Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 550+551: Chưa mệnh danh bản nháp
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:52:54
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 550: Sở Thục Ngọc mang thai
Bà trưởng khoa vệt nước thức ăn b.ắ.n quần áo , cái bàn hỗn độn, thiếu chút nữa là tức đến thăng thiên tại chỗ.
Bà nghiến răng nghiến lợi : “Cũng là món ngon vật lạ gì, tám món ăn, đều hai cô ăn sạch bách , chúng còn kịp ăn gì cả.”
“Đều là sinh viên cả, ngày thường cũng chú ý giữ gìn tố chất một chút chứ. Người quen thì hiểu là các cô đói quá hóa cuống, còn tưởng là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai, giáo dưỡng. Đến nỗi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên cũng mà choáng váng.”
Tô An chẳng thấy mất mặt chút nào. Mời khách dự tiệc thôi nôi cháu trai, mà cháu trai ? Ngay cả bế cho một cái cũng . Con trai con dâu bà ?
Mười lăm mười sáu mà bà gọi tám món, trừ một con gà lớn, một đĩa thịt vịt, với một món canh, còn đậu phụ thì cũng là đồ chay. Người tiền mừng 2 đồng, bà còn ở lưng lắm lời xét nét, chê khác ăn uống khó coi, giờ còn dám mỉa mai .
cô vẫn giả vờ vẻ ngượng ngùng.
“Thật ngại quá ạ, trưa nay em kịp ăn cơm, đói quá thật. Đói đến quên cả trời đất, trong mắt chỉ còn đồ ăn thôi, nghĩ nhiều , thất lễ quá.”
Đũa của Trần Hồng Tiên vẫn còn sạch nguyên, cô gắp miếng nào. Nếu là khác, cô lật bàn , nhưng vì đó là Tô An, cô chỉ thể trợn mắt cứng lưỡi Chu Nguyên Ngưng và Tô An.
Một nam sinh khác, nãy giờ vẫn đang trong trạng thái "rớt mạng", lúc con ngươi chợt lóe, nhanh hồn hiểu vấn đề. Tô An và Chu Nguyên Ngưng đang cố ý .
Còn về lý do, chẳng cần hỏi, vì cũng đến tiền mừng bốn . tính nhút nhát, dám liều lĩnh như .
Trần Hồng Tiên thật sự nhịn nổi nữa, sang hỏi Chu Nguyên Ngưng: “Chu Nguyên Ngưng, điên ? Cậu đến đây để gì thế?”
Chu Nguyên Ngưng nở một nụ ngượng ngùng, nghiêm túc đáp: “ đến ăn cơm.”
Trần Hồng Tiên dám hằm hè với Tô An, nhưng chẳng sợ đắc tội Chu Nguyên Ngưng: “Cậu mà gọi là đến ăn cơm ? Nhìn cái kiểu của , còn sợ nhào tới c.ắ.n luôn đấy!!”
Chu Nguyên Ngưng vẻ mặt của một "bông hoa trắng nhỏ" bắt nạt: “Ngại quá, trưa nay ở thư viện trễ giờ, cũng kịp ăn trưa, đói quá , mong đừng để bụng.”
Tô An như thể mới phản ứng : “Haizz, gì to tát . Phục vụ, gọi món!!!”
Kêu xong, Tô An mới "chợt nhận ", sang xin bà trưởng khoa: “Ngại quá, ngại quá, em lấn át chủ nhà mất . Hôm nay là tiệc thôi nôi cháu trai vàng của bà trưởng khoa, bà mới là chủ nhân.”
Dưới ánh mắt của , bà trưởng khoa mặt đen sì gọi thêm vài món ăn nữa. Cuối cùng cũng thể ăn uống bình thường, họ cho rằng Tô An và Chu Nguyên Ngưng ăn no .
Tô An đúng là ăn nổi nữa, nhưng cô vẫn còn thiếu đòn cuối cùng. “Mọi ăn nhanh , ăn nhanh .”
Tô An khách sáo mời , bắt đầu tán gẫu, nào là dạo thời tiết quá, nào là khách sạn trang trí tệ... Nói , cái chân đang mang giày xăng đan của cô liền gác lên ghế của , tay đưa xuống gãi gãi.
Chu Nguyên Ngưng mà sững sờ, nhưng nhanh hiểu , đây là còn một vố lớn nữa? Cô vội nhặt đũa của lên, bắt đầu lật qua lật thức ăn, bên xới một chút, bên đảo một chút, đó còn mút mút đầu đũa. Dù thì , cũng chẳng còn thanh danh gì để mà nữa.
Phải rằng, tâm lý của cả cô và Tô An lúc đều mang mác trả thù. Ánh mắt của những bàn về phía Tô An và Chu Nguyên Ngưng đều mang theo địch ý, chuyện cũng mỉa mai, rõ ràng nhất là cô con dâu của bà trưởng khoa.
lúc , Tô An đang gãi chân, bỗng đưa tay lên mũi ngửi một cái, đó như thứ gì đó kích thích, cô hắt xì một cái rõ to.
“Hắt xì ~”
Tất cả đều hóa đá.
Một trong đó thể nhịn nữa, bật dậy tại chỗ: “Bà Tôn, ăn no , về .”
Sau đó, những còn đều như gặp quỷ, ai nấy chạy còn nhanh hơn, cứ như thể gặp ôn dịch .
Bà trưởng khoa cả đời cũng sẽ quên ngày hôm nay. Lớp của bà lòi một thể loại kỳ quái cực phẩm thế cơ chứ, đây nhận vấn đề nhỉ?
Bảo dạo gầy cả chục cân, thật sự cứ như thả từ trong tù, đây là bao lâu ăn no ?
Ở phía bên , Tô An dậy cáo từ ánh mắt g.i.ế.c của vợ chồng bà trưởng khoa. Trước khi , cô còn quên dặn bà trưởng khoa chuyện vui nhất định gọi .
Ra khỏi cửa, cô liền ôm bụng. Ăn uống thả phanh một bữa như , tăng cân trở nữa.
Chu Nguyên Ngưng từ phía đuổi theo: “Tô An, Tô An ~”
Tô An tạm thời giả điếc, phụ nữ cũng chẳng loại gì, cô dây dưa.
Chu Nguyên Ngưng cũng tức giận, ôm bụng đến bên cạnh Tô An, sóng vai cùng cô.
“Tô An, chúng , bà trưởng khoa sẽ gây khó dễ cho chúng chứ?”
Tô An cạn lời: “Đến lúc mà mới lo mấy cái đó, thấy muộn ? Cậu sợ bà chứ sợ. đến đây để học là đến để phục vụ tiệc rượu?”
“Ba ngày hai bữa tiệc tùng, hết đến khác mời, đến thì cứ lôi kéo bắt đến. Người tiếp khách còn ăn mất tiền, đằng mất mất tiền, chẳng lẽ ăn cho vốn ?”
Tết Quốc khánh năm 1989 sắp đến, cả nước chuẩn chào mừng sinh nhật 40 tuổi của Tổ quốc, đường phố cũng rợp cờ đỏ, trong trường học càng tràn ngập khí vui mừng.
Những thanh niên nhiệt huyết dùng giọng hát lớn nhất trong đời để hát quốc ca, chúc mừng Tổ quốc phồn vinh thịnh vượng.
Tả Tổ Nghênh đeo kính râm, dựa cửa xe, mắt chằm chằm cổng lớn. Khi thấy một bóng hình quen thuộc trong đám đông, lập tức vẫy tay gọi lớn.
“Tô An ~”
Tô An đầu thấy Tả Tổ Nghênh, vì khí chất của quá nổi bật, cô vội ôm sách vở chạy chậm về phía .
“Sao tới đây?”
Tả Tổ Nghênh đưa tay gạt kính râm gáy: “Sở Thục Ngọc và Cương Tử đến , tới đón em tụ tập.”
Tô An sáng mắt lên: “Chị Thục Ngọc đến ạ?”
Tả Tổ Nghênh nhếch môi : “ , báo cho em một tin , Cương Tử sắp bố .”
“Thật ạ?”
“Anh lừa em gì?”
“Mấy năm nay họ chẳng vẫn luôn điều trị sức khỏe ở bệnh viện Dương Thành . Lần đến cũng là vì đơn t.h.u.ố.c uống hết, qua đây tái khám, ai ngờ kiểm tra thì phát hiện gần hai tháng .”
“Thật quá, đây đúng là một tin tức .”, giọng Tô An tràn ngập vui vẻ.
Sở Thục Ngọc và Cương Tử, vì chuyện con cái và chuyện nhập hàng mà mỗi năm chạy chạy Dương Thành hai ba bận. Hiện tại, nỗi lo lớn nhất của họ giải quyết, Tô An và Tả Tổ Nghênh đều mừng cho hai vợ chồng.
Chương 551: Chưa mệnh danh bản nháp
Tả Tổ Nghênh đón Tô An đến Dương Khoai Sơn. Chào đón cô là một cái ôm thật chặt của Sở Thục Ngọc.
“An An, chị nhớ em quá.”
Tô An cảm nhận “sóng lớn” đập n.g.ự.c , khỏi kỹ .
Cô vươn ngón tay day day, nhỏ: “Em cảm giác nó lớn hơn ít.”
Sở Thục Ngọc đập bay tay Tô An, hờn dỗi: “Có em chơi với Tiểu Tả lâu quá nên cũng trở nên đắn ?”
Tô An bất giác chút chột , “Nói bậy bạ gì đó. Ai đắn? Là nó lớn thật mà.”
Tả Tĩnh Hoan từ bên cạnh nhảy , “Chị Thục Ngọc thấy , em sai, An An cũng kìa.”
Mặt Sở Thục Ngọc càng đỏ hơn, tức giận , “Chị béo lên thôi. Còn nữa coi chừng chị cào em đó.”
Tô An thấy cô sắp hổ c.h.ế.t , cũng trêu nữa, mỉm chuyển chủ đề: “Chị Thục Ngọc, chúc mừng chị nha, như ý nguyện .”
Sở Thục Ngọc sững sờ, nhưng nhanh hiểu Tô An đang gì. Cô hạnh phúc, “Cảm ơn em. Thật mấy năm nay, tâm lý chị cũng thoải mái .”
“Bác sĩ mà chị khám với chị, năm ngoái bệnh viện thứ ba của Đại học Kinh Đô một sản phụ sinh một em bé thụ tinh ống nghiệm. Các em thụ tinh ống nghiệm là gì ? Bác sĩ đó là cấy phôi thai thụ tinh bên ngoài. Chị với Cương Tử bàn , tính là nếu nữa thì thử xem . Không ngờ ông trời cảm động sự thành kính của vợ chồng chị, ban cho chị một bất ngờ lớn thế .”
Tô An sững sờ một chút. Trong nước năm 88 thụ tinh ống nghiệm ? Đây là kỹ thuật của năm 2000 ?
“Làm cái đó chắc đắt lắm nhỉ?”
“Ừm, mười mấy vạn.”
Tả Tĩnh Hoan hít một khí lạnh, “Trời đất ơi, đắt thế. Trên đời mấy nổi.”
“ , cho nên chị mới chị với Cương Tử may mắn lắm.”
Chị em gặp , ríu rít ngừng. Tả Tĩnh Đan bế con bên cạnh , cũng khúc khích theo tiếng của .
Mẹ Triệu xách giỏ định ngoài mua thức ăn, hỏi thích ăn món gì . Sở Thục Ngọc và Cương Tử vội xua tay, tỏ ý mời tiệm ăn.
bé Yến (con Tả Tĩnh Đan) khó chịu, Tả Tĩnh Đan cũng mất hứng, liền bảo vợ chồng Tĩnh Hoan và Tả Tổ Nghênh cứ , .
Sở Thục Ngọc và Cương Tử thật lòng mời, nhưng Triệu, Tả Tĩnh Đan và Hầu Lệ thật sự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-550551-chua-menh-danh-ban-nhap.html.]
Tả Tổ Nghênh đành hòa giải, “Được , . Các chị thì bọn . Sau còn nhiều cơ hội tụ tập mà. Hôm nay bên ngoài náo nhiệt lắm, ngoài dạo. Đi thôi ~”
Tả Tổ Nghênh ở ghế lái, Tô An theo bản năng lên ghế phụ. Vợ chồng Cương Tử và vợ chồng Lưu Hồng Đào chen chúc ở phía .
Đến công viên thể dục, thấy nhiều đang vây xem náo nhiệt, bên trong còn truyền tiếng trống trận vô cùng chấn động.
“Làm gì ? Có biểu diễn gì ?”, Tả Tĩnh Hoan vươn cổ ngoài.
Tô An và Sở Thục Ngọc cũng vẻ mặt tò mò.
“Không . tiếng trống , chắc là chính phủ tổ chức biểu diễn gì đó.”
“Biểu diễn gì nhỉ? Có giống hội rằm tháng Giêng ở chỗ ?”
“Không nữa. Hay là chúng xem .”
Tả Tổ Nghênh ba phụ nữ ríu rít, khi trưng cầu ý kiến , liền đỗ xe lề, chuẩn xuống xem náo nhiệt.
Sáu xuống xe. Tả Tĩnh Hoan vui vẻ, kéo Tô An chạy .
Cương Tử như lâm đại địch, vội giữ c.h.ặ.t t.a.y Sở Thục Ngọc, “Thục Ngọc, em bây giờ một . Đừng học con bé Tĩnh Hoan ham vui đó. Anh chen cái náo nhiệt , ở ngoài xem là .”
Sở Thục Ngọc dáng vẻ căng thẳng của Cương Tử, , “Em búp bê sứ . Chú ý một chút là . Đi thôi, xem một chút. Em chen lấn với họ là .”
Tô An và Tả Tĩnh Hoan chạy đến đám đông, nhón chân trong. Bên trong đang biểu diễn Trung Hoa chiến vũ (múa trống trận). Khung cảnh vô cùng hoành tráng, chấn động, đốt cháy cả hiện trường.
Đáng tiếc họ đến muộn, phía đông nghẹt .
Tả Tĩnh Hoan cao 1m64, cao hơn Tô An ít. Tô An chỉ thể nhón chân, vươn cổ trong.
Phía , Cương Tử ngừng lẩm bẩm với Sở Thục Ngọc, “Có gì . Ở thành phố A đốt lửa vượng, đoàn xiếc diễu phố còn náo nhiệt hơn.”
“Chúng bên cạnh thôi, cần chen lên . Em bây giờ là thai đó.”
Tả Tổ Nghênh đến bên cạnh Tô An và Tả Tĩnh Hoan. Hắn từ nhỏ ăn uống thiếu thốn nên vóc dáng cao. Đứng đám đông chỉ cần nhấc đầu là thấy hết náo nhiệt bên trong.
Thấy Tô An cứ nhón chân liên tục, khóe miệng khỏi giật giật.
lúc , phía xôn xao cả lên.
Tả Tĩnh Hoan chiếm một vị trí , chỉ về phía hưng phấn , “Cái gì ?”
“Xe hoa kìa! Có xe hoa! Xe hoa ~”
“Oa, quá! Chị xem mấy đứa bé nâng cái giá kìa, thật ? Em thấy cử động đó.”
Người bên cạnh xem náo nhiệt cũng hùa theo, “Thật đó, thật đó! Náoi nhiệt ghê.”
“ cô , buổi tối còn b.ắ.n pháo hoa nữa. Đến lúc đó thể công viên bờ sông xem, bên đó là vị trí nhất.”
Tô An tiếng ồn ào, càng cố nhón chân, nhưng phía tầng tầng lớp lớp là . Còn ít trẻ con cưỡi cổ bố. Đối với Tô An mà , đó là một vật cản khổng lồ.
Tả Tổ Nghênh Tô An đang dậm chân, suýt nữa thì bật .
Hắn theo bản năng về phía Tô An, luồn hai tay qua nách cô, dùng sức nhấc bổng lên.
Tô An cảm giác cả nhấc lên, lập tức thấy màn múa trống hoành tráng bên trong.
“Oa ~”
Đáng tiếc cô còn "Oa" xong, Tả Tổ Nghênh hạ xuống.
Tô An vội đầu , “Làm nữa! Lại nữa! Không rèn luyện ? cũng giảm béo , yếu thế? Mới bao lâu?”
“Ai yếu? Có sức cũng dùng thế ! Cậu tưởng là vận động viên cử tạ chuyên nghiệp ?”
Tả Tổ Nghênh nhấc bổng cô lên, kiên trì đến mười giây hạ xuống.
“Tiểu Tả, ? Cố gắng lên xem nào! Ngày thường bớt mân mê cái mặt , rảnh rỗi thì tập luyện nhiều . Cậu cũng là đàn ông con trai mà.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tả Tổ Nghênh nghiến răng, cúi xuống ôm lấy chân Tô An, gắng sức dùng vai đẩy cô lên.
(Mập nhỏ, cũng nhẹ.)
“A ~”
Tô An hét lên. Trong khoảnh khắc cơ thể mất thăng bằng, cô theo bản năng vơ lấy tóc Tả Tổ Nghênh, “Được , ! Thấy , thấy !”
“Cậu thấy thì thấy, buông tóc !” Tả Tổ Nghênh gào lên.
Tô An phản bác, “ sợ ngã mà! Có cố ý !”
“A a ~ Cậu gì thế! bảo buông tóc , giật tai lão tử!!!”
“ sợ ngã!” Giọng Tô An chút chột .
Tả Tổ Nghênh đầy uy hiếp, “Buông ! Nếu lão tử ném thật đấy!”
“Được! Vậy ngã, nếu đ.á.n.h !”