Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 560: Đều là vì bà ta còn chưa chết
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:53:03
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ ~, hôm nay ăn gì? Có thịt ? Con lâu lắm ăn thịt.”
Tô Lỗi từ ngoài cửa , hỏi Kỷ Thanh Thanh.
Kỷ Thanh Thanh nhướng mí mắt, “Ăn, ăn, ăn! Lấy gì mà ăn? Suốt ngày chỉ ăn.”
“Bố mày cả ngày ườn ở nhà. Con Kiều Kiều vô lương tâm cũng chút tin tức. Mày thì ngoài chạy rông cả ngày, cũng chỉ ăn. Tao nợ chúng mày !”
Trong mắt Tô Lỗi lóe lên vẻ phẫn nộ, “Liên quan gì đến con? Con gì sai ? Mẹ còn lo cho nó gì? Nếu nó lấy tiền trong nhà , bố đ.á.n.h ? Con lâu thế ăn thịt ? Tiền đồng phục với tiền sách giáo khoa thầy cô bắt nộp, cứ khất mãi. Con điểm danh mấy . Con hận c.h.ế.t nó! Tốt nhất là nó c.h.ế.t ở bên ngoài, vĩnh viễn đừng về!!”
Kỷ Thanh Thanh thấy sự hận thù phù hợp với lứa tuổi trong mắt Tô Lỗi, trong lòng run lên, kinh hãi. Bà vươn tay kéo cánh tay , vỗ nhẹ một cái lưng.
“Mày, thằng oắt con ! Mày vớ vẩn gì thế! Nó là chị ruột mày. Lúc ở nhà nó đối với mày thế nào, mày quên ? Sao mày thể như ? Đồ vô lương tâm!”
Tô Lỗi vung tay, “Con sai ? Nó cái rắm! Nếu nó trộm tiền trong nhà , bố ngày nào cũng đ.á.n.h , c.h.ử.i ?”
“Con bạn bè nhạo, thầy cô điểm danh ? Thịt cũng mua cho con, còn bắt con cảm ơn nó ?”
Tô Lỗi mười tuổi, trông cao to hơn bạn bè cùng lứa một chút. Từ lúc sinh , Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân bao giờ bạc đãi về khoản ăn uống.
Ngay cả lúc nhà túng thiếu nhất, Tô Lỗi cũng bao giờ thiếu trứng gà.
lúc , khuôn mặt còn hết vẻ trẻ con, tràn đầy sự hung hãn.
Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân mấy năm nay cũng gà bay ch.ó sủa. Chỉ là bạc đãi con trai về ăn mặc, chứ căn bản để ý đến sức khỏe tâm lý của Tô Lỗi.
Bố ngày nào cũng đ.á.n.h c.h.ử.i , ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý của Tô Lỗi, cũng trở nên m.á.u lạnh, ích kỷ, và cáu kỉnh hơn.
Con ngươi Kỷ Thanh Thanh lóe lên, sang giải thích với Tô Lỗi:
“Lỗi , con còn nhỏ, chuyện lớn con hiểu .”
“Bố cãi , vì chuyện của chị con. Chúng cãi là vì nhà chú Hai con đến cửa đòi tiền. Mẹ bây giờ cả ngày ở ngoài bày sạp, cả ngày kiếm tiền, đến thịt cũng mua nổi? Chúng túng quẫn như , là vì cầm tiền nuôi bà nội con.”
“Con thấy 2 ngày , chú Hai con gọi cả đồng chí phường tới ? Ở nhà , giáo dục, phê bình bố . Nếu đưa tiền, chú Hai, thím Hai con còn đến sạp của quấy rối. Không còn cách nào, chúng đành thuận theo họ.”
Tô Lỗi bán tín bán nghi, “Thật ?”
Kỷ Thanh Thanh thở dài, “Mẹ là con, còn lừa con ?”
“Lúc ở bên xưởng đồ hộp, họ quậy mấy . Trong xưởng vốn để ý nhà họ Tô chúng , đặc biệt là vấn đề phụng dưỡng bà nội con khi trúng gió. Trước khi chúng dọn khỏi khu tập thể xưởng, nhà máy cũng can thiệp nhiều .”
“Lâm Chiêu Đệ, cái bà già c.h.ế.t tiệt đó. Lúc ở nhà , con cũng thấy . Cả ngày cố ý kiếm chuyện. Bà vốn thiên vị, chỉ thích chú Hai con, chỉ thích ở nhà chú Hai con, cho nên cố ý ầm lên, bắt chúng đưa tiền trợ cấp cho nhà chú Hai.”
“Đồ già c.h.ế.t tiệt, kéo dài bao nhiêu năm vẫn c.h.ế.t, đúng là hại c.h.ế.t . Cũng hai vợ chồng Tô Kiến Quốc, Lưu Tuệ Lan trong não chứa phân . Đã như mà thỉnh thoảng vẫn đưa viện. là tiền nhiều đốt hết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-560-deu-la-vi-ba-ta-con-chua-chet.html.]
“Cả nhà họ trong xưởng đồ hộp, vì chuyện bà Lâm Chiêu Đệ mà tiếng hiếu thuận. Nghe Tô Vạn của con còn đề bạt quản lý nhỏ. Còn chúng thì xúi quẩy theo. Họ nuôi, thì đừng tìm chúng lấy tiền chứ. Cả nhà đồ hổ. Lợi ích, danh tiếng thì họ hưởng, còn cái việc tốn tiền thì tìm chúng gánh vác.”
Tô Lỗi mặt đầy phẫn nộ, “Vậy đừng cho bà nữa! Bà thích nhà chú Hai thì cứ ở nhà chú Hai. Dựa cái gì bắt chúng đòi tiền!”
Con ngươi Kỷ Thanh Thanh lóe lên, “Lỗi , con còn nhỏ, hiểu sự phức tạp trong đó. Dù bà thích bố con, bà cũng là của bố con. Hàng xóm láng giềng, lãnh đạo cấp đều đang . Hơn nữa, nếu thật sự cho, việc buôn bán của còn ? Họ mà quậy đến đơn vị của bố con, bố con còn nữa ? Không kiếm tiền thì nhà ăn gì, uống gì?”
“Ai, cái ngày tháng bao giờ mới kết thúc? Nếu bà Lâm Chiêu Đệ mà sống thêm mười năm, tám năm nữa, cả nhà đừng hòng ngóc đầu lên, tất cả đều trâu ngựa phụng dưỡng nhà chú Hai con!”
“Đồ già c.h.ế.t tiệt, chỉ liên lụy khác. Cũng bao giờ mới chịu c.h.ế.t.”
“ xem bộ dạng , nhà chú Hai con cũng nỡ để bà c.h.ế.t. Dù tiền t.h.u.ố.c men chúng gánh, lợi ích, danh tiếng thì họ hưởng...”
Kỷ Thanh Thanh c.h.ử.i dậy, “Thôi, nấu cơm đây. Con xem sách . Lát nữa cùng lên bệnh viện. Mẹ xem rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền t.h.u.ố.c men. Hôm lãnh đạo phường , dù tiền cũng bắt chúng giấy nợ cho thím Hai con. Nếu dỗ Lưu Tuệ Lan, bà đến sạp của quậy, thì cũng khỏi buôn bán gì nữa.”
Tô Lỗi bóng lưng bếp, trong mắt lóe lên tia hung ác.
Cậu ghét bà nội. Bà nội từ nhỏ thích Tô Bách, Tô Vạn. Không thích , cũng thích Tô Kiều. Hai đứa nhà quê Tô An, Tô Bình càng lọt mắt bà.
Bao nhiêu năm nay, thường xuyên Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân oán giận, Tô Lỗi đối với Lâm Chiêu Đệ thể là chán ghét đến cực điểm.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bây giờ ý của Kỷ Thanh Thanh, tình hình trong nhà thế vẫn là do bà . Không ăn thịt, nộp học phí điểm danh, cũng là vì bà Lâm Chiêu Đệ.
Trong lòng Tô Lỗi, sự chán ghét đối với Lâm Chiêu Đệ càng lên đến đỉnh điểm. (Sao còn c.h.ế.t !)
Tô Kiến Quân tan cũng . Đợi Kỷ Thanh Thanh nấu cơm xong, mới đúng giờ bước .
Cũng đang bực tức cái gì, cửa đá văng cái ghế đẩu.
Tô Lỗi bất giác run lên.
Kỷ Thanh Thanh nén giận, cố nặn một nụ giả lả, “Kiến Quân, về . Mau rửa tay, ăn cơm.”
Nụ đó hề thật tâm, thậm chí còn mang vài phần mất kiên nhẫn.
(Đồ vô dụng, bất tài, chỉ bắt nạt nhà.)
Trong lòng nghẹn một cục tức, Kỷ Thanh Thanh vẫn tri kỷ hỏi, “Sao ? Ai chọc vui ?”
Tô Kiến Quân mặt đen thui, “Còn thể là ai? Từ 2 ngày , vợ chồng Tô Kiến Quốc dắt phường tới cửa một , nào đường mà hàng xóm láng giềng chỉ chỉ trỏ trỏ?”
“Mấy bà ba hoa đó, thật là càng đồn càng quá đáng!”
Con ngươi Kỷ Thanh Thanh lóe lên, “Có bà bác Cát với mấy chuyện vớ vẩn đó ?”
“Thôi, đừng tức giận. Bao nhiêu năm nay em quen . Dù thì hai em từ nhỏ đến lớn, chuyện đều là của Tô Kiến Quốc, chuyện thì là của . Anh , tim bà lệch đến tận nách. Trước đây còn luôn dựa chúng , kết quả thì ...”