn mùa tan mấy trăm mét, một ngọn lửa địa ngục ngàn năm tắt. Một băng một lửa , vạn năm cùng tồn tại, đến nay vẫn là một bí ẩn!”
“Còn cái , công trình quỷ phủ thần công tự nhiên núi Thái Hành, cầu và núi hợp nhất. Em lật xem, cái gọi là một ngày ba bình minh. Tương truyền ở một làng nào đó tại Lệ Giang, cứ dịp Đông Chí, một ngày thể ba mặt trời mọc và lặn. Còn cái , cây cối mọc ngang…”
Tô An đợi Tả Tổ Nghênh xong, liền ngẩng đầu : “Em , em , em xem.”
Tả Tổ Nghênh gật đầu: “Ừm, cẩm nang kế hoạch đều vạch hết . Mỗi khi đến một nơi, chúng sẽ xem hết các cảnh điểm xung quanh. Ví dụ như khi chúng xem một ngày ba bình minh, tiện thể cũng đến Shangri-La. Nghe nơi đó giống như thiên đường chốn trần gian.”
“Chờ đặt chân khắp non sông tươi của tổ quốc, đưa em xem cảnh cầu. Thiên đường Maldives, Provence của Pháp, đảo Bali của Indonesia, thành phố lãng mạn nhất thế giới Venice, suối nước nóng địa nhiệt nổi tiếng nhất thế giới Blue Lagoon…”
Tả Tổ Nghênh chuẩn kỹ. Hai là , ngay trong ngày liền thu dọn đồ đạc xuất phát.
Họ nắm tay qua hang băng vạn năm, họ rúc ngắm bình minh và hoàng hôn, họ ôm hôn giữa biển hoa. Họ sóng triều cuồn cuộn mà la hét. Họ quỳ gối trong chùa miếu ở Tây Tạng để cầu bình an khỏe mạnh. Họ đến cổ thành, đến cao nguyên Cam Túc, đến hải đảo, đến Tân Cương xem thảo nguyên bao la, đến Thiên Sơn ngắm hoa oải hương, đến sa mạc Turpan, đến Xuyên Tây ngắm núi tuyết, còn xem buổi hòa nhạc của ca sĩ thích…
Bước chân của họ đặt lên khắp miền tổ quốc, thưởng thức non sông tươi . Tả Tổ Nghênh dùng máy ảnh chụp nhiều, nhiều ảnh để kỷ niệm. Tình cảm của họ cũng một nữa thăng hoa. Họ dừng dừng, hoặc nam hoặc bắc, ngắm khói lửa nhân gian.
Tả Tổ Nghênh dùng cách lãng mạn nhất để xua tan nỗi sợ hãi hôn nhân trong lòng Tô An. Anh ôm lấy Tô An giữa biển hoa oải hương và : “Anh ở bên em thật lâu thật lâu, lâu đến mức nổi nữa. Anh em thể sợ hôn nhân. Không cả, thể chờ em.”
“Anh thích chơi, tính tình cũng phóng khoáng. Sau thể sẽ gặp vô cám dỗ, nhưng vì em, tự nguyện đeo lên gông xiềng của văn minh. Mọi đều vợ chồng đến cuối cùng đều dựa lương tâm. An An, lẽ theo thời gian trôi , tình cảm của chúng cũng sẽ dần nhạt , nhưng tuyệt đối là lương tâm nhất. Chuyện em đau lòng, em tổn thương, vĩnh viễn sẽ !”
Tô An ngửa đầu , đôi mắt sáng như trời: “Em sợ hãi hạnh phúc, nhưng hiện tại em thật sự hạnh phúc. Trong mắt cảnh, trong lòng tình, bên . Sự xuất hiện của chữa lành vết thương cho em. Lần trở về, cưới em nhé.”
“An An, em quá đáng lắm. Anh là đàn ông, những lời để chứ.”
\