Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 567: Tô Bình sợ hãi, tìm Khoan Thai

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:53:10
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Bình là một "đứa trẻ ngoan" lời, lập tức đầu xe, chuẩn rẽ , vòng qua một con ngõ nhỏ khác.

 

Tô Kiến Quân thấy Tô Bình đầu, lập tức định gì.

 

“Này, , thằng nhóc thế hả? Tao là bố mày! Mày thấy tao mà còn trốn ? Mẹ mày với thầy cô dạy mày thế ?” Tô Kiến Quân dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh, lập tức phi đến một ngã rẽ khác, tóm lấy tay lái xe đạp của Tô Bình, hét lớn.

 

Tô Bình lạnh mặt, “Buông !!!”

 

Tô Kiến Quân bực bội, “Hầy, mày xem thằng nhóc ...”

 

Hắn đang chuẩn mở miệng giáo huấn một trận, nhưng thấy bộ mặt lạnh lùng của Tô Bình, Tô Kiến Quân lập tức nhớ mục đích đến đây.

 

Giọng mềm xuống, “Ai, Bình Bình , còn giận bố ?”

 

“Bố sai . Trước đây bố đối xử với con và An An nghiêm khắc, nhưng cũng là vì cho hai đứa, hai đứa thành tài. Con xem, bây giờ con với An An tiền đồ bao.”

 

“Lúc nếu bố quản giáo nghiêm khắc, con với An An như hôm nay ? Trong sách đều , nuông chiều con chính là hại con...”

 

Tô Kiến Quân sức dùng lời lẽ của "bà thím" để giải thích, dù cũng chỉ một ý: Tao thế là vì cho chúng mày.

 

(Trong đầu Tô Bình: An An , Tô Kiến Quân cùng một chủng tộc với chúng . Không đồng loại, ắt lòng khác. Bất kể gì, , , hiểu.)

 

Tô Kiến Quân: “Ai, bố suy nghĩ đến việc lúc đó các con còn nhỏ. Bố bây giờ cũng hối hận, bù đắp cho các con. Chúng chảy chung một dòng máu, mối thù cha con nào để qua đêm...”

 

(Trong đầu Tô Bình: An An lời. Nếu Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh gọi con cùng, nhất định , họ là kẻ lừa đảo. Nếu gì về tình m.á.u mủ, bù đắp, chắc chắn là nghĩ chiêu trò gì đó để hại con, hoặc là thông qua con để hại và An An. Cho nên, nếu thật sự đến tìm con mấy lời , con cứ đ.ấ.m thẳng mặt .)

 

Tô Kiến Quân vẫn đang moi t.i.m moi phổi, dùng tình thương của cha để cảm hóa Tô Bình. Tô Bình mím chặt môi, tay bắt đầu nắm thành đấm, bắp tay cuộn lên, bả vai dồn sức, hung hăng đ.ấ.m một phát thẳng mặt Tô Kiến Quân.

 

Bốp ~

 

Một cú đ.ấ.m mang theo tiếng xé gió, đập thẳng mặt Tô Kiến Quân. Cả bay lên khỏi mặt đất, ngã ngửa .

 

Sau đó là tiếng ‘Cốp’ một tiếng, va đập xuống nền đất.

 

Ngay cả tiếng la t.h.ả.m thiết cũng kịp phát , lăn đất, sống c.h.ế.t.

 

Tô Bình chút sợ hãi. (An An bảo dùng sức đấm, lời, đ.ấ.m . Tô Kiến Quân ? Cũng động đậy, cũng la? Chẳng lẽ c.h.ế.t ?)

 

Sợ hãi. Rất sợ hãi.

 

Về nhà tìm Khoan Thai.

 

An An , chuyện gì thì tìm Khoan Thai. Khoan Thai thông minh.

 

Không thèm liếc Tô Kiến Quân đang co quắp ở góc tường, Tô Bình đạp xe chạy như điên, xích xe đạp như tóe lửa.

 

Trong đầu chỉ một ý nghĩ: An An , việc tìm Khoan Thai. Nhanh lên tìm Khoan Thai. Nghe lời Khoan Thai, tự ý quyết định.

 

Phố Phúc Khánh.

 

Vương Tiểu Thúy còn về. Nhậm San liếc đồng hồ treo tường. Giờ Tô Bình chắc tan . Cô dậy, bật ngọn đèn ngoài cửa.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Quả nhiên, lâu , liền thấy tiếng động bên ngoài.

 

chằm chằm cửa, , “Anh Tô Bình ~, hôm nay tan sớm ? Nhanh hơn ngày ba phút đấy. Phải đường cẩn thận, đừng vội vàng ~”

 

Tô Bình thở hồng hộc, hổn hển.

 

Nụ mặt Nhậm San tắt ngấm, “Sao ?”

 

Tô Bình giống như một đứa trẻ sai chuyện, giọng đầy hoảng hốt, “Khoan Thai, hình như... hình như đ.á.n.h c.h.ế.t Tô Kiến Quân .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-567-to-binh-so-hai-tim-khoan-thai.html.]

 

Sắc mặt Nhậm San lạnh , “Sao thế? Tô Kiến Quân tìm gây sự ?”

 

Tô Bình thấp thỏm gật đầu, “Lúc em tan , chặn em ở trong ngõ. Nói đây đối xử với em, hối hận, bù đắp. An An hại em, bảo em đ.ấ.m thẳng mặt .”

 

“Em lời An An, đ.ấ.m một phát mặt . Hắn bay lên, rơi xuống đất, động đậy, cũng la, cũng . Em nghĩ... chắc là c.h.ế.t .”

 

Nhậm San thấy Tô Bình mặt mày căng thẳng, vội vàng vỗ vai trấn an, “Không . Dắt em xem thử.”

 

“Ừ.” Tô Bình thở phào nhẹ nhõm. Cả đang căng cứng cũng từ từ thả lỏng, như tìm chỗ dựa, lập tức đầu xe.

 

Đợi Nhậm San leo lên yên , đợi cô mở miệng, vội vã đạp xe về phía tiệm cơm Vận May Tới.

 

“Khoan Thai, ở kìa. Em xem, giờ vẫn động đậy.” Tô Bình đẩy xe đạp, chỉ góc tường tối tăm.

 

Nhậm San theo hướng Tô Bình chỉ. Một đống đen thui mơ hồ bất động. Nếu Tô Bình , cô còn tưởng ai vứt cái bao tải rách ở đó.

 

Giọng Tô Bình vẫn còn run rẩy, “Hắn chặn em ở đầu ngõ đằng . An An bảo em gặp bọn họ thì rẽ đường khác. Em liền rẽ đường nhỏ . chạy tới, tóm lấy tay lái của em, cho em .”

 

Nhậm San trấn an Tô Bình, “Không Tô Bình, đừng sợ. Để em xem.”

 

Cô ngẩng đầu xung quanh, ai. (Nếu c.h.ế.t thật, thì hủy thi diệt tích. thể để Tô Bình đ.á.n.h c.h.ế.t , nếu sẽ sợ hãi.)

 

Nhậm San về phía Tô Kiến Quân. Đèn pin lóe lên một cái tắt ngấm.

 

Chỉ một cái lóe đèn , Nhậm San thấy rõ . Cô vươn tay trong bóng tối, sờ lên cổ Tô Kiến Quân.

 

Sờ thấy mạch đập, đưa tay lên mũi kiểm tra thở.

 

Lúc cô mới đầu, với Tô Bình đang bối rối bên cạnh, “Anh Tô Bình, c.h.ế.t . Ngất xỉu thôi.”

 

Tô Bình thở phào nhẹ nhõm, “May quá, c.h.ế.t.”

 

Nhậm San bật đèn pin, lật , khuôn mặt sưng vù, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét.

 

đầu vẫy Tô Bình, “Anh Tô Bình, đây.”

 

Tô Bình dựng xe đạp, ngoan ngoãn tới.

 

Nhậm San chỉ Tô Kiến Quân, “Đây, xem. Lần nếu đánh, thì đ.á.n.h chỗ . Chỗ đ.á.n.h c.h.ế.t. Chỗ đánh, chỗ dễ đ.á.n.h c.h.ế.t . Nếu hại , uy h.i.ế.p đến an của , thì đ.á.n.h chỗ ...”

 

Tô Bình ngoan ngoãn lắng , đó chỉ Tô Kiến Quân, lặp , “À, chỗ đúng . Chỗ đ.á.n.h c.h.ế.t. Chỗ đ.á.n.h bừa. Nếu nguy cấp đến tính mạng em thì mới đánh. San San, nhớ .”

 

“Anh Tô Bình thông minh thật.”

 

Nghe Nhậm San khen, Tô Bình chút ngượng ngùng gãi đầu, “He he. Khoan Thai, chứ?”

 

“Không . Có thể chuyện gì chứ. Trời tối thế , trốn ở đây định cướp giật. Hắn là ...”

 

“Khoan Thai, ... thì bây giờ?”

 

(Làm bây giờ? Hắn đến chặn Tô Bình, chắc chắn là vì ở nhà rảnh rỗi quá, kiếm chuyện. Nếu rảnh quá, thì tìm chút việc cho .)

 

“Không ở Tây thành ? Chúng ném về đó. Cũng coi như bụng.”

 

(Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh đối với nhà là một mối đe dọa tiềm tàng. Nhậm San sớm điều tra rõ ràng hai họ.)

 

Cô liền dắt Tô Bình, khiêng Tô Kiến Quân đến bờ sông, đưa đến chỗ Tiền Nhị Ca.

 

Sau đó, nhờ Tiền Nhị Ca tìm cơ hội, nhét Tô Kiến Quân gầm giường của Cao Thủy Bình, nghĩ cách dụ Kỷ Thanh Thanh qua đó.

 

Đến lúc đó, ba họ ai sống ai c.h.ế.t, xem tạo hóa của chính họ.

Loading...